Vừa tính đặt người xuống ghế thì Cát Ngọc hốt hoảng hỏi: “ Anh thật sự coi tôi là quỷ sao ? ĐIều đó có thật không.”
Cát Ngọc với tay cười nắm lấy tay tôi: “ Này, tay tôi có lạnh không?”
Bàn tay cô ấy nhỏ nhắn ấm áp. Tôi trả lời: “Không lạnh”.
Cát Ngọc lại nắm bàn tay còn lại của tôi và để bên hông cô ấy và hỏi :” Lạnh không?”
Vòng eo thon thả và mềm mại. Tôi lại tự động trả lời: “ Không lạnh.!”.
Nhìn qua dáng vẻ ngây ngô của tôi cô ấy cười 1 cái rồi nói:” Có muốn tôi cho anh sờ ngực luôn để xem là thật hay giả không?”. Tôi cảm giác như bị ma xui quỷ dẫn đường cũng gật đầu lia lịa. Cát Ngọc kiêu ngạo nói:” Anh có mà nằm mơ đi nhé!”. Nói xong cô liền đi ra phía sau ngồi xuống, 2 chân vắt chéo làm nên tư thế vô cùng gợi cảm khiến cho tôi cảm thấy có chút hấp dẫn và bối rối. Lấy lại chút tỉnh táo, tôi hỏi:” Vào ngày đầu tiên gặp nhau, làm sao mà cô có thể xuống xe được trong khi đôi đang lái xe và không hề dừng lại?”
“Tôi lúc nào cũng xuống ở điểm giao lộ Học Viện để xuống xe, anh hoàn toàn không nhận ra sao?”. Giao lộ Học Viện nằm ngay trước khi tới được Mị Lực Thành, nói cách khác thì buổi tối ngày hôm đó, khi tôi vừa lao vào vòng tuần hoàn tử thần thì Cát Ngọc cũng đã xuống xe rồi? Chắc có lẽ lúc đó do tôi đã quá nhập tâm hay có khi gặp phải áo giác gì đó ?.
“Oh, vậy quả thực Cát Ngọc cô đây thực sự không phải là quỷ?” Tôi hỏi dò them lần nữa nhưng bất giác cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô gái này như có ma thuật khiến cho tôi vừa rồi còn thấy sợ hãi thì nay đã cảm giác như than từ kiếp nào, nỗi sợ hãi cứ thế mà vơi dần đi mất.
Cát Ngọc liền bất ngờ, kinh ngạc hỏi:” Làm thế nào mà anh biết được tôi tên Cát Ngọc?” Tôi về căn bản cũng có biết tí nào đâu, chỉ là lúc nãy nhớ tới tấm thẻ căn cước bị đại thúc mặc âu phục mang đi nên liền nói: “ Có phải là cô đã làm mất tấm thẻ căn cước?”
Cát Ngọc quả là 1 cô gái thông minh, chân mang giày cao gót chạy thẳng lên chỗ tôi và hỏi:” Th3 căn cước của tôi có phải là rơi ở trêи xe của anh? Thảo nào tôi tìm hoài vẫn chưa thấy!”
Trời đất, tấm thể kia không phải là do cô cố ý ném lên xe sao, vậy là do cô ấy vô tình đánh rơi? Hơn nữa cô ấy cũng không phải là ma?
Các sự việc cứ đối nghịch với nhau tôi tự hỏi ai đang là người lừa gạt tôi và bí mật gì đang được cất dấu trong chuyến xe Buýt 14 này đây.
