Lý thị xào xong nồi thứ hai thì bưng ra bỏ vào cối đá. Bà ta vừa xay ớt vừa chọc Tứ Bảo, “Tứ Bảo, cháu nói cho bà xem vì sao Tam Bảo và Nữu Nữu lại khóc?”
Tứ Bảo tròn xoe mắt nhìn Lý thị và lắc đầu.
Lý thị cười hỏi: “Cháu ngoan, có muốn biết không?”
Tứ Bảo mắt to lập tức gật đầu.
“Vậy há mồm đi bà nội sẽ nói cho cháu biết!”
Tứ Bảo mở cái miệng nhỏ đáng yêu, Lý thị chấm chút bột ớt bỏ vào miệng hắn.
Tứ Bảo khóc rống lên!
Lý thị toàn thắng.
Tam Bảo và Nữu Nữu đồng tình nhìn hắn còn Tứ Bảo thì la hét: “Bà nội hư, bà nội xấu nhất!”
Vì thế ba đứa nhỏ đơn thuần thiện lương vứt mấy người lớn lại và bỏ đi chơi.
Lý thị vui vẻ đắc ý, “Hớ hớ, thằng nhóc thối, từ giờ tụi nó sẽ không bao giờ quẩn quanh lúc chúng ta làm việc nữa.”
Lưu thị nhìn hành động của Lý thị và run rẩy khóe miệng thầm nghĩ mẹ chồng mình đúng là ngày càng không đáng tin.
Hôm nay tâm tình của Lý thị tốt nên giữa trưa làm bánh hành thái và bánh canh thịt khô. Trong canh có thịt khô thái hạt lựu nên bánh canh ngon vô cùng, mỗi người đều ăn nhiều hơn ngày thường.
Người lớn rải rau thơm và sa tế vào bánh canh, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng học theo mà bỏ chút sa tế. Lý thị bưng bình sa tế cười tủm tỉm nhìn Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu sau đó nhiệt tình hỏi bọn nhỏ có muốn một chút không!
Tam Bảo lập tức ngó lơ, nhìn khắp bát bánh canh tìm thịt khô.
Tứ Bảo thì lấy hai tay che bát lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lý thị.
Nữu Nữu thì dùng sức lắc đầu, không ngừng hô: “Không cần cay cay, không cần cay cay!”
Lý thị vừa lòng buông bình sa tế và ăn bánh canh.
Sau khi ăn cơm trưa Lý thị mang theo hai cô con dâu xử lý rau mầm ở vườn ươm trước nhà. Đống mầm kia đã lớn, băt đầu có thể dời đi trồng ngoài ruộng. Lý thị lấy mầm của cây đậu cô-ve, cây đậu đũa và dưa chuột mang tới mảnh đất cạnh bờ sông trồng.
Ngoài đó cũng đã có vài phụ nhân nhà khác đang bận việc, mọi người chào hỏi nhau rồi ai bận việc nhà đó.
Lý thị và con dâu chia đất trồng rau thành ba mảnh để trồng cây đậu đũa, đậu cô-ve và dưa chuột, trong đó mảnh trồng đậu đũa là lớn nhất.
Lưu thị và Trương thị chia đất thành từng luống khoảng cách đều nhau, còn Lý thị thì trồng cây mầm trên từng luống.
Đất ở bờ sông tơi xốp, Lý thị dùng tay trái đào một cái hố nhỏ, tay phải đặt cây mầm vào sau đó hai tay vun đất thế là xong một cây. Lúc này bà ta sẽ dịch non nửa bước về phía trước và tiếp tục trồng cây khác.
Trồng xong cây mầm mang tới Lý thị nhìn một hàng cây chỉnh tề và vỗ bùn đất trên tay sau bảo Lưu thị: “Vợ Trường Phú, con đi lấy cây mầm tới đây.”
Lưu thị buông cái cuốc trong tay và mang đống cây mầm đưa qua cho Lý thị. Mầm cây đậu đũa không đủ, cây đậu cô-ve và dưa chuột thì lại thừa nhiều vì thế Lý thị lớn tiếng dò hỏi chung quanh có nhà nào có mầm đậu đũa còn thừa không?
Cách đó không xa có Đại Tần thị đáp lại: “Tam tẩu tử, nhà ta còn nhiều mầm cây đậu đũa lắm, để ta mang sang cho tẩu.”
