Vì Weibo của người này không có hình đại diện, tôi đã nhấp vào thông tin của người này và thấy rằng chỉ có duy nhất một tấm ảnh trong album của người đó.
Đây là một người, đang đứng cạnh một cái giếng. Mà trêи mặt người này, chính là mang một tấm mặt nạ kinh kịch!
Tôi nhanh chóng ấn follow và nhắn một tin nhắn cho hắn, nhưng hắn không trả lời.
Phóng to ảnh của hắn, tôi nghĩ rằng người này và người đàn ông đeo mặt nạ mà tôi thấy tối qua không cùng là một người.
Nói về chiếc mặt nạ này, tôi thấy mình nên giải thích vài câu. Những người trẻ hiện đại không cảm thấy hứng thú với truyền thống văn hoá Trung Quốc bác đại tinh thâm này.
Mặt nạ chia làm bốn loại: Sinh, đán, tịnh, xú. Cũng được chia thành các màu.
Mặt nạ màu trắng? Biểu hiện tính cách gian trá, đa nghi, là hàm nghĩa xấu, đại diện cho sự khốc liệt, như là Tào Tháo trong Tam Quốc kịch (cá nhân tôi vẫn sùng kính Tào Tháo), và người đàn ông đeo mặt nạ tôi gặp tối qua, mặt nạ của hắn cũng là màu trắng.
Lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào album của blogger này một lúc lâu. Hắn đứng bên cạnh một cái giếng, ánh sáng xung quanh rất mờ, rõ ràng là chụp lúc tối, mặt nạ trêи mặt hắn cũng là màu trắng. Điểm không giống duy nhất chính là mặt nạ của hắn, phía trêи hai mắt, dĩ nhiên lại phác hoạ thêm một đôi mắt nữa.
Thêm cả đôi mắt của bản thân hắn nữa, là tổng cộng bốn con mắt!
Tôi cũng là người trưởng thành, hồi nhỏ cũng xem một ít ca kịch, nhưng chiếc mặt nạ trắng có bốn con mắt này tôi chưa từng thấy qua.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu trêи mạng, cũng không thấy hắn trả lời tin nhắn của tôi. Tôi đành tắt điện thoại và chợp mắt một lúc.
Buổi tối trêи xe bus số 14, điện thoại di động của tôi vang lên, thừa dịp đang ở trạm dừng, tôi lấy điện thoại ra xem, là chú trung niên nhắn tin tới.
“Vào lúc 3 giờ sáng, đến Hoả Oa Thành”.
Khu vực đô thị nhỏ của chúng tôi, những điểm kinh doanh 24h cũng chỉ là những quán lẩu ở Hoả Oa Thành, không có nơi khác để đi.
Hôm nay lái chuyến xe bus số 14 rất thuận lợi, tôi không thấy xảy ra chuyện quỷ dị gì, sau khi tan tầm, tôi tự lái xe đến Hoả Oa Thành.
Mẹ, có xe riêng đúng là rất thoải mái, sống FA hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được lái con xe của chính mình, trong lòng cũng xác thực thoải mái không ít.
Lúc đến Hoả Oa Thành, chú trung niên đã gọi đồ ăn trước, thấy tôi đến rồi, liền bật bếp lẩu.
Ngồi xuống, tôi nói: “Chú tìm tôi có chuyện gì?”
Hắn không trả lời ngay, bởi vì người phụ đi tới đưa khăn giấy, sau khi phục vụ rời đi, hắn nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay ta đi tìm manh mối của Tạt chỉ đèn lồng”.
Tôi cầm đũa khuấy nồi lẩu, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó phát hiện cái Trăm năm nguyền rủa này, không phải chỉ một mình cậu trúng phải, mà tất cả các tài xế xe bus đều trúng. Nói cách khác, tuyến xe bus số 14 này từ đầu đến cuối là một âm mưu”.
Cái này tôi đã biết, lúc trước nhận lời mời làm tài xế, Trần Vĩ nói cho tôi tiền lương 6 ngàn, bao ăn ở, một ngày chỉ xuất phát một tuyến, tôi liền cảm thấy không đúng, nhưng mức lương quá hấp dẫn. Tôi không phải thánh nhân, tôi cũng đói bụng buồn ngủ, vì lẽ đó không thể cưỡng lại được cám dỗ.
Như tạm thời tôi không có dự định nói rõ chân tướng cho chú trung niên, những lời Cát Ngọc nói, tôi một chữ sẽ không nói ra, tôi muốn xem hắn ta có định nói dối tôi nữa không.
Bởi vì bản lĩnh mà chú trung niên am hiểu nhất, chính là đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn.
“Tại sao cậu lại đột nhiên có cái bóng?” Chú trung niên đang gắp cá bỏ vào trong nồi lẩu, tay run lên, sợ hết hồn.
Cá rơi rầm rầm vào bên trong nồi lẩu, làm nước sôi bắn vào cánh tay tôi, tôi bị bỏng suýt chút nữa nhảy lên.
Tôi nói: “Tôi cũng không biết, khi trở về thì có cái bóng, là chú đem linh hồn trả lại cho tôi sao?”
Chú trung niên lắc đầu, khuôn mặt nghiêm cẩn, nhỏ giọng nói: “Không! Cậu nhìn kỹ một chút, cái bóng trêи người cậu, không phải là cậu!”
Tôi phì một tiếng, cười nói: “Này không phải vô nghĩa sao? Ở trêи người tôi chiếu rọi ra cái bóng, không phải tôi thì là ai?”
Chú trung niên liếc mắt nhìn hai phía, nắm cánh tay tôi, nói: “Lòng bàn tay để úp, xoè năm ngón tay ra! Khoảng cách so với mặt bàn cao 20cm”.
Tôi nghe theo, hắn lấy điện thoại mở đèn ra và chiếu bàn tay tôi từ trêи xuống.
Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, nói: “Có cái gì không đúng chứ? Cái bóng của bàn tay này, chú xem, các ngón tay, mọi thứ rất rõ ràng”.
Chú trung niên cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu nhìn lại kỹ một chút, bàn tay to nhỏ, cùng với cái bóng to nhỏ thế nào?”
Tôi định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra chỗ quỷ dị, cái bóng xác thực so với bàn tay tôi nhỏ hơn, tôi cố ý kéo cao kéo thấp, điều chỉnh cái bóng to nhỏ, cuối cùng vẫn thấy tỷ lệ không đúng!
Những ngón tay này, không phải của phụ nữ, thì cũng là của trẻ con!
Tôi có chút bối rối, chú trung niên cầm một cái đĩa và đưa nó cho tôi: “Cậu ngồi thẳng lên, đem đầu ngửa ra sau một tí, sau đó đem cái đĩa này đặt ở bụng”.
Khi tôi nghe theo và đặt cái đĩa ở bụng, rõ ràng không có bất kỳ vật gì che kín tia sáng, nhưng trong cái đĩa lại xuất hiện một cái bóng!
“Mẹ kiếp!” Tôi quát to một tiếng, toàn bộ người trong quán lẩu đều nhìn tôi.
Chú trung niên mạnh mẽ trừng tôi một chút, ra hiệu tôi nên thu tâm tình lại, đừng kϊƈɦ động như thế.
Tôi con mẹ nó không thể kϊƈɦ động sao? Trước ngực tôi vẫn bình thường, nhưng cái đĩa trêи bụng lại xuất hiện một cái bóng, mà cái bóng này, lại là một cô gái!
Chú trung niên liên tục an ủi tôi, nói: “Đừng kϊƈɦ động, đừng kϊƈɦ động, có một vài linh hồn tự nhận thức, một vài linh hồn không nhận thức được bản thân, cậu có bị mộng du, hay bị ngủ ngáy không?”
Tôi nói rằng không có.
Chú trung niên nói: “Nếu có lúc cậu không cách nào khống chế được bản thân của chính mình, ví dụ như cậu muốn cầm một đôi đũa nhưng lại không điều khiển được tay của mình, vậy thì có thể nói rõ rằng linh hồn trong cơ thể cậu là tự nhận thức được, cô ta cũng có thể khống chế thân thể của cậu”.
Tôi nghĩ đến lúc ở xưởng Tiêu Hoá rửa xe, dòng máu bên trong chiếc xô chiếu ra một cái bóng, nhưng không phải là tôi, mà là dáng dấp của một người phụ nữ, giờ khác này đã xác định được, cái bóng trong cơ thể tôi, là người phụ nữ đó!
Tôi nói: “Này chú, lần này đến tìm tôi là vì cái gì?”
Hắn nói: “Ta chính là đang tìm nguồn gốc của Trăm năm nguyền rủa, tìm được, liền dẫn cậu đi phá giải”.
Tôi nở nụ cười. Hắn nhìn thấy tôi ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt nửa tin nửa không, liền nói: “Ta cứu cậu, cũng chính là cứu ta”.
“Câu nói này chú nói với tôi hàng trăm lần, nhưng chính là không nói cho tôi nguyên nhân ở đâu, làm như hai chúng ta thân thích như thế, hiện tại tôi cũng không tính là người sống, bí mật này chú còn dự định giữ đến lúc nào? Để nó thối rữa trong bụng luôn sao?” Tôi một trận mỉa mai, khiến chú trung niên cũng không biết tiếp lời như nào.
Hắn im lặng không lên tiếng, vẫn gắp rau, dùng bữa. Ước chừng hơn 2,3 phút sau, hắn buông đũa xuống, nói với tôi: “Cậu thật sự muốn biết bí mật này?”
Tôi vặn cổ và nói: “Muốn!”
Hắn thở dài, kéo tay tôi, muốn chạm vào ngực hắn.
Vãi…, tôi sợ hết hồn, tôi nhanh chóng hỏi hắn đang làm cái gì vậy? Đây là nơi công cộng, lại nói, tôi không phải bóng a, hắn nên chú ý lời nói và hành động a.
Hắn liếc tôi một chút, nói: “Xương sườn của cậu, đếm từ trêи xuống, cái thứ mười hai bị cong, đúng không?”
Tôi cả kinh, nhớ tới một chuyện khi còn bé, nhưng tôi cứng rắn miệng nói: “Con người có mười hai cái xương sườn, nhưng chú nói cho tôi xem cái nào không cong chứ?”
Hắn lắc đầu, nói: “Mười hai chiếc xương sườn, ở tình huống bình thường đều là hướng ra phía ngoài uốn lượn, dùng để bảo vệ tim và phổi. Mà cái xương sườn thứ mười hai của tôi, là hướng vào phía trong uốn lượn!”
Hướng vào bên trong?
Tôi kinh hô: “Cha tôi nói với tôi rằng đấy là do tôi khi còn bé nghịch ngợm leo cây nên bị ngã. Lẽ nào chú cũng bị như vậy?”