Đoạn Minh Húc nằm trên giường lớn nhìn lên trần nhà xuất thần, trên cơ thể ngoại trừ eo còn hơi nhức thế mà lại không còn cảm giác đặc biệt khó chịu gì, cứ như mấy ngày tình ái điên cuồng trước kia là một giấc mộng. Mẹ nó cái thế giới điên cuồng này.
Ngay lúc Đoạn Minh Húc còn đang ngẩn người cửa phòng liền mở ra, Diệp Nhan đi đến, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Minh Húc đang nằm trên giường: "Tỉnh rồi thì xuống đây, chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu." Vứt lại câu nói này, Diệp Nhan quay người rời đi.
Đoạn Minh Húc sau khi nghe liền nổi giận trong bụng, mẹ nó thái độ này của anh là thái độ gì? Chim cái P, một ngày nào đó túng dục quá độ JJ mục nát! Mặc dù không tình nguyện, nhưng Đoạn Minh Húc vẫn rời khỏi giường, cầm lấy quần áo đặt bên giường mặc vào, đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng Đoạn Minh Húc mới biết cái gì gọi là kẻ có tiền, cái diện tích này, cái cách trang hoàng này, cái vật trang trí này, mỗi một loại cứ như đều đang nói cho Đoạn Minh Húc ta đáng giá bao nhiêu. Ở trong lòng mắng một câu kẻ có tiền đại gian đại ác về sau lạc đường thuận lợi, cuối cùng dưới sự dẫn đường của người hầu mới thành công đi tới phòng ăn.
Trong nhà ăn, Diệp Triêu đang uống cà phê, đọc báo sáng, Diệp Nhan thì nhìn đi nhìn lại tờ giấy trong tay. Hai người trông thấy Đoạn Minh Húc đi tới thì đều buông vật trong tay xuống, chăm chú nhìn hắn, Đoạn Minh Húc dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người cùng với mất tự nhiên ngồi ở cái ghế cách bọn họ xa nhất. Diệp Triêu nhíu mày, đứng dậy xách người lên đặt ở cái ghế gần bọn họ nhất, từ trong đáy lòng Đoạn Minh Húc vẫn rất sợ hai cái người cưỡng gian mình này, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Diệp Triêu buông người xuống liền đặt bánh mì với sữa bò trên bàn tới trước mặt Đoạn Minh Húc, sau đó tự mình ngồi xuống tiếp tục đọc báo của hắn, Đoạn Minh Húc nhìn bữa sáng trước mặt mình, cảm thấy mình đúng là đói bụng, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bắt đầu ăn như hổ đói.
Nhìn thấy hắn đã sắp ăn xong, Diệp Triêu dùng mắt ra hiệu cho Diệp Nhan, Diệp Nhan liền đưa tờ giấy trong tay cho Đoạn Minh Húc: "Ký tên đi."
Đoạn Minh Húc một mặt mờ mịt nhận lấy tờ giấy: "Đây là cái gì?" Đợi tới khi hắn thấy rõ ràng chữ trên giấy lập tức cảm thấy cả người đều sắp không ổn, cũng không đoái hoài tới nỗi sợ với hai người, bộp một cái đập tờ giấy trong tay lên bàn: "Đơn đăng ký kết hôn? Nói đùa cái gì vậy? Trước không nói tới chuyện hai người cưỡng gian tôi, ai mẹ nó muốn kết hôn với hai người đàn ông! Bố thích chính là đàn bà ngực lớn eo nhỏ!"
"Nói xong chưa?" Diệp Triêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đầu tiên, cậu là một omega. Tiếp theo, cho dù có alpha nữ coi trọng cậu, cậu cũng là người bị cắm, cuối cùng điểm quan trọng nhất, cậu đã bị chúng tôi đánh dấu vĩnh viễn, thì đừng mơ mộng ra ngoài tìm người khác!"
"Không, bất kể như thế nào, tôi vẫn sẽ không đồng ý. Mấy người còn ép tôi! Có tin tôi đi báo mấy người cưỡng gian hay không!" Đoạn Minh Húc kiên trì.
"Phụt, ha ha ha ha!" Nghe hắn nói, cà phê trong miệng Diệp Nhan phun ra ngoài, lập tức cười to nói: "Cậu muốn đi cứ việc đi, chúng tôi không ngăn cậu, nhưng mà..." Diệp Nhan kề miệng xích lại gần bên tai Đoạn Minh Húc, nói khẽ: "Cậu có thể nhìn xem, quan toà sẽ đứng ở phía cậu hay là phía chúng tôi." Nói xong, lập tức rời đi ngồi lại vị trí của mình nói: "Thật ra phương pháp để cậu ký tên có rất nhiều, cậu không nên quên rằng omega sẽ không cách nào chống lại mệnh lệnh của alpha, nhưng dù sao tôi với anh hai đều là người tốt biết tôn trọng, cho nên chúng tôi rất không hi vọng dùng sức mạnh với cậu nha."
"Hèn hạ!" Đoạn Minh Húc cắn răng.
