Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 69: CHÚ QUỶ



Tôi sợ hãi đến nỗi tóc gáy đều dựng hết cả lên, tôi không phải một kẻ nhát gan, nhưng vẻ mặt của ông lão trêи di ảnh thực sự thay đổi!

Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc chúng tôi lên tầng hai, vẻ mặt ông lão trêи di ảnh không có cảm xúc, chòm râu trắng nhưng không dài.

Mà giờ khắc này ông lão kia đôi mắt xếch xuống, khóe miệng hơi giương lên, rõ ràng chính là đang cười!

Chú trung niên nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ổn định trận tuyến”.

Hắn đứng ở trước di ảnh nhìn chằm chằm ông lão hồi lâu, đột nhiên hắn nói: “Ông già này tên là Vệ Kỳ Văn, sau khi hắn chết đem tro cốt của chính mình làm thành dáng dấp của truyền thuyết Tạt chỉ đèn lồng. Có lẽ là không muốn con nữ quỷ đó làm hại con cháu đời sau của mình”.

Tôi nói: “Không nhất định, tuyến xe bus số 14 được bảo lưu đến tận bây giờ. Có lẽ chính là do ông Vệ đó cùng ác quỷ kí xuống hiệp định, để ác quỷ không giết con cháu của hắn, đồng thời con cháu của hắn phải lợi dụng quyền lợi của chính mình ở công ty vận tải để vận hành chiếc xe quỷ này, sau đó tạo ra các sự kiện giết người”.

Chú trung niên suy nghĩ một chút, nói: “Cũng có đạo lý, có điều…”

Hắn có chút nghi hoặc, không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra, nhưng còn chưa kịp nói, bỗng nhiên có tiếng “Ầm ầm ầm” ở cầu thang truyền đến, nghe như ai đó đang lên cầu thang.

Hai chúng tôi giật mình cùng lúc, hướng về cầu thang nhìn lại, nhưng nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra động tĩnh nữa.

Tôi híp mắt,lãnh đạm nói: “Cố làm ra vẻ bí ẩn! Mấy con quỷ ở đây, con nào cũng nhát như chuột sao?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên đằng sau tôi trong bóng tối truyền đến tiếng ầm ầm vang lên. Tôi cùng chú trung niên cả kinh, quay đầu nhìn lại. Một chiếc xích đu ban đầu đứng im tại chỗ, giờ lại bắt đầu chậm rãi đung đua.

Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, theo bản năng tôi rút con dao bên hông ra. Lần này tôi mang dao đến, ban đầu không có ý định dùng để phòng quỷ, mà là phòng chú trung niên, tôi chỉ lo hắn sẽ hại tôi.

Xích đu chậm rãi đung đưa, bên cạnh nó là một chiếc bàn trà nhỏ, trêи bàn có một quyển sách cũ kỹ đóng đầy bụi, bỗng nhiên bìa của nó chậm rãi mở ra.

Quyển sách đó hồi nãy tôi đã nhìn qua một chút, chỉ có điều bên trong dính bụi quá nhiều, căn bản không nhìn rõ được tên sách. Có điều chất liệu bìa sách làm bằng da trâu, hẳn là một quyển sách hay.

Sách cũ ố vàng ở trêи bàn trà chậm rãi lật trang, giống như đang có ai đó ở bên cạnh đọc nó.

Âm thanh lật sách nhẹ nhàng vang lên trong ngôi nhà cổ yên tĩnh và tối tăm này, lại giống như những ngón tay, kϊƈɦ thích trong lòng chúng ta một thứ gọi là hoảng sợ.

Tôi quay đầu, đột nhiên ôm lấy hũ tro cốt, chấn thanh quát lên: “Ngươi có gan thử đến đây xem, ta sẽ để ngươi hồn phi phách tán”.

Tôi thấy nếu mình đập nát hũ tro cốt, cái tên Vệ quỷ hồn kia sẽ bị tiêu tan.

Nhưng khi tôi ôm hũ tro cốt, trong nháy mắt lần thứ hai nhìn lên di ảnh chân dung ông lão, tay tôi run lên một cái, cũng suýt chút nữa đem hũ tro cốt rơi xuống đất.

