Sau khi tới Hồng Môn Yến, tôi lại lái xe vòng quanh Hồng Môn Yến một vòng, chờ tên Béo vào nhà ăn năm sáu phút, tôi mới tìm được nơi dừng xe, đuổi theo vào.
Bởi vì Trần Vĩ chỉ mời một mình tên Béo cho nên bọn hắn cũng không phải ngồi phòng riêng mà ngồi ở trong đại sảnh.
Tôi ngồi ở trong một góc, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Vĩ không khỏi cả kinh, lập tức cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Mời cơm tên Béo, thật đúng là Trần Vĩ!
Tôi trợn trừng mắt. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn Trần Vĩ, gọi một ít đồ ăn cũng không ăn, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ chẳng lẽ Trần Vĩ không chết?
Đại khái ngồi hơn nửa giờ, tôi liền đi vào toilet rửa tay, lúc vào trong nhà vệ sinh, vừa mới ghé vào bồn rửa tay xả nước vào trong tay, cửa nhà vệ sinh đã bị đẩy ra, người tiến vào không phải ai khác, mà đúng là Trần Vĩ.
Sau khi hắn tiến vào cũng không nói gì khác, trực tiếp đi đến rửa tay, bồn rửa tay WC nam này chỉ có hai cái, tôi bên trái, hắn ở phía sau, từng người cúi đầu chỉ lo rửa tay.
Tấm gương trước mặt hai chúng tôi đem biểu tình mỗi người phản ánh rõ ràng.
“Ngươi không chết. Tất cả chuyện này đều là âm mưu.”
Tôi không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay mình nói một câu.
Trần Vĩ cười nói: “Ta sở dĩ không chết, chính là muốn nhìn thấy ngươi chết.”
“Ngươi giết không nổi tôi, ngươi không cái năng lực đó.”
Hiện tại tôi có được sức mạnh Thái Tuế sống đồng thời lại trọng tổ thân thể thành công, không chỉ thế, bốn loại đồ vật tôi dùng để trọng tổ thân thể trong đó bất tử tâm lại dung hợp thành bất tử ma tâm, bản lĩnh tôi sớm đã vượt qua Trần Vĩ một mảng lớn.
“Phải không?”
Trần Vĩ cười lạnh một tiếng, đang rửa tay bỗng nhiên dùng tay nhấc lên vòi nước máy, vung về phía tôi.
Tôi không kịp đề phòng, nước máy toàn bộ phun ở trêи người tôi, trong nháy mắt nửa người bên trái của tôi như vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn không thôi.
Tuy rằng quần áo tôi không bị rách, nhưng thân thể đau đớn khiến tôi cắn chặt hàm răng, cả người đều run rẩy.
Lúc này trong WC không có người, tôi trực tiếp nắm tay vận khởi Long xà đồ đằng. Nhắm ngay Trần Vĩ đấm ra một quyền.
Một quyền này như mãnh hổ xổng chuồng, uy mãnh vô cùng. Nếu là người bình thường tuyệt đối có thể một quyền đánh xuyên đầu của hắn, nhưng khi nắm tay đánh đến trước mặt Trần Vĩ, hắn khẽ huy động tay trái, dễ như trở bàn tay bắt được nắm tay tôi.
Tôi khϊế͙p͙ sợ nói: “Ngươi tuyệt đối không phải Trần Vĩ!”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tôi, nhấc lên tay còn lại, trong lòng bàn tay đột nhiên bắn ra một viên gai nhọn dàu chứng ngón tay, thình lình đâm về phía trái tim tôi.
Phụt một tiếng, trêи trái tim truyền đến một trận đau nhức, không chờ hắn buông tay, tôi cắn răng hung hăng oanh một quyền tới ngực hắn.
Một quyền này trực tiếp đem âu phục hắn mặc đều đập nát, từ trong túi ngực bên trong âu phục của hắn rơi xuống một tấm khăn tay trắng. Nhưng trêи khăn tay trắng có một cái chữ thập màu đỏ dùng máu tươi vẽ ra, ở đỉnh chữ thập, còn dùng máu tươi vẽ ra một đồ án nhỏ giống như ngọn lửa.
Chữ thập đỏ như máu này khiến tôi bỗng nhiên nhớ tới tên Lưu Minh Bố cuối cùng, lúc hắn sắp chết, yết hầu bị Quỷ Vương phá hỏng, hắn không thể nói bất cứ lời nào, nhưng lại vẽ một cái chữ thập huyết sắc ở trêи mặt đất, đây khẳng định là muốn nói cho tôi điều gì đó.
Hơn nữa cái chữ thập kia nét vẽ của hắn rất thô, chắc là thời gian cấp bách, hắn không kịp vẽ ra toàn bộ hình dáng của chữ thập này.
Trần Vĩ nhanh chóng rút ra gai nhọn cắm ở trêи ngực tôi, một chân đá vào bụng tôi, đem tôi đá lui về phía sau, sau đó nhanh chóng rời đi WC.
Tôi che ngực mình lại, nhặt lên khăn tay màu trắng trêи mặt đất, cẩn thận nhìn chữ thập giá màu máu bên trêи, cảm thấy giữa Trần Vĩ và Quỷ Vương khẳng định đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Bởi vì Quỷ Vương từng nói với tôi muốn giết chết Trần Vĩ, nhưng hiện tại Trần Vĩ cũng chưa chết, từ phương diện này tới xem, là Quỷ Vương đang lừa gạt tôi.
Có thể trong tương lai Quỷ Vương thật sự truyền ngôi cho tôi, để tôi ngồi lên vị trí Quỷ Vương đời thứ hai, điểm này hắn không gạt tôi.
Trong này thật thật giả giả, giả giả thật thật, tôi cũng không thể rõ đến tột cùng là chuyện gì Quỷ Vương lừa gạt tôi, chuyện gì là chân thật.
Đem khăn tay màu trắng cất vào trong túi, tôi thanh toán tiền cơm rồi nhanh chóng rời đi. Tới nơi này chính là để nhìn thấy Trần Vĩ, hiện tại đã gặp được, nhưng tôi lại bị thương.
Nguyên bản tôi cho rằng sức mạnh của Thái Tuế sống có thể giúp tôi khép lại miệng vết thương, nhưng cho đến tôi lái xe rời đi Hồng Môn Yến miệng vết thương cũng vẫn không khỏi hẳn, vẫn cứ đổ máu ra bên ngoài.
May mắn tôi có được thi thể rướm máu, nếu như cứ theo tình trạng chảy máu này, có lẽ trong vòng nửa giờ lượng máu chảy ra có thể hơn cả một người phụ nữ ra máu cả năm.
Sức mạnh của Thái Tuế sống trong thân thể không biết vì sao không có tác dụng.
Tôi lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm, đi đăng ký xếp hàng khâu vết thương, cho đến khi bác sĩ thấy tôi mở miệng vết thương mới kinh ngạc nói: “Tại sao không vào cấp cứu?”
“Không có việc gì, không chết được, giúp tôi khâu lại vết thương là được.”
Sau đó liền nhanh chóng giải phẫu, chỉ cần khâu hai mũi là có thể khép lại miệng vết thương, nhưng chỗ ngực vẫn còn đau.
Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhé
Lúc lái xe về nhà tôi có chút thất thần, dù sao ngực vẫn luôn đau, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Khi tôi chậm rãi lái xe, bỗng nhiên một chiếc xe cảnh sát phía sau kéo vang còi đuổi theo tôi.
Tôi sửng sốt, nghĩ thầm cảnh sát sao tới khu này tuần tra? Chỗ này đều vùng ngoại thành, rất hẻo lánh.
“Xe hơi màu trắng phía trước dừng xe sang bên.”
Một nữ nhân trong xe cảnh sát phía sau hô lên với tôi.
m thanh của nàng khiến tôi mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai.
Chờ tôi dừng xe sang bên, xe cảnh sát cũng ngừng ở bên người tôi, một nữ cảnh sát đi xuống, đi tới cửa trước gõ gõ cửa sổ xe, nói: “Thẻ căn cước, bằng lái.”
Khi tôi nhìn về phía vị nữ cảnh sát này, tôi thật sự sợ ngây người!
“Lâm Hồng Nhi?! Nàng không chết!”
Tôi kinh ngạc trực tiếp mở cửa xe nhảy ra, một tay đem nàng ôm vào trong lòng, ôm gắt gao, loại cảm giác mất mà tìm lại được này tựa như một cái tiểu hài tử bị mất đồ chơi lại lần nữa tìm được. Loại cảm giác này thật là khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
“Ngươi làm gì! Buông tay!”
Nữ cảnh sát hét lớn một tiếng với tôi, trực tiếp nhấc chân, hướng tới đũng quần tôi đá một cước, sau đó bắt lấy cổ tay của tôi, bẻ tay ấn quỳ tôi trêи mặt đất, một bàn tay khác từ bên hông móc súng ra, trực tiếp đem đầu súng nhắm vào gáy tôi.
“Ngươi đây là tấn công cảnh sát!” Nữ cảnh sát lớn tiếng quát.
Tôi khờ nói: “Lâm Hồng Nhi, không phải là nàng sao?”
“Ai là Lâm Hồng Nhi, đừng đánh trống lảng cho ta, thẻ căn cước, bằng lái!”
Nữ cảnh sát vẫn luôn muốn hỏi tôi hai thứ đồ này, cuối cùng còn bắt tôi thổi hai ngụm vào máy đo nồng độ cồn.
Sau khi xác định là tôi không có vấn đề gì mới đưa trả lại cho tôi, đồng thời nói: “Lái xe đừng thất thần, không cần đi hình chữ S, hiểu không?”
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Lâm Hồng Nhi, có phải là nàng không?”
Cái nữ cảnh sát trước mắt này cùng nữ cảnh sát tôi biết kia tuyệt đối là giống nhau như đúc.
Bộ dáng tức giận kia, một cái nhíu mày, một nụ cười kia cơ hồ đều là giống nhau như đúc.
“Ta không phải Lâm Hồng Nhi, ngươi nhận sai người.”
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói xong, một lần nữa ngồi trêи xe cảnh sát quay đầu rời đi.
Để lại một mình tôi đứng ở trêи đường, ngây ngốc nhìn bóng dáng nàng rời đi, bỗng nhiên tôi cảm thấy nữ cảnh sát trước khi chết nói qua một câu kia, hẳn là cố ý.
Nàng nói: “Đây là ngươi hứa hẹn với ta, ta vĩnh viễn nhớ kỹ.”
Vạn nhất nữ cảnh sát thật sự không chết, tôi chẳng phải là thật sự để cho nàng làm bạn gái tôi?
Trong lòng có chút hoảng đồng thời còn có một ít chờ mong, tôi không phải thánh mẫu, cũng không phải một khối sắt lạnh như băng, tôi cũng chỉ là một người, một nam nhân bình thường.
Ai đã từng đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ khắc trong tâm khảm.
Mặc kệ nữ cảnh sát có chết hay không, mặc kệ cuối cùng chúng tôi có thể đi cùng nhau hay không, dù sao nàng nhất định ở sâu trong lòng tôi.
Khi tôi về tới trêи xe của mình chuẩn bị lái xe về nhà, bỗng nhiên di động nhận được một cái tin nhắn, vẫn là người lạ gửi tới.
Mở ra nhìn thấy hình ảnh đầu tiên chính là một cái chữ thập giá đỏ như máu! Mà đỉnh chữ thập giá cũng có đồ án hình một ngọn lửa.
Hình ảnh thứ hai là một đám người quây ở bốn phía xung quanh một cái hố lửa lớn, quỳ lạy trêи mặt đất, hướng tới hố lửa dập đầu.
Nem tỉ lệ này hố lửa để phỏng đoán diện tích, có ít nhất phải bằng ba gian phòng ở. Trong hố ngọn lửa ngập trời, bốc cao hơn mười mét.
Hình ảnh thứ ba còn lại là hình vẽ tay. Một ngọn núi nhỏ, bên dưới có một dòng sông, bên trong dòng sông có một chiếc thuyền con. Mà đang ngồi trêи chiếc thuyền con chính là…
Quỷ vương!