Nếu nói Cát Ngọc lừa tôi, đem thẻ căn cước quẳng lên xe và cố ý nói mình không cẩn thận làm rơi để cố ý tiếp cận tôi? Vậy thì tiếp cận tôi nhằm mục đích gì? Cưa cẩm tôi sao? Tôi hoàn toàn không tin rằng 1 nữ nhân xinh đẹp như cô ấy lại có thể đế ý đến tôi. Nếu như Cát Ngọc hoàn toàn không lừa dối gì tôi vậy thì Đại thúc mặc âu phục kia có điều gì ám muội hok? Tính gạt tiện tôi sao? Tôi thì nghèo rớt mồng tơi thì lấy tiền đâu mà gạt, chẳng lẽ tính lừa gạt than thể tôi sao? Nhìn ông ta cũng không có vẻ gì là 1 kẻ lừa đảo. Trong đầu tôi ngổn ngang bao nhiêu khuất mắt và 1 mớ câu hỏi không lời giải đáp. Trong câu chuyện này thì bên nào đang lừa dối tôi đây hay cả 2 đều đang muốn lừa gạt tôi mà không hề hay biết gì!
Tôi tự nhủ thầm trong bụng và quyết tâm sẽ phải làm rõ chuyện này. Sau khi khởi hành chuyến xe, tôi quay đầu nhìn Cát Ngọc cười nói: “ Mỹ nữ ngồi kia, trêи xe không có ai có thể ngồi kế bên tôi trò chuyện được không?”
Cát Ngọc cũng là 1 cô gái dễ gần như nữ thần vậy, liền lập tức đi đến ghế bên cạnh tôi ngồi xuống.
2 Chúng tôi trò chuyện hồi lâu và khi đến giao lộ Học Viện thì xuống trạm, tôi nói rằng đợi 2 ngày nữa thì tôi sẽ đem trả thẻ Chứng Minh Thư của cô và sẵn tiện hỏi luôn số điện thoại của Cát Ngọc. Tôi cũng không có ý định cưa cẩm gì mà chỉ là muốn tiếp xúc với cô ta 1 chút để có thể tìm ra 1 manh mối gì đó nhằm khám phá ra chân tướng của sự việc đang xảy ra trêи chuyến xe buýt này mà thôi.
Tôi cũng cảm thấy là mình đang làm 1 việc rất nguy hiểm, hơn nữa lời nói của tất cả mọi người trong câu chuyện này cũng nữa thật nữa hư, không thể không tin nhưng cũng không thể tin hết được, tất cả chỉ còn dựa vào cảm giác của bản thân mà phán đoán thôi.
Cả chuyến xe ngày hôm đó cũng an yên và không gặp them chuyện gì đáng sợ, tôi cũng đã trở về trạm chính nhưng cũng không lập tức xuống xe mà ngồi trêи xe im lặng suy nghĩ, vào lần trước đã phạm vào đại kỵ mà gặp phải vòng tuần hoàn tử thần sau đó được gặp gỡ đại thúc âu phục kia thì cái vòng tuần hoàn đó cũng biến mất ngay lập tức. Nếu như thay đổi góc độ Cát Ngọc không phải là ma mà chính vị đại thúc kia mới là quỷ thì vòng tuần hoàn đó có thể là do ông ta tạo ra và chờ khi tôi hoang mang cực độ sẽ xuất hiện phá giải, từ đó khiến tôi liền tin tưởng ông ta!.
Chỉ một chiêu trò này tôi cũng làm tôi sợ hãi đến tột cùng! Đây có thể gọi là kế trong kế. “ Ồ Tiểu Lưu đang ngồi trong xe làm gì đấy?” – Trần Vĩ từ văn phòng làm việc tính đi ra ngoài đi vệ sinh thì thấy tôi ngồi ở chỗ tài xế mà không thèm động đậy liền hỏi một câu.
Nghe vậy tôi liền xuống xe, nhưng vừa rời khỏi chỗ điều khiển lập tức tôi cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn về phía Trần Vĩ, trong phút chốc thôi cảm thấy lạnh hết cả người, tóc tai đều dựng lên!
Có lẽ mọi chuyện như vậy vẫn còn quá đơn giản !.
Tôi chỉ nghĩ đến mối quan hệ giữa đại thúc âu phục và Cát Ngọc xem ai là người lừa dối tôi nhưng lại hoàn toàn không để ý đến Trần Vĩ. Là 1 chủ quản suốt ngày ngồi ở trong phòng làm việc mà không đi đâu, chuyến xe buýt số 14 cũng chưa hề lái qua nhưng tại sao anh ta lại biết những chuyện này mà nhắc nhở tôi, chưa tới trạm dừng thì không được đỗ xe? Nào là trạm Tiều Hóa thì không được dừng quá 10 phút.
Làm thế nào mà anh ta lại biết những chuyện này?
Không lẽ, Trần Vĩ chính là quỷ?
Đầu óc có phần hơi lộn xộn, tôi xuống xe vừa lúc Trần Vĩ từ WC chạy ra thì liền ôm vai tôi rủ đi uống rượu.
Toàn bộ khách đều đã đi về hết và vì anh ta là chủ quản nơi đây nên phải đứng ra quản lý đến tan cả. Các tài xế khác đều tầm khoảng 30, 40 tuổi nên xong việc là về với gia đình ngay nên những người còn ở trạm chính cũng chỉ còn tôi với Trần Vĩ. Nếu là bình thường thì anh ta sẽ uống rượu giải sầu 1 mình nhưng cảm thấy quá vô vị nên mới rủ tôi đi theo.
Uống đến lúc say tôi lò mò hỏi anh ta: “ Trần Ca à, ngày hôm nay có 1 bà lão ở giữa đường đốt giấy tiền vàng mã làm cho tôi suýt nữa là đâm phải, vì điều đó mà tôi phải dừng xe trước khi đến trạm.”
Trần Vị hơi chút bất ngờ liền hỏi: “ Vậy thì lúc cậu quay lại se có điều gì đặc biệt không, cả về trêи xe và người lên xe ở trạm kế?” Người đặc biệt là như thế nào vậy? Tôi hỏi lại.
“Giống như là mặc quần váo theo kiểu dáng mười mấy năm trước hay là dung thuốc lá từ mười mấy năm trước hay là cái bóng?” Trần Vĩ nghiêm túc hỏi lại tôi.
Nhớ lại ngày đầu tiên đi làm đã trông thấy 1 cậu thanh niên sử dụng điếu thuốc Thủy Tinh Cung – vốn là nhãn thuốc lá đã có từ mười mấy năm trước và nay đã ngừng sản xuất, vậy thì chẳng lẽ cậu thanh niên kia cũng là quỷ? Tôi tự suy nghĩ trong đầu: “ Cái này thì không có.”
Trần Vĩ thấy vậy yên tâm mà nói: “ Ghi nhớ cho kỹ để lần sau tuyệt đối đừng dừng trước khi tới trạm như vậy, chuyện này quả thực không phải là để đùa đâu !”
Tới lúc này rồi thì tôi cũng muốn biết rõ tất cả mọi chuyện, chỉ là tôi chưa biết cách nào để để khai thác thông tin mà thôi, không thể nói 1 cách quá trực tiếp như bình thường được. Tôi hỏi: “ Trần Ca, có thể giải thích them cho tôi biết tại sao không được đỗ xe khi chưa đên trạm không? “
Trần Vĩ uống 1 hớp rượu và nói: “ Tiểu Lưu à, nếu như cậu nghe lời tôi thì việc này cậu không nên biết thêm làm gì, có những thứ biết nhiều sẽ không tốt cho cậu. Cậu thấy điều này có đúng không?”
Điều này quả thực không sai nhưng lời nói của Trần Vĩ có chút xáo rỗng. Tôi thì cảm thấy mình như 1 con rối không biết gì cứ bị người ta cầm dây xoay mòng mòng, không biết mạng sống mình khi nào thì mất, thử hỏi xem có bực mình hay không? Tôi chửi thầm trong bụng.