Tấm di ảnh đen trắng kia hoàn toàn biến thành một tờ giấy trắng, di ảnh chân dung ông lão kia hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi!

Tôi xác định cái xích đu đung đưa kia, chính là Vệ quỷ hồn đang ngồi.

Nhớ tới bác Hải đã từng cho tôi một chiếc kính râm, nói khi nào tôi không chịu được nữa thì đeo kính râm này vào.

Đêm nay, vừa vặn tôi cũng mang đến, liền đeo kính râm lên, ầm một tiếng! Tôi tuy rằng không có trái tim, nhưng tôi lại cảm giác được nó nhảy lên, bởi vì tôi đã thực sự bị dọa sợ!

Trêи xích đu có một ông lão đang ngồi, ai tay cầm quyển sách, nhưng lại nhìn chằm chằm tôi, giờ khắc này cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, cười khẽ.

Tôi đứng tại chỗ, sợ hãi. Tôi không dám nói lời nào, cũng không dám động.

Chú trung niên đẩy tôi một cái, nhỏ giọng nói: “A Bố, đứng đờ người ra đấy làm gì?”

Hắn vừa nói như thế, tôi giật cả mình, lúc này mới tỉnh lại, cả người run rẩy đưa kính cho chú trung niên, nói: “Chú tự xem đi”.

Chú trung niên đeo kính râm lên, lúc nhìn về phía xích đu, thân thể hắn cũng bị chấn động. Nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến tôi cảm thấy cách đối nhân xử thế thành thục hơn tôi rất nhiều.

Hắn cười cợt, đeo mắt kính đi tới chiếc xích đu đó.

Chú trung niên đi qua đó nhưng không nói tiếng nào, nhưng cầm ly trà trêи chiếc bàn lên, ngay trong lúc này, sàn nhà gỗ lại vang lên tiếng đạp.

Tôi nghiến răng nói: “Mẹ nó thật là biết giả thần giả quỷ, có ngon thì hiện thân đi!”

Vừa dứt lời thì có tiếng nói ở cầu thang truyền lại: “Làm gì mà vội muốn chết vậy?”

Mẹ nó, con quỷ này cuối cùng hiện thân rồi sao? Chỉ là tiếng nói này sao nghe thân quen vậy?

Chú trung niên cũng bị giọng nói này dọa cho phát sợ, liền bỏ kính ra, đi về phía cầu thang, nhưng vừa đi tới sau lưng tôi thì có một bóng đen ở cầu thang lướt đến chỗ chúng tôi.

Tôi cầm điện thoại lên soi flash vào, há mồm cả kinh: “Bác Hải?”

Người đó đi qua đây, vung tay lên, chỉ cản thấy có một ánh bạc lóe lên, tôi và chú trung niên đồng thời đều cảm thấy bất động không thể nhúc nhích!

“Bác Hải! Sao bác lại đến đây?” Tôi vừa sợ vừa mừng. Bác Hải làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây vậy?

Người đàn ông đó cười lạnh nhạt, chắp tay sau lưng, đi hai vòng xung quanh người tôi, nói: “Bác Hải? Ngươi còn biết hắn ta sao?”

Vừa nghe câu này, tôi hỏi lại: “Ngươi không phải bác Hải?”

Dựa vào ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, tôi thấy rõ rằng khuôn mặt hắn cùng bác Hải gần như là giống nhau như đúc, nhưng hắn so với bác Hải trẻ hơn một chút, phỏng chừng trẻ hơn 3-5 tuổi, hơn nữa là hắn bị hói đầu.

“Có lời gì thì nói với Diêm Vương đi!”

ầm ầm hai tiếng, tôi chỉ cảm thấy sau gáy tên dần, mặt tối sầm lại liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi cùng chú trung niên bị trói ở trong một mật thất tối tăm, mật thất này không có cửa sổ, không có ánh đèn, hai chúng tôi như thể bị ném vào bóng tối vô tận, như thể cùng với bóng tối hòa thành một.

