Tên Béo trực tiếp nói: “Ta cũng không biết a, dù sao khẳng định là sẽ có chỗ tốt.”
Tôi trắng mắt liếc tên Béo một cái, tôi phát hiện hắn luôn rất lạc quan, chuyện gì cũng đều tận lực suy nghĩ đơn giản.
Chạy đến sau 4 giờ chiều, cuối cùng chúng tôi cũng từ quốc lộ đi tới khe núi Côn Luân, cũng chính là cửa vào Tử Vong cốc.
Ra khỏi quốc lộ, tính năng chiếc xe của chúng tôi rất là ưu việt, có thể đi tự nhiên ở trêи mặt cỏ, bờ cát, chỉ hơi có chút xóc nảy mà thôi.
Trước khi tiến vào Tử Vong cốc, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một vùng núi non này thế núi rộng lớn hùng vĩ, không hổ là dãy núi Côn Luân.
Mà ở dưới chân núi là cỏ xanh um tùm, nơi xa có mấy người dân chăn nuôi dê.
Ở nơi lạ lẫm này chúng tôi không dám mạo hiểm, tên Béo lái xe tới một người dân chăn nuôi nơi xa. Khi tới bên cạnh người dân chăn nuôi, tên Béo và tôi xuống xe, hắn nói:
“Ngươi tốt a, hỏi một chút Tử Vong cốc là tại khu vực này phải không?”
Bởi vì cái đoạn đường này tương đối gần Tây Tạng, xung quanh hẳn là có nhiều dân tộc thiểu số, mà cái người dân chăn nuôi này chính là có một gương mặt điển hình của dân tộc thiểu số, khi nói chuyện tiếng Trung cũng không sõi.
“Đi tìm Tử Vong cốc làm gì?” Hắn hút một ngụm thuốc lá, hỏi chúng tôi.
Cái người dân chăn nuôi này ước chừng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trêи mặt đầy nếp nhăn, kể ra hắn ở chỗ này dãi nắng dầm mưa vô số năm tháng.
Tên Béo hắc hắc cười nói: “Du lịch.”
“Tử Vong cốc cũng không nên đi. Mặc kệ là ai đi vào cũng đều không ra được. Đó là địa phương bị ma quỷ nguyền rủa.”
Khi hắn nói chuyện, cuối câu đều sẽ có một chút đặc âm, nghe rất có ý tứ.
Tên Béo đưa lên một điếu thuốc, nói:
“Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết Tử Vong cốc ở đâu là được, chúng ta là phóng viên thực địa, nga không phải, chúng ta là phóng viên tạp chí tự nhiên, tới nơi này chỉ là để chụp chút ảnh, không đi vào bên trong.”
Kỳ thật chúng tôi có bản đồ, nhưng cái địa phương này ai cũng chưa có đi qua, để xác định tính chân thật, vẫn là muốn hỏi người dân địa phương một chút.
Quả nhiên, người dân chăn nuôi kia giơ tay chỉ một địa phương, cùng biểu thị trêи bản đồ giống nhau, chúng tôi quay đầu muốn đi, hắn lại cảm thán một câu: “Gia súc đi mất cũng không ai dám đi vào tìm, còn có người dám đi vào chụp ảnh, ai.”
Tôi và tên Béo nhìn nhau liếc mắt một cái, tuy rằng không rõ ý tứ trong lời nói của người dân chăn nuôi này, nhưng vẫn trực tiếp về xe, lập tức lái xe hướng tới Tử Vong cốc chạy đi.
Xe ở trêи cỏ nhanh chóng lao đi, khi tới cửa vào Tử Vong cốc, chúng tôi đứng ở cửa cốc nhìn vào bên trong. Liếc mắt một cái nhìn vào không khỏi cả kinh.
Ba người chúng tôi đều kinh ngạc xuống xe, trừng to mắt nhìn vào bên trong.
Độ cao Tử Vong cốc cùng địa thế bên ngoài giống nhau, hơn nữa độ ấm cũng giống nhau.
Nhưng bên ngoài cỏ xanh um tùm, dòng sông khắp nơi, một mảnh sinh cơ um tùm.
Mà bên trong Tử Vong cốc thì một cây cỏ đều không có!
Từ cửa cốc nhìn vào, liếc mắt một cái là đến cùng, toàn bộ đều là cát vàng đầy trời, ở cửa cốc hai tòa núi nhỏ không tính là cao.
Chúng tôi chút khảo sát một chút, chất đất núi hẳn là đất vàng, đá hoa cương (kiểu đất bazan Tây Nguyên ấy nhé).
Nhưng chuyện khiến chúng tôi không hiểu lại xuất hiện.
Mọi người đều biết đá hoa cương là phi thường cứng rắn, nhưng đá hoa cương ở cửa Tử Vong cốc này, nói khoa trương chút thì cùng đậu hũ không sai biệt lắm, dùng ngón tay đều có thể bóp xuống từng khối.
Tên Béo hỏi tôi là chuyện gì, tôi nghĩ nghĩ nói: “Có thể là do thời gian phong hoá quá dài, cũng có khả năng là do nguyên nhân khác, dù sao Tử Vong cốc này chúng ta cũng chưa tới bao giờ.”
Tạm dừng ở cửa cốc khoảng hơn mười phút, tên Béo vung tay lên nói: “Quỷ Vương an bài là không có sai, chúng ta trực tiếp vào đi thôi.”
Chúng tôi lái xe nhanh chóng vào cửa cốc. Sơn cốc này cũng là một đoạn trong dãy núi Côn Luân, sau khi tiến vào Tử Vong cốc, trừ bỏ núi cao ở hai bên, còn lại bên dưới đều là bờ cát mênh ʍôиɠ vô bờ, cũng không biết từ đâu ra nhiều cát như vậy.
Mới đi không bao lâu, tên Béo liền chỉ vào một điểm đen nơi xa hỏi tôi:
“Đại huynh đệ, nhãn lực ngươi tốt, ngươi mau nhìn xem đó là thứ gì?”
Nhãn lực tôi tốt không đại biểu là tôi có thiên lý nhãn, tôi nhanh chóng lấy ra kính viễn vọng từ trong balo nhìn tới điểm đen kia, lại phát hiện là một con bò Tây Tạng nằm trêи mặt đất, hình thể cực lớn, vượt qua tưởng tượng.
“Đó là thi thể bò Tây Tạng, qua đi nhìn xem.”
Tôi nói với tên Béo xong, tên Béo liền nhanh chóng nhấn ga, gia tốc lái qua.
Lúc xuống xe chúng tôi mới là hoàn toàn khϊế͙p͙ sợ, con bò Tây Tạng nằm trêи mặt đất này sớm đã chết từ lâu, hình thể to lớn vượt qua dự đoán vừa rồi của chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cát vàng bên cạnh thi thể bò Tây Tạng, phỏng đoán đại khái, con bò Tây Tạng này dài đến trêи ba mét, cân nặng lúc còn sống khẳng định trêи một tấn.
Bò Tây Tạng cao nguyên là bá chủ trêи cao nguyên Thanh Tạng, bọn chúng ở chỗ này cơ hồ không có thiên địch, thân hình to lớn khiến cho bọn chúng có thể tùy ý đi lại, ngay cả một con báo cũng không dám dễ dàng khởi xướng công kϊƈɦ đối với bò Tây Tạng.
Khối thi thể bò Tây Tạng trước mắt này khiến cho chúng tôi không khỏi đoán, ở dưới tình huống không có thiên địch, nó làm sao lại chết ở đây?
Xem hai sừng của con bò Tây Tạng này dày đặc vết thương, có thể biết nó đã từng là một con bò Tây Tạng hung mãnh hiếu chiến. Nhân vật lợi hại như vậy, làm sao lại chết ở bên trong phiến hoang mạc này?
Tên Béo bỗng nhiên bóp chặt cổ mình nói: “Bỗng nhiên ta cảm thấy rất khó thở, sao lại thế này!”
Tôi trừng hắn một cái nói: “Đừng kϊƈɦ động, cao nguyên đều thiếu Oxy.”
“Nga, như vậy a?”
Tên Béo buông lỏng hai tay trêи cổ, trong nháy mắt có chút xấu hổ, hắn gãi gãi đầu nói:
“Con bò Tây Tạng này có phải bị thợ săn bắn chết hay không?”
Tôi kiểm tra thi thể bò Tây Tạng một chút, bụng nó sớm đã hư thối, từng hàng xương sườn lõa lồ ra bên ngoài, bị ánh mặt trời đốt khô, tôi lắc đầu nói:
“Không phải, trong cơ thể nó không có đầu đạn, không phải bị thợ săn bắn chết, nếu là bị thợ săn bắn chết, vì sao còn lưu lại thi thể nó ở đây? Bò Tây Tạng cả người đều là bảo, sừng, da, thịt. Nếu thật là thợ săn bắn chết, sẽ không lưu lại thế này.”
Trần Vĩ nãy giờ không nói gì cũng nói: “Đi thôi, đừng để ý tới nó, nhanh chón tìm được Địa Ngục Chi Môn mới là quan trọng nhất.”
Tên Béo cũng gật gật đầu nói với tôi:
“Đại huynh đệ, ta cũng đừng để ý những việc này, đi thôi, tiếp tục lên đường đi.”
Chúng tôi tiếp tục lái xe đi về phía trước, nhưng càng đi chúng tôi càng khϊế͙p͙ sợ.
Chúng tôi rốt cuộc minh bạch nguyên nhân vì sao nơi này gọi là Tử Vong cốc.
Bên trong lòng sơn cốc này thế mà khắp nơi đều là bạch cốt!
Xem cấu tạo những cốt cách đó, có người có động vật, nhưng trong số xương cốt này, xương người chỉ chiếm một bộ phận rất ít, đều có thể đếm trêи đầu ngón tay, hẳn là những người dân chăn nuôi năm đó chết ở chỗ này.
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ Tử Vong cốc thật sự không ai có thể tiến vào? Tiến vào sẽ phải chết?”
Lúc này tên Béo cũng có chút lo lắng, nhưng Trần Vĩ vẫn không lo lắng, tôi biết ý nghĩ của Trần Vĩ, hơn nữa tôi cảm thấy Quỷ Vương đem Trần Vĩ cải tạo thành người máy sinh học chính là cố ý!
Cải tạo thành người máy, nghiêm khắc trêи ý nghĩa liền trở thành máy móc, hắn sinh tồn cùng chúng tôi không giống nhau.
Hắn cũng có thể ăn, nhưng hắn ăn xong đều chứa trong người, tới khi ở nơi không ai lại ném đi là được.
Mà ở trong Tử Vong cốc này, có đồ vật khiến con người sợ hãi, lúc này này Trần Vĩ lại không cần sợ hãi.
Quả nhiên mặc kệ sắc mặt tên Béo và tôi khó xem cỡ nào, hắn trước sau vẫn không lên tiếng, không một chút cảm giác nguy cơ.
“Đại huynh đệ a, ta có chút sợ đến phát hoảng, cái này…… cần phải biết rõ sự tình là làm sao a? Đừng để chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước, cũng sẽ biến thành một đống bạch cốt, vậy thì còn cái trứng.” Tên Béo nói với tôi.
Tôi gật gật đầu, ngồi xổm bên cạnh một cái bạch cốt xem, những đống bạch cốt này có bò Tây Tạng, có sơn dương, có lừa hoang, còn có chim, có thể nói là vô cùng đa dạng, loại xương cốt nào cũng có, mà tôi cũng kiểm tra một lượt những bộ xương người, vẫn chưa phát hiện vết đao hay vết súng đạn.
Tôi không phải là pháp y chuyên nghiệp, không thể từ trong dấu vết để lại tra tìm ra nguyên nhân tử vong, tạm dừng một lúc sau, tôi nói với tên Béo:
“Nữ nhân Quỷ Vương phái tới kia, đưa cho ngươi cái chỉ thị gì? Có mệnh lệnh cho chúng ta điều tra những việc này rõ ràng hay không?”
Tên Béo lắc đầu nói: “Không có a.”
Tôi nói: “Vậy không cần tra xét, chỉ cần chuyện Quỷ Vương không nhắc nhở, đều không cần để ý.”
Tên Béo nghiêng đầu nói: “Vạn nhất Quỷ Vương nếu là cố ý hố chúng ta thì sao? Hoặc là hắn cũng không biết hung hiểm thì sao?”
Tôi liếc mắt nhìn tên Béo một cái, hắn cười nói: “Ta thật ra không có ý không tin Quỷ Vương, lão đệ a, ngươi cùng Trần ca đều không phải người bình thường, hai ngươi không sợ chết, còn ta thì sao? Trêи dưới một trăm cân thịt, ngỏm một lần ta liền vĩnh viễn ra không được.”
Tôi hiểu được tên Béo sợ chết, nhưng cũng không thể xoắn xuýt những chuyện này mãi, tạm thời nói sẽ không chuyện gì đâu.
Trong lúc chúng tôi đang tranh luận, bỗng nhiên di động của tôi vang lên, mở ra nhìn là một cái tin nhắn.
“Từ trong đống thi cốt nhặt ra một cái đầu Công Dương, một cái đầu bò Tây Tạng, một cái đầu người, ba người các ngươi mỗi người ôm một cái, đi bộ tiến vào.”
Tôi sửng sốt, vội vàng trả lời tin nhắn: “Ta ôm cái đầu nào? Ôm đầu người sao?”