Tôi cả kinh, muốn rút chân về, nhưng bà Phùng dùng sức đè vai tôi lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, bà Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho tôi không cần phải sợ.
Cổ chân truyền đến từng trận căng thẳng, cái tay cầm chân tôi kia cảm giác rất mềm mại, giống như một đôi tay của phụ nữ đang xoa bóp chân.
Đôi tay kia từ cổ chân chậm rãi xoa lên trêи, lúc xoa lên đến đầu gối, khuôn mặt chuẩn bị lộ ra khỏi mặt nước, tôi mau mau nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Bởi vì tôi cảm giác được đôi tay kia ngay ở bặt bằng, nhưng khi cúi đầu nhìn thì trong nước vẫn bình lặng như cũ, căn bản không thấy được một thứ gì, nhưng cảm giác xoa này rất chân thực.
Đột nhiên dưới đầu gối bị bắt lấy, như là bàn tay kia đang bấm vào chân tôi, tôi căng thẳng tới mức thân thể run lên một hồi.
Bà Phùng vẫn lắc đầu, ra hiệu cho tôi không phải sợ, còn khoa tay với Cát Ngọc mấy lần.
Cát Ngọc nói: “Tối qua anh đã bị trúng vu cổ, bà ấy đang giúp anh đem vu cổ lấy ra”.
Thần kỳ như vậy?
Tôi nói: “Bà ấy làm sao biết?”
Bà Phùng lại khoa tay với Cát Ngọc một trận, Cát Ngọc nói: “Lúc 4h sáng, hình nộm trong quan tài bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên, bà ấy sau khi rời giường, mở nắp quan tài ra thì thấy trêи đùi phải của hình nộm nam chảy ra máu tươi”.
Hình nộm chảy ra máu tươi?
Tôi sững sờ tại chỗ, có chút trợn mắt ngoác mồm.
“A!” Lúc không kịp đề phòng, trêи bắp chân một trận đau đớn truyền đến, tôi không nhịn được kêu lên một tiếng. Đôi tay dưới nước kia sau khi xoa vô số lần chân tôi, đột nhiên bấm vào bắp thịt ở chân tôi, bấm cho tôi đau đớn.
Hơn nữa đau đớn vẫn tiếp tục kéo dài, Cát Ngọc nói: “A Bố, nhịn xuống. Nhất định phải nhịn xuống!”
Tôi cắn răng, không ngừng hít vào khí lạnh. Muốn nói đau cũng không phải đau quá, nói như nào đây, cái cảm giác này giống như bị tiêm, sau khi kim tiêm cắm vào thân thể rồi đẩy nước thuốc vào bên trong.
Nhưng vào lúc này, tôi thoáng nhìn thấy nước cạnh bắp chân tôi bỗng nhiên trôi tới từng mảng máu tươi, hẳn là máu từ chân tôi chảy ra.
Tôi cảm thấy trêи bắp chân của mình bị bấm thành một cái lỗ, hơn nữa có thể cảm giác được rõ ràng có hai ngón tay đang cắm vào bên trong vết thương, nắm một thứ gì đó ra ngoài.
Chắc chính là con đỉa kia.
Đến lúc cảm giác đau đớn biến mất, mặt tôi trắng bệch, bà Phùng với Cát Ngọc mau mau đỡ tôi dậy.
Lúc chân rút ra khỏi nước, tôi kinh ngạc phát hiện ra đùi phải không có bất kỳ vết thương, cũng không có bất kỳ vết máu nào, nhưng cũng cảm giác được cả người thoải mái, con đỉa kia khẳng định là đã được lấy ra.
Đi trong thôn cũng không tiện nói chuyện, đi về tới nhà bà Phùng lại khua tay một trận với Cát Ngọc.
Cát Ngọc nói: “Loại thuốc bột này gọi là Tiên nước, dùng để phá giả vu cổ rất hiệu quả”.
Tôi nói: “Đây rốt cuộc là phương pháp phá giải gì vậy? Tại sao anh lại cảm thấy có một đôi tay trong nước đang sờ chân?”
Cát Ngọc nói: “Đúng, ở dưới nước có người chết đuối, chết rồi liền hoả táng, lưu lại tro cốt. Tro cốt này trộn cùng một vào vật liệu bí mật để điều chế thành Tiên nước. Đôi tay dưới đáy ao kia chính là quỷ hồn bị chết đuối, có thể gọi nó là con ma nước.
Cái này tôi hiểu, gọi con ma nước nghe thật bất nhã, vẫn là Tiên nước dễ nghe hơn.
Nguyên lai chính là mời con ma nước đến áp chế vu cổ chi thuật, xem ra vu thuật chi cổ này chính là lấy chiêu dỡ bỏ chiêu.
Cát Ngọc nói: “Có rất nhiều biện pháp phá giả vu cổ, nhưng Tiên nước công dụng khá là rõ ràng, có thể phá giải được rất nhiều loại vu cổ, thế nhưng điều kiện phải có đó là phải ở bên trong nước để triển khai, nếu không thì con ma nước sẽ mời không ra. Con đỉa trêи người anh kia, bà ấy nói cho tôi đó hẳn là đỉa hoa mai, sau khi con đỉa này chui vào thân thể, trong thời gian ngắn cũng không hại chết người”.
Đỉa hoa mai tôi chưa từng nghe tới, Cát Ngọc nói: “Xem ra người kia tạm thời không có ý định hại anh, đỉa hoa mai khi chui vào trong thân thể, khi hoa mai nở, trêи người anh sẽ hiện ấn hoa mai, nơi nào hiện lên thì nơi đó ngứa”.
Nghe gần giống như bệnh ngoài da. Xem ra chú Quỷ kia cố ý làm tôi sợ, hắn lúc đầu hất tay đem phong mười tám tử huyệt trêи đỉnh đầu tôi, cũng là muốn làm tôi kinh sợ.
Sau đó hắn đem một con đỉa hoa mai tiến vào thân thể tôi, nhìn thì rất đáng sợ, những thực sự chỉ là muốn gạt tôi. Bởi vì hắn biết trong nội tâm tôi phòng tuyến đã bị công phá, tôi đã sợ muốn chết.
“A Bố, anh không còn linh hồn, không còn trái tim, lại để cho máu tươi nhỏ vào hình nộm trong quan tài, có ba tầng bảo vệ này, anh mới có thể chống lại Trăm năm nguyền rủa”.
Cát Ngọc nói xong, tôi nhìn về phía bà Phùng. Chú trung niên đã nói, có cao nhân đứng trong bóng tối bảo vệ tôi, tôi không biết đó là bác Hải, bà Phùng, hay là người đàn ông mang mặt nạ khi lời nguyền xuất hiện vào tối hôm đấy. Chuyện này còn phải chờ điều tra.
Bà Phùng đứng dậy, cầm cây quốc đi ra vườn rau, trước khi đi thì phất phất tay với hai chúng tôi, rau hiệu cho chúng tôi cứ ngồi xuống tán ngẫu, bà ấy đi hát một ít rau xanh.
Tôi chỉ vào bức ảnh vàng ố trêи tường, hỏi: “Cát Ngọc, có phải em thường hay khiêu vũ cho bà ấy xem?”
Cát Ngọc cười nói: “Đúng vậy, bà ấy rất thích xem em khiêu vũ”.
Tôi nghĩ ngợi, hỏi: “Cát Ngọc, có chuyện anh muốn hỏi, không biết có tiện trả lời không”.
“Vậy thì anh cứ hỏi đi, rồi tôi mới biết có tiện trả lời hay không chứ, đúng không”.
Vừa nghe thấy những lời này cũng có đạo ý, tôi gật đầu.
Tôi hỏi: “Bà Phùng xem ra tầm 70 tuổi, mà em nhiều lắm chỉ tầm 20, tính cả ngày sinh trêи thẻ căn cước của em, 1980, vậy cũng vẻn vẹn 35 tuổi, anh thấy tuổi của hai người có chút cách biệt”.
“Hơi lớn, đúng không?” Cát Ngọc không một tia e dè, trực tiếp nói ra.
Tôi gật đầu, không lên tiếng.
“Kỳ thực bà không phải mẹ thân sinh của tôi, tôi là đứa trẻ bà ấy nhặt về”. Cát Ngọc nhìn đăm chiêu cây táo ngoài cửa, âm thanh rất thấp, rất nặng.
Tôi nói: “Ừ, từ lúc anh thấy thi thể em ở hầm băng, ở trong nhà hàng thấy bà ấy kéo tảng băng, anh liền cảm thấy bà ấy nhất định là người tốt”.
Cát Ngọc cười nói: “Bà ấy đơn nhiên là người tốt, anh khi còn bé bà ấy đã mua kẹo cho anh ăn, anh đã quên sao?”
Tôi cả người chấn động, như điện giật vậy, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ!
Tôi nói: “Không thể nào? Anh từ nhỏ sinh sống ở nông thôn, người trong thôi ai anh cũng biết, anh xưa nay chưa từng thấy bà ấy, ký ức trong não anh căn bản không có tướng mạo của bà Phùng”.
Vừa vặn lúc này, bà Phùng trở về, trong tay cầm một mớ rau xanh lớn, mỉm cười với hai chúng tôi, ra hiệu cho chúng tôi rằng buổi trưa hãy ở lại đây ăn cơm.
Bà Phùng đi làm cơm, Cát Ngọc là đứa con gái hiếu thuận, cũng đi tới phòng bếp, nhìn dáng dấp là muốn đi giúp bà Phùng.
Một mình tôi ở trong phòng, cảm giác rất mát mẻ, thầm nói đã có bà Phùng giúp tôi, cái tên chú Quỷ kia tôi liền mặc xác hắn.
Hắn nhọc nhằn khổ sở đem đỉa hoa mai vào trong người tôi, bị bà Phùng đưa tới ao nước dễ dàng phá tan, xem ra cái tên chú Quỷ kia cũng không quá lợi hại.
Nhưng mặt khác tôi cũng nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể khinh thường địch, đây là điều tối kỵ của binh gia, cũng là điều tối kỵ của mỗi người.
Lúc ăn cơm, bữa ăn cũng không phong phú, nhưng rất ngon. Bà Phùng không ngừng gắp rau vào trong bát tôi, trêи mặt tràn đầy nụ cười hiền hoà.
Cơm nước xong, trước khi đi, bà Phùng kéo ngăn kéo ra, đưa cho tôi một đồng xu. Bà ấy khoa tay một hồi lâu với Cát Ngọc, Cát Ngọc mãi mới hiểu.
“A Bố, sau khi trở về nội thành, nếu anh muốn biết xương sườn thứ mười hai của chú trung niên khắc chữ gì, thì đem đồng xu này đặt trước mắt, nhìn xuyên qua lỗ nhỏ của đồng xu, anh liền có thể biết”.
Tôi nhận lấy đồng xu và nhìn, là một thông bảo Khang Hi bình thường. Tôi nói: “Cảm tạ bà”.
Bà Phùng cười cười xoa đầu tôi, nhìn theo hai chúng tôi rời khỏi thôn Tang Hoè.
Ở trêи đường, tôi không nhịn được nghi hoặc, liền hỏi: “Cát Ngọc, em nói là hồi bé bà Phùng đã gặp anh? Còn mua kẹo cho anh ăn? Đây là thật hay giả?”.
Cát Ngọc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trêи mặt hiện ra một tia sầu lo, nói: “Đây là sự thật, lúc anh còn mặt quần yếm chạy ngoài đường, bà ấy đã gặp anh”.
Đầu óc tôi thực sự không nhớ ra được chuyện này, Cát Ngọc còn nói: “A Bố, anh còn nhớ hay không, khi còn bé ở bên ngoài thôn của anh có một con đường cổ mọc đầy cỏ xanh, người dân trong thôn đều nói đó là do quân đội thời xưa vì muốn tăng tốc diễn hành nhưng lại không muốn bị phát hiện, liền lúc ban đêm lén lút xây dựng một con đường nhỏ, nối thẳng lên đỉnh ngọn núi”.
Tôi sững sờ, nghĩ thầm tại sao Cát Ngọc lại biết được chuyện này? Có vẻ như tôi chưa từng nói với cô ấy.
Cát Ngọc nói: “Lúc anh bốn tuổi, ngày đó lúc chạng vạng có một cô bé cầm tay anh đi ngắm hoàng hôn, đi lên con đường cổ đó”.
Tôi trừng hai mắt, đột nhiên một cước giẫm phanh thắng gấp, kϊƈɦ động run rẩy nói: “Là em!”