"Nhanh ký đi, kiên nhẫn của chúng tôi có hạn!" Diệp Triêu nhìn Đoạn Minh Húc lạnh lùng nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà, đúng rồi! Tôi muốn hỏi cha mẹ tôi trước! Kết hôn là việc lớn, nhất định phải có cha mẹ đồng ý đúng không??" Đoạn Minh Húc giãy dụa lần cuối cùng.
"Xem ra cậu chưa đụng tường nam chưa từ bỏ ý định ha." Diệp Triêu nhìn em trai: "Tiểu Nhan, đưa hắn điện thoại."
Diệp Nhan vươn tay ra, đưa điện thoại của mình tới, Đoạn Minh Húc chộp lấy điện thoại, bấm số của cha.
"Alo."
Chưa tới một lát sau trong điện thoại di động liền truyền đến giọng của cha, nghe tới còn hơi có chút vui vẻ.
"Alo, cha, là con, Minh Húc!"
"A a a, Minh Húc à, vừa vặn, ta và mẹ của con còn đang muốn gọi điện thoại cho con đây, việc liên quan đến hôn lễ ta và mẹ của con đã chuẩn bị xong, lúc nào các con có thời gian, thì tới xem một chút."
"Cha!" Nghe thấy cha nói như vậy, Đoạn Minh Húc lập tức liền luống cuống "Cha đang nói đùa đúng không, làm sao con có thể kết hôn với bọn họ được! Làm sao con có thể kết hôn với hai người cưỡng gian con?!"
"Khốn nạn!" Nghe thấy Đoạn Minh Húc, cha Đoạn cũng nổi giận: "Không kết hôn con còn muốn như thế nào? Ta còn chưa nói con đâu, con nói con là một omega còn không ở trong nhà, chỉ biết mù hướng chạy ra ngoài, bị người cưỡng gian cũng là đáng đời, thôi thì vận khí con tốt, mấy alpha đánh dấu con sẵn lòng cưới con, không thì con có muốn khóc cũng không kịp!"
"Thế nhưng mà con..." Đoạn Minh Húc còn muốn nói gì, lại bị cha Đoạn cắt ngang: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, đúng rồi, ta và mẹ của con nói với những người kia là các con quen biết đã lâu, đến lúc đó con đừng có phá chúng ta, nếu là để người ta biết do con chạy lung tung ở bên ngoài bị người... mới kết hôn, mặt mo của chúng ta phải đặt ở chỗ nào, được rồi cứ như vậy đi, chờ có thời gian con với Tiểu Triêu Tiểu Nhan cùng tới một chuyến đi." Nói xong còn không đợi Đoạn Minh Húc nói chuyện, cha Đoạn liền dập điện thoại.
Đoạn Minh Húc cầm điện thoại bị cúp máy ngẩn người, nói đùa cái gì vậy?! Đây là lời làm cha mẹ nên nói à? Rõ ràng mình mới là người bị hại, tại sao bọn họ không đi chỉ trích tội phạm cưỡng gian, mà lại chỉ trích mình?
Diệp Nhan cầm lại điện thoại di động của mình, nói nhỏ bên tai Đoạn Minh Húc: "Ngoan, cậu nhìn đi, cha mẹ cậu cũng đồng ý nha, mau đưa chữ ký, sau đó chúng tôi liền tới nhà cậu, cùng cha mẹ cậu thương lượng việc hôn lễ một chút."
Diệp Nhan chỉ cảm thấy trước mắt mình một vùng tăm tối, hắn mờ mịt cầm lấy bút, dưới sự dẫn dắt của Diệp Nhan, tại nơi chỉ định ký tên của mình vào...
Mấy ngày về sau, Đoạn Minh Húc vẫn cảm thấy mình ngơ ngơ ngác ngác, đi theo hai tên tội phạm cưỡng gian về nhà, nhìn cha mẹ của mình mặt mày hớn hở với hai người kia, mãi cho đến tận sau khi tiệc cưới kết thúc, Đoạn Minh Húc đều cảm thấy mình cứ như vẫn đang nằm mơ, chỉ cần mình tỉnh lại, thì vẫn là mình ở thế giới trước kia. Cho đến khi hậu huyệt truyền đến đau đớn mới đưa hắn kéo về thực tế.
"Bảo bối em không ngoan nhé, đêm tân hôn của chúng ta, thế mà em còn dám thất thần." Đoạn Minh Húc lúc này mới phát hiện, giờ phút này hắn đang ghé trên thân Diệp Triêu, hậu huyệt đang ngậm lấy nam căn của Diệp Triêu, mà đau đớn vừa rồi là bởi vì Diệp Nhan cũng nhét cự vật của mình vào. Trong lòng cho dù đủ kiểu không muốn, mà dưới sự chi phối cường đại từ tin tức tố của alpha, vẫn từ từ chìm đắm.
Tác giả có lời muốn nói: A ha ha ha ta Hồ Hán Tam lại về đến rồi! Cảm tạ mọi người cho ta nhắn lại, cái này văn trên cơ bản không có gì dàn ý liền là nghĩ đến chỗ nào viết đến đó mà cũng không có gì kịch bản, chính là luyện tập, hành văn quá cặn bã OTZ