“Có người hay không a!” tôi hét to một tiếng, giờ phút này cho dù có người nghiêm hình tra tấn tôi, tôi cũng đồng ý, vì phải ở trong bóng tối tận này, tôi thật sự cảm thấy nghẹt thở.

Đột nhiên, bóng đèn trêи đỉnh đầu sáng lên, tôi thấy rõ được tình cảnh xung quanh, đây là một gian phòng tạp hóa chất đầy lốp xe cũ nát cùng với bình xăng, mà chú trung cùng với tôi bị trói ở trêи cột của phòng này.

Cọt kẹt một tiếng, cửa sắt mở ra, có hai người đi vào.

Đi phía trước là một người đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi cùng quần tây, xem ra là một người điềm tĩnh, tuổi tầm hơn 30.

Đi ở phía sau chính là người tướng mạo giống bác Hải như đúc, lúc này tôi nhìn lại, thấy hình thể hắn gầy yếu hơn so với bác Hải. Bác Hải ăn rất nhiều cơm, có chút béo tốt.

“Ngươi là ai?” tôi nhìn chằm chằm vào cái người giống bác Hải, lớn tiếng hỏi.

Người kia không thèm để ý tới tôi, nhưng người đeo kính gọng vàng kia ngồi trêи ghế trước mặt tôi, vắt hai chân, nói: “Lời này phải để ta hỏi ngươi”.

Tôi nói: “Chúng ta có thù oán sao?”

Hắn nói: “Không thù không oán”.

Tôi nói: “Vậy ngươi bắt ta làm quái gì?”

Người đàn ông kính gọng vàng vừa nghe, liền lập tức nghiêng người về phía trước, không hề báo trước mà tát tôi một cái thật mạnh.

Trêи mặt đau rát, tôi phun một bãi nước bọt, còn như kịp nói chuyện, hắn liền nói: “Ngươi hỏi ta không thù không oán mà tại sao lại bắt ngươi? Ta còn muốn hỏi một chút ngươi và ta không thù không oán, ngươi lẻn vào nhà tổ tiên ta làm gì!”

Tôi cùng chú trung niên liếc mắt nhìn nhau, đều là cả kinh! Nói vậy thì người đàn ông đeo kính gọng vàng này chính là con cháu của Lão Vệ.

Tôi híp mắt, nói: “Tuyến xe bus số 14, là do ngươi điều hành đúng không?”

Hắn nói: “Đừng có nói vòng vo, ta đang hỏi ngươi, lẻn vào nhà tổ tiên ta làm gì?”

Tôi liếc mắt nhìn chú trung niên, hắn không lên tiếng. Chúng ta mỗi lần đi ra ngoài làm việc, chỉ có mỗi mình tôi nói, hắn xưa nay đều không lên tiếng.

Tôi nói: “Ta lẻn vào nhà tổ tiên ngươi để làm gì sao? Không phải chính ngươi làm ra chuyện tốt, điều hành một chiếc xe tang, nếu không lão tử lẻn vào nhà ngươi làm gì? Ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ?”

Nói những lời này, tôi lẽ thẳng khí hùng, dù sao cũng là hắn làm mấy chuyện xấu trước, khiến tôi bị trúng lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng. Tôi cũng là vì tự vệ, vì thế mới lẻn vào nhà tổ tiên của hắn. Tôi thấy mình không đào mộ tổ tiên hắn lên, đã đủ khách khí rồi.

“Bộp bộp bộp bộp”

Người đàn ông đeo kính gọng vàng không phải đang vỗ tay, mà là tát vào mặt tôi.

Hắn nhanh tay nhanh mắt tát liên tục, xoay cánh tay hướng về trêи mặt tôi mà tát, liên tục quăng bàn tay mười mấy lần, miệng tôi cùng lỗ mũi đều bị chảy máu.

“Ngươi lại muốn đập vỡ hũ cho cốt của lão thái gia nhà ta? Ăn hùng tâm gan báo à? Chú Quỷ, dạy dỗ hắn chút đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv