Tôi bắt đầu khởi hành chuyến xe buyết số 14 và khởi hành đi từ văn phòng tổng trạm.
Từng phút từng giây trôi qua nhanh như tia chớp, bất giác mà trời đã tối hẳn, tôi ngồi thu người lại một mình trong 1 góc phòng, nơi không có ánh sáng và tự châm cho mình 1 điếu khác mà suy tư hồi lâu. Đến cuối cùng, tôi tự thấy mình nên quyết định lái chuyến xe cuối cùng dù cho nó có là ma, hay là quỷ tam giới.
Trong buổi tối đó, Trần Vĩ khá là ngạc nhiên khi tôi không hề nghỉ ngơi mà vẫn đi làm ca đêm nay. Anh đưa cho tôi 1 mồi thuốc và ca ngợi tôi hết lời vì sự chăm chỉ đó của mình. Ngay đúng 12 giờ, Tôi bắt đầu khởi hành chuyến xe buyết số 14 và khởi hành đi từ văn phòng tổng trạm. Ngày hôm nay là thứ 6 nên hành khách có vẻ ít hơn hẳn, đi qua rất nhiều trạm dừng nhưng tôi không thấy ai lên xe cả, tới trạm Tiều Hóa là điểm dừng cuối cùng thì trêи xe cũng không có thêm 1 hành khách nào, tôi tựa người vào lưng ghế và suy nghĩ, sau khi kết thúc công việc ở đây thì mình nên đi tới đâu để có việc khác đây. Trong khi đang mải suy tư về điều đó thì bỗng nhiên bụng sôi lên ùng ục tê rần, tôi ngay lập tức chạy xuống xe và đi về hướng nhà vệ sinh cộng cộng.
Dù là trạm cuối nhưng nhà vệ sinh ở Trạm Tiều Hóa hơi nhỏ và buổi tối cũng không có ai quản lý giám sát. Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng thở dốc của tôi khi đang tìm cách nhanh chóng giải quyết cái bụng đau của mình.
Bên trong, ánh đèn nhấp nháy liên hồi và mỗi khi đèn tắt thì tôi lại phải dùng lực vỗ 1 cái thì mới sáng lại, có khi phải vỗ 2 lần thì mới sáng nhưng đột nhiên tôi vỗ đến lần thứ 3 thì đèn tắt, không đợi tôi vỗ thêm lần nữa để cho đèn sáng thì truyền bên ngoài là 1 tràng âm thanh ồn ào như tiếng đồ vật đổ vỡ. “Xoảng” Cai đèn cạnh tôi nãy còn nhập nhòe sáng thì nay đã tắt ngủm treo lơ lửng đung đưa làm cho sống lưng tôi lạnh toát cả lên.
“Ai vậy?” – Tội đưa đầu ra ngoài và hét thật to.
Không có tiếng người trả lời, tất cả chỉ là 1 bầu không khí im lặng đến rợn người, bóng đèn vẫn nhấp nháy bên ngoài và bỗng nhiên vang lên 1 tràng âm thanh kinh dị. Tôi chợt để ý là mỗi khi đèn tắt thì âm thanh đó lại được truyền đến 1 cách vô cùng đáng sợ, cái đèn như thể là 1 chiếc đồng hồ và nó đang chịu sự giám sát của ai đó.
“Mày là cái gì? Loài chết tiệt gì thì cũng mau mau xuất hiện đi cho tao nhờ !” – Tôi lại hét to them lần nữa và lần này có thêm 1 chút lo sợ và hồi hợp kèm theo đó là cảm giác khó chịu nên đã không nhịn được mà liên tục văng tục vào bóng đen đáng sợ.
Tiếng trả lời thì không nhưng cái đèn vẫn nhấp nháy liên tục và âm thanh kia cũng đều đặng mà vang lên.
Thấy vậy, tôi nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề của mình rồi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, tôi hơi bất ngờ vì trạm Tiều Hóa này không có 1 ai cả, tất cả đều trống vắng và hoang vu đến rợn người.
Tôi gãi đầu và tự nghĩ trong lòng chắc là có đám trẻ con nào hay quậy phá và chính trêu chọc người khác thôi. Nhưng thực tế thì tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà trong những tình huống này mà càng nghĩ về những chuyện quái quỷ đó thì càng dễ gặp mà thôi. Tôi nhanh chóng quay trở lại xe buyết số 14 và ngay khi vừa lên xe và mở đèn trong buồng thì đột nhiên. Tôi la lên thất thanh và sợ hãi đến mức có vẻ như muốn nhảy xuống xe buýt luôn vậy.
Ngay cuối xe buýt có 1 cô gái tầm chừng 20 tuổi, tóc dài ngang vai với long mày rất rậm, mắt to, trêи người cô đang mặc 1 bộ âu phục và vô cùng xinh đẹp. Tôi vừa hoảng sợ vừa giận dữ la lớn: “ Cô là ai tại sao lại có mặt trêи xe? Cô đã lên xe từ bao lâu rồi”, cô ta cười giễu tôi bảo rằng: “ Tôi vốn là muốn bắt xe về nhà nhưng khi lên xe thì lại không thấy tài xế đâu cả nên đành phải tìm 1 chỗ ngồi xuống mà đợi thôi”. Tôi xoa xoa ngực của mình để từ từ bình tĩnh lại. Cứ gặp cảnh này moli64 ngày chắc tim tôi sẽ sớm ngừng đập mất thôi. Lần này quả là khiến cho tôi có chút kinh sợ.
Để cứu lại hình tượng ban đầu, tôi nghiêm túc và hỏi” Cô lài ai? Tại sao lại lên xe trước được chứ mai mốt nếu muốn đi xe thì nên đợi ở trạm biết không!”.
Cô gái cười to và nói:” Tôi là quỷ, như vậy là hài long anh chưa?”.
Thấy có vẻ đây cũng là 1 cô gái hài hước, tôi cũng không nở giận nữa mà liền cười trừ rồi khởi động xe để xuất phát. Nhưng khi mà nhìn lên đồng hồ thì tôi lại hoảng hốt thầm nghĩ: “ Thôi chết tôi rồi!”
Trần Vĩ đã từng dặn đi dặn đi dặn lại rằng xe dừng lại ở trạm cuối Tiều Hóa nhiều lắm chỉ được năm phút đồng hồ, tuyệt không được quá mười phút. Thế mà nãy giờ tôi nhìn đồng hồ đã lố hơn 11 phút rồi.
Tôi liền tập trung lái xe nhưng vẫn không phát hiện them có gì kì dị, nỗi lo cũng từ từ vơi bớt.
Trêи đường đi, tôi ngồi hỏi thăm vài chuyện phiếm với cô gái, biết được rằng cô ta là sinh viên trường nghệ thuật và mới vừa thi đậu, tôi cười hỏi:” thế thì cô đã có bạn trai hay chưa?”
Cô ta gật đầu và nói rằng bạn trai cô cũng là tài xế xe buyết.
Tôi cười vui vẻ và tính trêu chọc rằng liệu rằng bạn trai của cô có phải giống như tôi hay không thì vừa đúng lúc xe đến Mị Lực Thành. Đúng lúc tôi cũng vừa trông thấy bé gái không bao giờ mang tiền đi xe đang đứng ngay dưới trạm dừng nhìn tôi và cười.
Tuy nhiên do tôi đang lái về văn phòng mà trạm dừng chân kia lại là hướng đi về Tiều Hóa Xưởng nên tôi không cần phải dừng xe lại.
Thông qua lớp kính tôi trông thấy cô bé và cười đáp lại cô bé, tôi cũng không hề để ý thêm điều gì mà lại tiếp tục nói chuyện với cô gái trêи xe buýt.
Dường như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cô gái cười và bảo:” Anh và bạn trai tôi rất giống nhau!”
Cảm giác như mình đang bị gạ gẫm công khai bởi vì tôi cũng biết có 1 vài an hem lái xe taxi cũng gặp tình trạng này. Một cô gái xinh đẹp nào đó buông lời phong tình mê hoặc, cuối cùng thì có 1 gã tài xế cắn câu mà qua đêm với cô ta đến những 600.
Nhưng mà đây lại là xe buýt chứ đâu phải taxi làm gì mà có thể tùy tiện đến như vậy.
Trong lòng đang có chút suy nghĩ lung tung thì tôi trở nên vô cùng bất ngờ khi ngay phía trước là bé gái không mang tiền đang đứng ở ven đường nhìn tôi mà cười. Khi tôi tập trung nhìn kỹ hơn thì bất giác tự hỏi bản thân là đã quay lại trạm Mị Lực Thành từ lúc nào không hay. Cả người tôi dậy lên chút sợ hãi và tự hỏi lẽ nào lúc tôi đang mãi nói chuyện với cô ta thì đã đánh vòng ngã ba mà quay trở lại.
Tuy nhiên, tôi mở to mắt tập trung và nhìn vào 2 bên đường thì xác định là mình không hề đi nhầm rồi tiếp tục lái xe, phía ven đường lại tiếp tục xuất hiện cô bé đó đang nhìn tôi cười.
Một nỗi hoảng sợ trỗi dậy trong người, tôi tính la lên nhưng mà chợt nhận ra là mình không thể thét lên thành tiếng được, như thể có một bàn tay vô hình bóp lấy, tuy vẫn thở được nhưng lại hoàn toàn không ra tiếng được.
Quay đầu lại nhìn về phía sau, cô gái học viện mĩ thuật đã biến mất không thấy tăm hơi nào. Cả người tôi sợ hãi tột độ và xuýt nữa lái xe lao vào cây to trêи đường, chưa dừng xe tại sao cô gái ấy lại có thể xuống xe.
Bây giờ thì tôi mới thấm được từng lời mà Trần Vĩ nhắc nhở khi mà không bao giờ được dừng xe quá 10 phút. Tay tôi run lên không nhừng và tay lái hoàn toàn không vững, tôi vẫn cố chạy về phía trước và lại thấy cô bé đó nhìn tôi và cười. Trêи đầu của trạm dừng vẫn luôn là Mị Lực Thành.
Tôi từng nghe qua 1 câu chuyện tuần hoàn vòng lặp đầy chết chóc khi một người buổi tối đạp xe đạp mang theo vợ của mình về nhà mẹ đẻ, trêи đường đi qua đường ray xe lửa, anh ta không đi vòm cầu mà lại đi tắt trực tiếp qua đường sắt. Anh ta vừa xách xe đạp lên cùng với vợ của anh ở phía sau thì bất ngờ xe lửa chạy đêm đã đâm chết 2 người.
Vì đi trước và không chú ý gì nên anh ta vẫn không biết là mình và cô vợ đã chết nên ở địa phương này hằng đêm dưới anh trăng huyền ảo, trêи đường sắt vẫn thường có một nam nhân, tay xách xe đạp đi qua đường sắt mà lầm: “ Vợ ơi nhanh lên tàu sắp chạy tới rồi đấy”.
Nhưng nguồn căn của câu chuyện này vốn bắt đầu từ quê hương của tôi khi mà vào năm 1993, tôi được chuyển đến 1 vùng đất lớn gần đường sắt, cha mẹ tôi thường mang tôi đi tắm và hay đi ngang qua đường sắt, nhưng từ khi có vụ việc trêи thì không ai dám đi qua khúc đường sắt này nữa. Còn câu chuyện kia vốn là do dân gian bịa ra để dọa những đứa trẻ không nghe lời, nhưng cũng có 1 số người kể rằng đã thực sự thấy ông ta.
Nhưng vào giờ phút này, khi mà chân tay đang chạy vòng quanh trạm Mị Lực Thành. Tôi vô cùng hoảng sợ và không dám nhìn về phía trước bởi tôi sợ sự xuất hiện của cô bé không mang tiền kia. Nhưng mà tôi cũng không dám dừng xe. Theo lời Trần Vĩ thì nếu không tới điểm dừng thì tuyệt đối không được đỗ xe, kể cả đó là người sắp chết đang nằm trêи đường, bởi vì nếu không sẽ gặp phải những chuyện kì dị khó mà tin được.
Tôi sợ hãi đến cùng cực, các dây thần kinh cang lên cực điểm. Cơ thể dần mất cảm giác và tôi cũng không thể đếm được là đã qua bao nhiêu trạm Mị Lực Thành nhưng không thấy cô bé kia mà thế vào đó là 1 ông chú tầm 40 tuổi.