Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 362: Dưới mặt nạ băng tinh



Thiết quyền bốc cháy của Quỷ Vương ầm ầm đánh vào trêи mặt nữ cảnh sát, một khắc đó nữ cảnh sát phun ra một ngụm máu tươi đồng thời thân thể bay ngược đi ra ngoài.

Thời gian tựa như chậm lại, tôi nhìn chằm chằm nữ cảnh sát, choáng váng.

“A!”

Tôi điên cuồng hét lên, từ trêи cây nhảy xuống, trực tiếp chạy về phía nữ cảnh sát. Trong lúc tôi bế nữ cảnh sát lên, trêи nắm tay Quỷ Vương lại bốc lên ngọn lửa lần nữa, hướng tới tên Lưu Minh Bố giả kia đánh tới.

Hắn nằm trêи mặt đất yết hầu đã vỡ, lúc này tôi thấy ngón tay hắn run run rẩy rẩy dùng máu tươi vẽ một thêm nét dọc trêи nét ngang vừa nãy.

Một cái chữ thập đỏ như máu!

“Hừ hừ, ngươi cho rằng mình rất ghê gớm, đêm nay đem ta dẫn ra là có thể tiêu diệt ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, A Bố là tộc nhân của ta. Kỳ tâm tất cùng. Hắn nhất định sẽ đứng ở bên ta.”

Tôi ôm nữ cảnh sát, nhìn máu tương không ngừng trào ra từ đôi môi đỏ thắm của nàng, tim như bị dao cắt.

Nhưng hiện tại tôi cần phải cứu tên Lưu Minh Bố kia.

Khi tôi vừa mới buông nữ cảnh sát trong ngực ra, chạy như bay tới Lưu Minh Bố giả, nữ cảnh sát bỗng nhiên lại lần nữa biến mất không thấy, chốt lát lại xuất hiện ở trước mặt Lưu Minh Bố giả.

“Xong đời!”

Tôi quát lên một tiếng, vội chạy nhanh hơn, Long xà đồ đằng nhanh chóng bơi đến trêи hai chân tôi, khiến cho dưới chân tôi như nổi gió, gần như chỉ hai giây đã vọt tới trước mặt nữ cảnh sát.

Thiết quyền của Quỷ Vương đã tới, nhưng khi sắp đánh tới trêи mặt nữ cảnh sát lần nữa, tôi đột nhiên nghiêng đầu chắn trước mặt nữ cảnh sát.

“Phanh!”

Một tiếng kim loại va chạm kịch liệt vang lên.

Thiết quyền của Quỷ Vương đánh vào trêи sọ não tôi, vừa lúc đánh vào trêи huyệt Thái Dương.

Trước mắt tôi bỗng nhiên biến thành một mảnh màu đỏ, tôi biết tròng mắt mình bị đánh đổ máu.

Máu tươi chảy đầy mắt tôi, che đậy tầm nhìn của tôi, may mà có hài cốt thủy tinh bảo hộ đại não tôi, bằng không một quyền này tuyệt đối có thể đánh tôi đánh nở hoa.

“A Bố, ngươi!”

Quỷ Vương khϊế͙p͙ sợ không thôi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ vì nữ cảnh sát chặn lại một quyền này, mà một quyền này của Quỷ Vương cũng khiến cho tôi bị thương nặng, ngã trêи mặt đất không nhúc nhích.

Nữ cảnh sát nhào tới, sắc mặt vàng như giấy, thoạt nhìn có cảm giác hồi quang phản chiếu.

Nàng nâng mặt tôi lên khóc lóc: “Tại sao ngươi phải vì ta mà chặn một kϊƈɦ này?”

Bên trong hai mắt tôi một mảnh đỏ như máu, xuyên thấu qua màn che màu máu tôi miễn cưỡng thấy rõ nữ cảnh sát khóc càng thống khổ, nước mắt ngăn không được từ trong hốc mắt rơi xuống.

Tôi không nói chuyện, mà nhìn về phía Quỷ Vương, vẻ mặt Quỷ Vương áy náy đứng ở tại chỗ. Khi hắn đi tới nâng tôi dậy, tôi tóm lấy tay hắn hỏi: “Hắn…… Rốt cuộc là ai?”

Tên Lưu Minh Bố giả kia lúc này hơi thở đã thoi thóp, hắn bị Quỷ Vương bóp vỡ yết hầu, nếu không cứu trị cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ chết vì mất máu.