Lý thị vội nói: “Ngươi không cần tới đâu, ta tự mình tới lấy! Nhà ta còn thừa cây đậu cô-ve và dưa chuột, ngươi có cần không?”
“Cho ta một ít mầm dưa chuột đi.” Đại Tần thị đáp.
Lý thị túm lấy một đống mầm dưa chuột và đi tới chỗ ruộng nhà Đại Tần thị. Mẹ chồng con dâu nhà kia đã trồng xong cây đậu đũa và đậu cô-ve, dưa chuột mầm thì thiếu nên một miếng đất còn lại vẫn chưa trồng cái gì.
“Nếu không đủ thì cứ tới chỗ ta mà lấy!” Lý thị đưa dưa chuột mầm trong tay cho Tiểu Tần thị và nàng kia vội vàng cảm ơn. Lý thị thấy vậy thì cười nói: “Đứa nhỏ này cứ khách khí thế làm gì, chỉ là mấy cây mầm thôi có đáng là bao. Hơn nữa ta cũng lấy mầm đậu đũa của nhà các ngươi, mọi người khách khí qua lại thật phí sức!”
Đại Tần thị đưa cho Lý thị một bó mầm đậu đũa lớn và cười mắng: “Tam tẩu tử đúng là nhiều đạo lý, nhiều mầm đậu đũa như thế cũng không lấp được miệng tẩu!”
Lý thị vui tươi hớn hở cầm lấy mầm cây đậu đũa và trở lại mảnh ruộng nhà mình.
Đang trồng dưa chuột thì Đại Tần thị mắc tiểu nên để con dâu chậm rãi làm còn mình về nhà giải quyết nỗi buồn.
Bên cạnh có mấy phụ nhân thấy Đại Tần thị đi rồi mới nhìn nhau cười. Vợ Trường Đông tuổi xấp xỉ Tiểu Tần thị và cùng gả vào thôn một năm lúc này lớn tiếng nói với một người khác: “Trường Hồng tẩu tử, mệnh tẩu đúng là tốt, hai đứa con gái cần mẫn lại hiểu chuyện, con trai cũng thông minh và có khả năng.”
Vợ Trường Hồng cũng lớn tiếng trả lời: “Mệnh của ngươi càng tốt hơn, gả tới đây ba năm đã sinh hai, nếp tẻ đủ cả!”
Vợ Trường Đông cười to đến độ người ở cả ruộng rau đều nghe thấy, các phụ nhân khác cũng bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Vợ Trường Đông đắc ý nói: “Nữ nhân là phải biết sinh con, nghe nói nhà mẹ đẻ của ta có cô con dâu không sinh được con nên bị trả về, thực đáng thương, nàng ta cứ đòi sống đòi chết.”
Vợ Trường Hồng cũng phụ họa: “Đúng thế, bị trả về thì nhà mẹ đẻ mất hết mặt mũi!”
Trương thị tức đến độ muốn nói hai câu, đám phụ nhân lắm mồm này nói đằng sau lưng thì cũng thôi nhưng lúc này còn dám ở trước mặt người ta lớn giọng.
Lý thị trừng mắt nhìn Trương thị một cái thế là nàng ta đành phải thôi.
Ai biết Lý thị lại đứng lên lớn tiếng nói với hai cái kẻ lắm mồm kia: “Ba năm sinh hai đứa thì tính là gì, heo mẹ trong chuồng heo một năm sinh hai lần, mỗi lần sinh mười mấy con kia kìa! Đó mới gọi là có bản lĩnh!”
Lý thị vừa nói xong thì chung quanh lập tức cười vang. Vợ Trường Đông và Trường Hồng lập tức xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám cãi nhau với Đào Tam nãi nãi.
Sau đó Lý thị thở dài nói: “Có câu cửa miệng nói ‘đánh nhau không vả mặt, mắng người không nói vào chỗ đau’, có vài người không gia không giáo mới khiến nhà mẹ đẻ mất mặt! Ta thấy bị trả về cũng đáng đời!”
Tiểu Tần thị cảm kích nhìn Lý thị một cái, dưa chuột mầm trong tay cũng bị nhéo đến đổi hình dạng.
Một màn này bị Đại Tần thị đứng cách đó không xa nhìn thấy hết. Bà ta vốn về nhà giải quyết nỗi buồn nhưng nửa đường mới nhớ ấm nước đã không nên xoay về lấy mang theo.
Đại Tần thị cảm kích vì Lý thị giúp giải vây cho con dâu lại không hài lòng Tiểu Tần thị mềm yếu. Bà ta hận không thể xông tới xé rách miệng đám ba hoa kia nhưng vì mắc tiểu nên đành cắn răng nhẫn nhịn về nhà giải quyết xong lại tới.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý thế là Đại Tần thị đen mặt quay lại đất trồng rau. Bà ta để Tiểu Tần thị về nhà uống thuốc trước. Lần trước chị dâu nhà mẹ đẻ của bà ta tới đưa một bao thuốc cho Tiểu Tần thị nói là do một lão đại phu chuyên trị bệnh phụ khoa kê.
Tiểu Tần thị yên lặng về nhà.
Sau đó Đại Tần thị lập tức toàn lực triển khai thế công, bà ta chỉ vào vợ Trường Đông và Trường Hồng mà mắng: “Hai cái thứ không biết xấu hổ kia, các ngươi có bản lĩnh thì đừng có nói xấu sau lưng ta. Sinh được con là kêu quang quác, các ngươi xem mình có khác gì gà mái không? Là XXX của các ngươi nạm vàng hay XXX (mọi người tự hiểu – tác giả), trứng các ngươi sinh là trứng vàng có phải không?! Hai cái thứ không được dạy dỗ kia, Đào gia thôn chúng ta nhiều năm như thế cũng không gặp được người nào như các ngươi. Cả đám cho rằng Đại Tần thị ta dễ bắt nạt lắm hả? Có tin ta tới nhà các ngươi mắng ba ngày ba đêm mà không lặp lại tí nào không?”
Đại Tần thị blah blah mắng càng ngày càng hăng say. Mấy năm nay bà ta hoặc nhiều hoặc ít sẽ nghe thấy lời lẽ không hay về Tiểu Tần thị nhưng không tóm được thì bà ta cũng coi như không có. Hôm nay bị bà ta bắt được vậy là uất ức dồn nén mấy năm lập tức bùng nổ!
Vợ Trường Đông và Trường Hồng bị mắng thì sắc mặt cực kỳ khó coi. Hai người thu thập nông cụ đi về nhà, giữa đường còn bị Đại Tần thị nhảy lên chặn lại. Bà ta chống nạnh chỉ vào hai người mà tiếp tục mắng, những kẻ khác từng nói xấu Tiểu Tần thị nghe thấy mà lòng run lên. Hai kẻ kia thì lầm bầm rồi đi đường vòng.
Lý thị tiến lên khuyên Đại Tần thị còn Đại Tần thị mắng mệt mỏi, miệng cũng khô nên muốn uống nước nhưng ấm lại trống không thế là bà ta tức quá lại mắng tiếp. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Lý thị bảo Trương thị mang ấm nước nhà mình tới, Trương thị vội rót cho Đại Tần thị một chén nước rồi khuyên giải an ủi vài câu. Lúc này Đại Tần thị mới ngừng chửi rủa và tiếp tục trồng nốt chỗ dưa chuột còn lại.
Lúc này trong thôn có mấy nam nhân gánh thùng nước đi tới khu đất trồng rau bên sông, hẳn là gánh nước tưới rau mầm.
Trường Phú gánh nước lên, Lưu thị cầm gáo múc nước tưới. Đống đồ ăn mới trồng cần được tưới nước nhẹ nhàng chậm rãi, không thể tưới ào ào như thế sẽ khiến chúng bị đổ.
Lý thị hỏi Đào Tam gia đang làm gì thì Trường Phú đáp: “Cha ở nhà gánh phân tưới ruộng lúa mạch. Cha đoán mọi người bên này cũng trồng hòm hòm rồi nên để con qua đây gánh nước tưới rau.”
Sau khi tưới rau xong mẹ chồng nàng dâu đi về còn Trường Phú thì tiếp tục gánh phân.
Trước giờ cơm chiều Đào Vĩnh Thịnh đi từng nhà hỏi thăm các nhà có muốn mua giấy trắng và nến thơm dùng cho tết Thanh Minh hay không. Sáng mai hắn dậy sớm đi họp chợ sẽ mua giúp, những ai có nhu cầu mua gì khác cũng được hắn hỗ trợ.
Chờ Đào Vĩnh Thịnh họp chợ về và phân phát vật phẩm thì cũng qua một ngày nữa.