Tôi liền ười nói: “ Trần ca, tôi vốn từ nhỏ đã khá lớn gan anh cứ việc nói ra.:
Nghe tôi nói đến mức này, Trần Vĩ thở dài, hạ thấp giọng mà xoa dịu tôi: “ TIều Lưu à, không có lừa gạt cậu nhưng cậu thấy đấy tôi ở công ty vận tải Đông Phong này thực lực cao cỡ nào ai ai cũng biết rõ phải không?.
Tôi gật đầu.
Trần Vĩ tiếp lời: “ Công lớn như thế này tại sao còn phải giữ lại 1 chiếc xe buýt kiểu cũ như vậy? Tôi cho cậu biết, bởi vì chiếc xe buýt số 14 nhất định phải tiếp tục được lái và nếu không có ai lái thì liền xảy ra chuyện hệ trọng !”
Quả nhiên, đó là lý do tại sao lương của công việc này lại quá nhiều đến vậy, nửa năm đã đủ mu axe riêng, làm 1 năm là đủ sắm được nhà riêng, hóa ra đây là chuyến xe buộc phải được lái nhưng hiện nay lại quá khó kiếm được tài xế nào có thể lái quen thuộc được loại xe Bluestar đài cũ như vậy.
Trần Vĩ là đang say nên chắc là đang nói thật.
Tôi lại rót đầy rượu và hỏi tiếp: “ Trần Ca à vậy lý do nào mà chuyến xe buýt số 14 phải tiếp tục được lái? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi được nước làm tới liền trả hỏi hết đầu đuôi câu chuyện, Trần VĨ mắt lim dim nói:
“ Đó là vào khoản mười mấy năm trước, ngay trêи chuyến xe buýt này đã xảy ra 1 chuyện vô cùng động trời.”
Vừa nói đến đây, tôi nghe đánh rầm 1 tiếng, Trần Vĩ nằm nhoài trêи bàn rượu và bất tỉnh nhân sự, đánh tiếng ngáy vang 1 góc trời.
Tôi lay mãi mà Trần Vĩ cũng không tỉnh, thấy có vẻ không giống là giả vờ, dù rằng đã cùng nhau uống rượu rất nhiều lần nhưng tôi chợt phát hiện ra là Trần Vĩ có tửu lượng khá yếu nhưng cũng lại vô cùng mê uống rượu thường thường đến đêm đều say mềm.
Diều Trần VĨ về phòng , tôi cũng đi về ký túc xá của mình, nằm trêи giường mà trằn trọc. Nếu Trần Vĩ cũng không phải là quỷ thì mọi chuyện tôi biết được đêm này là chính xác. Nhưng tôi thấy có vẻ như anh ta còn có bí mật gì đó không chỉ là một mà còn rất nhiều điều khác. Tôi mơ hồ lần theo từng đầu mối một, ma quỷ chắc chắn là có và còn rất nhiều nhưng là ai trong số những người tôi đã gặp thì hoàn toàn không rõ. Chỉ tiếc là bà tôi đã rời khỏi nhân gian, bà đã từng gặp nữ quỷ kia khi còn trong bệnh viện chắc sẽ biết chuyện gì đó nhưng bây giờ thì tôi không có cách nào biết được.
Qua ngày thứ 2, tôi gọi điện thoại cho đại thúc mặc âu phục kia và nói, Cát Ngọc cần lấy lại thẻ căn cước, ông ta đưa địa chỉ của 1 nhà hang trong nội thành để tìm gặp.
Tôi thầm nghĩ, sau khi có được thẻ căn cước sẽ trả lại cho Cát Ngọc nên cũng ăn sang 1 chút. Ở nội thành có 1 quán cơm Tây khá nổi tiếng nên tôi liền mời vị đại thúc kia. Sau khi nói chuyện thì vẫn không có gì tiến triển và điều tra cũng không ra gì. Tôi gật đầu và nhận tấm thẻ rồi qua quýt 2 câu liền rời đi