Quỷ Vương thở dài một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, ba người chúng tôi trơ mắt nhìn Lưu Minh Bố giả chết đi.

Lúc hắn chết, trong hai mắt hắn tràn ngập kỳ vọng, cứ như vậy gắt gao nhìn tôi chằm chằm, mí mắt cũng không nháy một cái.

Tuy rằng yết hầu hắn bị vỡ nát, hô hấp đều rất khó khăn, nhưng vẫn cắn răng kiên trì tới một giây cuối cùng.

Đương hắn hoàn toàn chết, tay trái hắn vỗ một chưởng vào chữ thập bằng máu trêи mặt đất kia, sau đó ngừng thở.

Hắn, cuối cùng vẫn chết.

Đến tột cùng hắn là ai, tôi cũng không biết được, tôi chỉ biết tên Lưu Minh Bố cuối cùng hiểu rất nhiều chuyện, biết rất nhiều chuyện.

Hơn nữa phong cách làm việc của hắn rất lão luyện, tôi không nghĩ ra đến tột cùng hắn là ai.

Quỷ Vương nâng tôi dậy, tôi cũng thở dài một hơi, tranh đấu quyền lợi cùng lực lượng, thật dễ dàng khiến người ta lâm vào lạc lối.

Tôi tránh khỏi Quỷ Vương nâng, nhỏ giọng nói: “Ta không có việc gì, để ta ngồi yên một một hồi, các ngươi đi về trước đi.”

Quỷ Vương thật mang theo Quỷ Vương giả rời đi, còn lại tôi ôm nữ cảnh sát ngồi ở ven đường.

Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhé

Đại khái qua hơn mười phút, thương thế tôi khỏi hẳn, mà nữ cảnh sát nằm ở trong ngực tôi vẫn không nhúc nhích.

Nàng chưa chết, nàng vẫn trợn tròn mắt nhìn tôi, khóe miệng còn có một tia ý cười. Lúc này trong lòng trào ra muôn vàn áy náy, tôi nhỏ giọng hỏi: “Vì sao ngươi muốn chặn lại công kϊƈɦ của Quỷ Vương? Ngươi quá ngốc.”

Nữ cảnh sát vươn bàn tay dính đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi nói: “Ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng tâm động với bất luận một người nam nhân nào. Ngươi, là người đầu tiên, cũng khẳng định là người cuối cùng.”

Tôi không phải một người thích ra vẻ, nhưng lúc này nước mắt tôi thật sự nhịn không được, tôi căn bản không thể khắc chế nước mắt rơi xuống, tôi ôm nữ cảnh sát khóc nức nở.

Nữ cảnh sát nói: “A Bố, đừng…… khóc, ngươi nghe ta kể chuyện xưa đi.”

Tôi nói: “Không! Chúng ta đi bệnh viện trước, đi bệnh viện trước!”

Nói chuyện, tôi muốn đứng lên, nhưng nữ cảnh sát ngăn tôi nói:

“Bệnh viện cứu không được ta, ai cũng không cứu được ta, chỉ có ngươi có thể cứu ta.”

Tôi nhất thời phát ngốc, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nữ cảnh sát.

Nàng nằm trong ngực tôi, nhìn ngôi sao trêи bầu trời đêm, rất mong mỏi nói:

“Khi còn nhỏ, cha mẹ ta bị kẻ thù bức tử, mà ta một đường chạy trốn, đã trải qua tất đau khổ, mỗi ngày đều bới rác tìm đồ ăn, cho đến một ngày ta gặp một người nam nhân, một nam nhân đeo mặt nạ băng tinh.”

“Quỷ Vương sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Nữ cảnh sát lắc lắc đầu, nói: “Hắn dạy ta bản lĩnh, dạy cho ta đạo lý làm người, hắn mang theo ta sinh sống mười năm, nhưng ta chưa bao giờ thấy qua gương mặt hắn bên dưới tấm mặt nạ kia.”

Tôi không nói chen vào, nữ cảnh sát lại giơ tay vuốt ve mặt tôi, nằm ở trong ngực tôi, vẻ mặt an tĩnh nói:

“Cho đến khi ta ở dưới đập lớn nhìn thấy diện mạo người đeo mặt nạ băng tinh kia, tôi mới biết được hắn là ai.”

Tôi cả kinh thầm nghĩ: “Không phải Quỷ Vương đem ký ức của nàng xóa sạch rồi sao? Làm sao Nàng lại nhớ tới? Chẳng lẽ là có chuyện gì kϊƈɦ thích thần kinh nàng, để nàng bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện này?”

Tôi vội vàng hỏi nữ cảnh sát: “Dưới đập lớn, người đeo mặt nạ băng tinh kia không phải Quỷ Vương sao? Chính hắn đều đã thừa nhận.”

Nữ cảnh sát lắc lắc đầu nhẹ nhàng cười, ở trong ngực tôi nghịch ngợm nói: “Ngươi ôm chặt ta, để ta ở ngươi ở nói bên tai ngươi.”

Thân thể của nàng rất suy yếu, tôi cũng không dám dùng sức, chậm rãi bế lên cổ nàng, để nàng cách tôi rất gần, nàng nhỏ giọng nói:

“Một đôi mắt dưới mặt nạ, cùng với người đeo mặt nạ nuôi ta mười năm kia giống nhau như đúc, nhưng khi ta tháo mặt nạ của hắn, người ta nhìn thấy, chính là ngươi.”

“Cái gì?!” Tôi kinh ngạc trợn to hai mắt, hoàn toàn khó có thể tin.

Dưới đập lớn, lúc trước không phải là Quỷ Vương tiêu diệt Hỏa Vân Thương sao? Kia tuyệt đối là Quỷ Vương a.

Chẳng lẽ? Tôi sửng sốt nhớ tới thi thể tên Lưu Minh Bố giả kia, làn da trêи cả người hắn tràn ngập nội dung bảy cuốn Ma Thư, nữ cảnh sát nói bên dưới tấm mặt nạ thủy tinh kia là tôi.

Chẳng lẽ người lúc trước tiêu diệt Hỏa Vân Thương, chính là tên Lưu Minh Bố cuối cùng này, trước đó đã tới cứu tôi?

Thi thể Lưu Minh Bố giả đã bị Quỷ Vương mang đi, Quỷ Vương từ đây có được bảy cuốn Ma Thư, có thể tu luyện thần công tha thiết ước mơ, mà tôi lại càng thêm mơ hồ.

Quỷ Vương dưới đập lớn tuy rằng diện mạo giống tôi như đúc, nhưng hắn khẳng định không phải tôi, nếu không phải tôi, còn có thể là ai?

Trừ bỏ Lưu Minh Bố giả, tôi thật sự không thể nghĩ được người thứ hai.

“Mà khi ta cùng ngươi ở bên nhau, ta phát hiện ánh mắt ngươi cùng với người mang mặt nạ băng tinh kia là tương tự, ta tin chắc, người đeo mặt nạ băng tinh nuôi dưỡng ta mười năm, chính là ngươi.”

Nữ cảnh sát nói ra những lời này, tôi kêu lên một tiếng:

“Không có khả năng! Hai người chúng ta tuổi tác tương đương, mười năm trước, ngươi nhiều lắm là mười tuổi, mà ta nhiều lắm cũng mười sáu tuổi, lúc ta mười sáu tuổi còn đang đi học đây, bản lĩnh gì đều không biết, mỗi ngày ở trường học đều bị đánh, sao có thể có năng lực nuôi ngươi mười năm đây?”

Nữ cảnh sát ôm lấy tôi cổ nói: “Nhất định là ngươi, không sai được, chính là loại cảm giác này, cảm giác nằm ở trong lòng ngươi.”

Tôi không nói chuyện, nữ cảnh sát lặng lẽ cong đôi môi đỏ, hôn lên miệng tôi.

Nháy mắt trong đầu tôi ầm ầm chấn động, thiếu chút nữa liền ngất đi, tôi nhịn không được nhắm mắt lại, nữ cảnh sát nhỏ giọng ở bên tai tôi nói: “Mang ta theo, tiếp tục đi.”

Tôi như là mơ ngủ, khi tỉnh lại tôi phát hiện trêи mặt mình mang theo một tấm mặt nạ băng tinh, mà bên cạnh đứng làm một tiểu nha đầu khoảng tám chín tuổi, nàng chính ngẩng đầu, non nớt hỏi tôi: “Về sau chúng ta đi đâu?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv