Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 91: BỌ NGỰA BẮT VE, CHIM SẺ RÌNH SAU



Bên ngoài cổng lớn có một ông lão đi vào, ông lão này, tôi không quen biết. Hắn tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, quần áo cũng rất mộc mạc, chỉ có ở bên hông đeo một cái đai lưng vải màu đỏ.

Lúc Mộ Dung Hải Đường nhìn thấy hắn, trong nháy mắt kinh ngạc một hồi.

“Ngươi tuyệt đối không được đưa mắt quỷ cho cô ta!” Ông lão kia còn chưa đi tới đây, liền nói một câu như vậy.

Mộ Dung Hải Đường mặt lạnh nói: “Ngươi là ai?”

Tôi sững sờ, thầm nói có gì không đúng sao? Vừa nãy Mộ Dung Hải Đường không phải rõ ràng sợ hết hồn sao? Làm sao lại không quen biết ông lão này?

Tôi cũng hỏi theo: “Ngươi là ai?”

Ông lão kia không để ý Mộ Dung Hải Đường, mà là đi tới trước mắt tôi, nói: “Vết chân người đà quỷ trêи người ngươi còn đau không?”

“Hoá ra con quỷ trêи núi Long Hổ là ngươi?” Tôi trừng mắt, rốt cuộc nghĩ tới con quỷ kia, đầu tiên ở con đường trêи núi Long Hổ đạp lên trêи bả vai tôi một vết đôi chân đen người đà quỷ, sau đó khi chúng tôi xuống núi còn muốn giết tôi.

Hiện tại trêи bả vai tôi vẫn còn vết đôi bàn chân đen, các ngón chân ở trêи ngực và gót chân ở phía sau, nhưng đã rất mờ nhạt.

“Tối hôm nay ngươi lén lút vào trong nhà nghe bọn ta nói chuyện, một chuỗi vết chân ướt nhẹp kia là của ngươi đúng không?”

Ông lão nói không phải.

Sau đó, ông lão lại quay đầu đối Mộ Dung Hải Đường nói: “Ngươi cho rằng ngươi đã tạo ra được một cạm bẫy hoàn hảo? Hai mươi năm trước ta đã nhìn ra rồi! Ẩn nhẫn 20 năm, chính là vì thời khắc ngày hôm nay!”

Ngữ khí của ông lão hoàn toàn không đem Mộ Dung Hải Đường để ở trong mắt!

Đồng thời cũng khiến tôi khϊế͙p͙ sợ. Đang suy nghĩ về lai lịch của ông lão này, đột nhiên ông lão nói với tôi: “Trước tiên ngươi đứng một bên nghỉ ngơi đi, chậm rãi hít thở”.

Ông lão biết rằng đầu óc tôi đang như muốn tan vỡ, hắn muốn tôi nghỉ ngơi thật tốt một lúc. Tôi gật đầu, lui sang một bên, không nói gì nữa. Đồng thời nghĩ thầm ông lão này chính là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, hắn nói hai mươi năm trước đã biết âm mưu của Mộ Dung Hải Đường, như vậy lúc ở núi Long Hổ , hắn chính là cố ý đạp trêи người tôi vết chân người đà quỷ! Mục đích chính là muốn theo dõi tôi vì ngày hôm nay.

Mộ Dung Hải Đường, trêи khuôn mặt của một cô bé mười mấy tuổi hiện ra một ánh mắt thâm độc, cô ta lạnh giọng nói: “Hai mươi năm trước?”

“Hai mươi sáu năm trước, tên tiểu tử này vừa sinh ra, cây xương sườn thứ mười hai bị cong. Khi cha mẹ hắn ôm hắn tới bệnh viện thị trấn tìm bác sĩ, ta bất ngờ gặp được. Từ ngày đó trở đi, ta liền bắt đầu để ý tới hắn.”

Mộ Dung Hải Đường không nói lời nào.

Ông lão nói tiếp: “Mười bốn năm trước, một tiểu nha đầu tên là Cát Ngọc bị người khác móc mất trái tim, mà cây xương sườn thứ mười hai của con bé cũng bị cong”.

“Còn cái người như cái xác không hồn cùng với lão bá đã chết kia, ta không cần phải nói nữa chứ?” Ông lão nói đến lời này,

Mộ Dung Hải Đường quát lớn một tiếng: “Đủ rồi! Đưa mạng đây!”

Mộ Dung Hải Đường trừng hai mắt, hai tay mười ngón hiện ra móng dài, vồ tới ông lão.

Ông lão không chút hoang mang, rút lui nửa bước, hơi vung tay đem dây lưng vải màu đỏ rút ra, sau khi tránh thoát được bộ móng dài màu xanh lục của Mộ Dung Hải Đường, ra tay như điện, đem hai tay của Mộ Dung Hải Đường buộc chặt vào nhau.

“Hôm nay ta đến đây để thu thập ngươi!” Ông lão quát lên một tiếng lớn, trợn tròn đôi mắt, xem ra hắn cũng hỏa khí mười phần, lúc này cắn ngón tay, nhấn vào trán Mộ Dung Hải Đường.

Mộ Dung Hải Đường bị dây lưng màu đỏ cuốn lấy hai tay, không thể động đậy, giờ khắc này bị ông lão đem máu tươi điểm ở trêи trán.

“A—-!” Mộ Dung Hải Đường ngẩng đầu lên, kêu gào thảm thiết, tôi rõ ràng nhìn thấy tóc của cô ta mọc dài ra, hơn nữa con ngươi đều biến thành màu đỏ.

“Tiểu tử ngốc nhanh lùi xa một chút cho ta!” Ông lão không nhìn tôi, trực tiếp quăng một câu nói.

Tôi nhanh chóng chạy đế cổng lớn, lúc đến cổng lớn quay đầu nhìn lại, thân thể Mộ Dung Hải Đường đã biến thành dáng dấp của người trưởng thành!

Trêи đầu cô ta mọc đầy tóc tung bay trong gió, cô ta gầm thét, giãy dụa khỏi dây lưng đỏ và một lần nữa tấn công ông lão.

Ông lão này nhìn như hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể rất cứng rắn, đổ người xuống tránh thoát khỏi công kϊƈɦ, đồng thời tay nắm lấy cổ chân Mộ Dung Hải Đường, mạnh mẽ quăng cô ta xuống đất.

Một tiếng “bang” vang lên, vũng nước mưa trêи mặt đất bắn lên cao hơn mấy thước. Ông lão thừa lúc cô ta còn chưa đứng lên, trực tiếp nhặt một cục gạch, nhanh chóng dùng máu tươi trêи đầu ngón tay khắc hoạ lên viên gạch.

Sau đó ông lão giơ viên gạch muốn đập cô ta, Mộ Dung Hải Đường hai tay đập xuống đất, liền bay lên trời, trong nháy mắt muốn bay về phía tôi.

Ông lão kinh hãi, quát to: “Dùng mắt quỷ đối phó cô ta!”

Tôi vội vàng lục túi lấy mắt quỷ ra, giơ thẳng mắt quỷ về phía cô ta. Nhưng ai biết rằng căn bản không có một chút tác dụng, cô ta bay đến trước mặt tôi, giơ tay bóp cổ tôi, tôi đau đớn, liền buông lỏng tay ra.

Không đợi mắt quỷ rơi xuống đất, Mộ Dung Hải Đường dùng cái tay còn lại đem mắt quỷ cướp đoạt ở trong tay.

“Ha ha ha, mắt quỷ! Mắt quỷ! Ta rốt cuộc cũng có được mắt quỷ!” Mộ Dung Hải Đường cười gằn vài tiếng, nắm lấy mắt quỷ rồi nhét vào miệng, ngẩng đầu lên mạnh mẽ đem mắt quỷ nuốt vào trong bụng.

“Ngày hôm nay, ai cũng đừng nghĩ sống!”

Mộ Dung Hải Đường lại lao về phía ông lão, tà váy cùng với tay áo của cô ta bỗng nhiên dài ra quấn chặt lấy ông lão, móng tay tăng mọc dài lên, nhắm ngay cổ ông lão định cắm vào!

“Hừ hừ, ngươi đã bị trúng kế!” Ông lão bị ống tay áo của Mộ Dung Hải Đường quấn chặt, nhưng nét mặt cũng không thay đổi.

Ngay khi móng tay màu xanh lục của Mộ Dung Hải Đường sắp cắm vào cổ ông lão, đột nhiên bụng của Mộ Dung Hải Đường bắn ra mấy vệt sáng, những vệt sáng như có thể xuyên thấu, trực tiếp từ bên trong cơ thể cô ta chui ra bên ngoài.

“Đây… đây không phải mắt quỷ thật?”

Mộ Dung Hải Đường trừng hai con mắt đỏ, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi choáng váng, liếc mắt nhìn ông lão, ông lão nói: “Mắt quỷ không phải sử dụng như vậy! Chính ngươi tạo ra truyền thuyết Tạt chỉ đèn lồng, cuối cùng lại chết bởi truyền thuyết giả khác, cái này gọi là quả báo!”

Mộ Dung Hải Đường lăn lộn trêи mặt đất, hai tay ôm bụng của chính mình, trêи người cô ta bốc lên từng trận khói trắng, không lâu sau lại khôi phục thành dáng dấp của cô bé mười mấy tuổi.

Cô ta đau đến cuồng loạn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chung quy không ngăn nổi sức mạnh của mắt quỷ, cuối cùng bóng người của cô ta chậm rãi hư huyễn, chậm rãi tiêu tan.

Cạch một tiếng, mắt quỷ rơi trêи phiến đá, lăn xoay tròn tại chỗ.

Ông lão đi tới, nhặt mắt quỷ lên, lại đưa cho tôi, nói: “Hừ, tự mình cho rằng đã tạo ra các vị Thần, còn cố ý tạo ra truyền thuyết Tạt chỉ đèn lồng, nhưng cuối cùng cô ta lại chết bởi truyền thuyết của người khác”.

Tôi cảm kϊƈɦ nhìn ông lão một chút, sau khi cất mắt quỷ cẩn thận, liền hỏi ông lão: “Truyền thuyết mắt quỷ cũng là giả?”

Ông lão hai tay chắp ở sau lưng, mang theo tôi đi ra khỏi đình viện, hắn nói: “Mắt quỷ là sự thật, nhưng cách sử dụng mắt quỷ ở trong truyền thuyết đều là giả. Vật này uy lực rất to lớn, nhưng không có ai biết cách sử dụng thực sự. Ta đánh không lại cô ta, nhưng đêm nay ta vẫn đến. Vừa nãy ta để ngươi dùng mắt quỷ để đối phó cô ta, chính là một chiêu cuối cùng của ta.

Ngươi là người bình thường, chắc chắn sẽ không điều khiển được mắt quỷ, vì thế nhất định sẽ bị cô ta cướp đi, sau đó cô ta ăn vào, và cái chết của cô ta sẽ đến”.

Tôi âm thầm cảm thán, có mấy người thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ nhất thời. Chỉ vì hồ đồ nhất thời, mà lại hại cả đời của chính mình.

“Vậy ngươi là ai?” Tôi truy hỏi.

Ông lão nói: “Trêи núi Long Hổ, ta đạp ra vết chân người đà quỷ lên vai của mọi người, ngươi nói xem ta là ai?”

Ý của hắn hẳn là hắn thừa nhận mình là một con quỷ, tôi nói: “Ngươi là cố ý muốn tới cứu ta sao? Hai chúng ta có quan hệ gì?”

“Hai chúng ta không có quan hệ, ta cùng Mộ Dung Hải Đường cũng không có quan hệ. Nhưng ta lại đến đây, nguyên nhân thì ngươi đừng hỏi, hỏi cũng sẽ không nói cho ngươi. Có một vài bí mật ngươi nhất định phải để nó ở trong bụng mãi.”

Tôi lại hỏi: “Vậy ngươi cũng phải nói cho ta ngươi tên gì chứ? Nếu sau này ta muốn cảm tạ thì không có cách nào liên hệ được. Đúng rồi, ngươi đã từng gặp một con quỷ đeo mặt nạ bốn mắt chưa?”

Ông lão hơi vung tay, thiếu kiên nhẫn nói: “Nói nhiều như vậy đã xong chưa! Trước tiên đừng hỏi ta là ai, cứu bạn ngươi quan trọng hơn, chậm một chút nữa thì bọn họ đều phải chết”.

Dứt lời, ông lão mang theo ta nhanh chóng đi về phía đông nam trấn Thanh Linh, đi được một lúc, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Phương hướng đang đi này không phải là tới căn nhà nấu thịt người sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv