Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 360: Tự tay dâng đầu người



Trêи mặt đất không có tàn thuốc!

Tôi vội vàng chạy khắp toàn bộ trạm vận chuyển hành khách hỏi tất cả các cô lao công, tất cả đều nói còn chưa có quét trước cửa trạm.

Tôi tính toán thời gian một chút, nếu thật sự Trần Vĩ đã chết, vậy ngày hôm qua đúng là ngày đầu thất của Trần Vĩ . Chẳng lẽ đây là quỷ hồn Trần Vĩ trở về?

Bởi vì tham niệm của hắn chưa buông cho nên không chịu đi, còn phải về nhìn một cái?

Trầm mặc hồi lâu, tôi quay trở về văn phòng, lão Lương đã trở về ký túc xá của mình, tôi ngồi sững sờ ở bàn làm việc, sắc trời tối dần. Màn đêm chầm chậm buông xuống.

“Mặc kệ, trước xuất chuyến đã.” Tôi vỗ bàn làm việc một phát, thầm nghĩ trước tiên đem chuyện đêm nay xử lý, nhìn xem đằng sau đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Tôi biết cả đời Lưu Minh Bố tôi chỉ cần cùng Quỷ Nhãn dính dáng thì đừng nghĩ tới sống yên ổn. Tôi cảm thấy việc mấu chốt nhất cần phải làm là nghĩ cách đem Quỷ Nhãn trong cơ thể tôi bỏ đi, ít nhất thì cũng phải đem cỗ sức mạnh từ trong cơ thể tôi phát ra ngoài.

Có những lúc, thân mang trọng bảo lại không phải là chuyện tốt.

12 giờ khuya, tôi lái xe buýt số 14 ra khỏi tổng trạm.

Trêи đường tôi vẫn luôn suy nghĩ, khi Trần Vĩ mở ra ghế lái thì đã có người lấy đi đồ vật bên trong, đó sẽ là ai?

Mà sau khi đồ vật bên trong ghế lái bị lấy ra, lại để vào tờ giấy và tấm ảnh. Đây khẳng định là cùng một người làm, từ những việc phát sinh trước mắt mà nói thì Quỷ Vương có hiềm nghi lớn nhất.

Cứ nghĩ như vậy, xe đã chạy đến Lạc Viên, bởi vì chỗ Lạc Viên này đang sửa đường nên tôi phải đi đường vòng, nhưng nếu như đi vòng, vậy lại phải đi quá xa.

Đây cũng là thông tin bên trêи vừa phát xuống. Tôi cũng là hôm nay mới biết đến. Lúc đi vòng, bởi vì tôi không có lái tuyến khác bao giờ cho nên thật không biết đường đi như thế nào.

Đặc biệt là con đường vòng này là đi qua một cái thôn trang phụ cận, các hộ trong thôn trang trồng rất nhiều trái cây, bốn phía đều là cây cối mênh ʍôиɠ vô bờ, đều sắp không phân biệt được phương hướng.

Xe đang xóc nảy ở trêи đường đất, tôi nhìn thấy ven đường một cái lều dưa, một lão nhân đầu bạc ngồi vắt chân ở trêи băng ghế hút thuốc lá, tôi dừng xe hỏi: “Uy, lão gia, đi đường nào có thể chạy đến Mị Lực thành a?”

Lão nhân kia không để ý tôi, nhưng tuyệt đối hắn thấy tôi, chỉ là hai mắt nhìn tôi chằm chằm sau đó thở dài lắc lắc đầu.

Phản ứng này khiến cho tôi phát ngốc, lắc đầu thở dài cái gì?

Tôi không để ý, tiếp tục tìm con đường đi phía trước, quanh co lòng vòng một hồi lại gặp một lão thái thái chống quải trượng, trong tay bà cầm một cái túi nilon màu trắng, túi nilon chứa hai cái bánh bao lớn, tôi từ trong cửa sổ xe ló đầu ra hỏi: “Nãi nãi, hỏi một chút đường đi Mị Lực thành, đi hướng nào a?”

Diện tích Lạc Viên rất lớn, con đường thật là rắc rối phức tạp, thật đúng là không dễ tìm.

Ai ngờ lão thái thái kia nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, mới đầu sửng sốt sau đó cũng thở dài liên tục lắc đầu.

Chẳng những không để ý tôi, ngược lại là càng bước nhanh hơn bỏ đi, rất mau biến mất ở trong tầm nhìn của tôi.

Cảm giác giống như rất sợ tôi. Cái này thật sự khiến tôi hồ đồ.

Cuối cùng tôi rẽ trái rẽ phải mấy lần rốt cuộc đi ra khỏi Lạc Viên. Cuối cùng cũng lên được quốc lộ lái trở về con đường cũ.

Về tới trạm Mị Lực thành, tôi vừa mới mở cửa xe bỗng nhiên một đám hành khách trêи sân ga bị dọa kêu to một tiếng, bỏ chạy tứ tán, căn bản không ai dám ngồi xe.

“Haiz…, đây là sao?”

Tôi vỗ vỗ mặt mình, nhìn thoáng qua xung quanh mình, lại nhìn ra sau thùng xe. Toàn bộ xe từ đầu đến cuối, trừ tôi ra không có người nào khác, hơn nữa trêи mặt tôi cũng không mọc hoa a, làm sao những hành khách đó nhìn tôi một cái liền bị dọa bỏ chạy.

Lại đi tiếp hai trạm phía trước, cuối cùng có một tiểu tử tuổi cùng tôi tương đương đi lên. Sau khi hắn lên xe, đối với tôi cười nói: “Ta nói rồi, ta còn sẽ tìm ngươi.”

Tôi mới đầu không hiểu, một lát sau mới nói: “Ngươi là ta cuối cùng?”

Tiểu tử ha ha cười, không phủ định cũng không khẳng định, lập tức ngồi ở ghế sau, vừa ngồi xuống liền đối với tôi nói:

“Trong đời ngươi bị mất đi ba ngày, muốn biết trong ba ngày này đã xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải học được Thất tinh Ma Thư, nhưng Thất tinh Ma Thư không phải ai cũng có thể học, cho dù ta đem nó bày ở trước mặt Quỷ Vương, không có hơn trăm năm công phu, hắn cũng không thể.”

Tôi ừ một tiếng, quay đầu lại hỏi: “Vậy ý ngươi là?”

“Ý ta rất đơn giản, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn ở đây, ta có thể khiến cho ngươi biết trong ba ngày ngươi bị biến mất kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”

Nghe ý tứ trong lời hắn nói, tôi cười cười nói: “Ngươi không phải là muốn để cho một cái phế vật như ta bảo hộ ngươi đi? Ta chính là tên ngốc, ai cũng đánh không lại.”

Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhé

Hắn lắc đầu nói: “Không, hiện giờ ngươi là đệ nhất cao thủ, tuy rằng rất nhiều người ngươi đánh không lại, nhưng ngươi vẫn là đệ nhất cao thủ, đừng hỏi ta nguyên nhân, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ta nói là được. Đêm nay mặc kệ phát sinh chuyện gì ngươi đều nhất định phải che chở ta, chỉ cần ta không chết, ngươi là có thể biết hết tất cả, hiểu không?”

Nguyên lai tên Lưu Minh Bố cuối cùng này chính là tới tìm ô dù, nhưng mà tìm tôi làm ô dù không khỏi quá sai lầm đi?

Trong khi xe tiếp tục đi về phía trước, tôi bỗng nhiên nhìn thấy ở giữa đường đứng một người trung niên hơn ba mươi tuổi, người này tướng mạo hàm hậu, cao to, thoạt nhìn vẻ mặt đầy hung tợn.

Tôi cách hắn càng ngày càng gần, hắn không có ý định tránh ra chút nào, giống như ý tứ là hoặc tôi dừng xe, hoặc tôi đâm chết hắn.

Tôi đương nhiên dừng xe, chuyện đâm chết người này cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám làm.

Khi xe dừng lại trong nháy mắt, người trung niên kia từ tay áo rút ra một cây thép liền đi lên xe, sau khi lên xe không nói hai lời, đối với Lưu Minh Bố giả quát lớn một tiếng: “Chờ ngươi thật lâu!”

Hai người sắp đánh nhau, tôi hét lớn một tiếng:

“Chậm đã! Đừng đánh ở trêи xe buýt, đánh hỏng đồ rồi ai bồi thường?!”

Lời này khiến hai người đều sửng sốt, sau đó đại hán xuống xe, Lưu Minh Bố giả cũng từ cửa sổ nhảy vụt ra, trước khi ra ngoài đối với tôi phân phó một câu:

“Đêm nay, dùng mạng của ngươi tới cứu mạng ta. Ta không chết ngươi cũng không chết. Nhớ lấy!”

Tên Lưu Minh Bố giả thứ ba đã từng nói với tôi, hắn nói tên Lưu Minh Bố cuối cùng, ngàn vạn lần tôi không thể giết, nếu tôi giết hắn, chính tôi cũng sẽ chết.

Mà đêm nay cũng chính miệng tên Lưu Minh Bố cuối cùng này nói cho tôi, chỉ cần hắn không chết, tôi cũng sẽ không chết, lúc cần thiết còn phải dùng tính mạng của tôi để cứu mạng hắn.

Nói thật, cái này có chút nguy hiểm lớn rồi.

Khi tôi còn đang sững sờ, hai người ở bên ngoài đã đánh lên.

Đêm hôm khuya khoắt, trêи đường cũng không có bất kì ai, hai người đánh khó phân thắng bại.

Ngay lúc này bỗng nhiên lại từ trong bóng đêm cuối con đường vụt ra một người đeo mặt nạ băng tinh.

Hai chân người này như chuồn chuồn lướt nước, mỗi một lần tiếp đất là có thể bay lên rất cao, hơn mười lần đã bay đến trước mặt chúng tôi.

“Quỷ Vương!” Tôi khϊế͙p͙ sợ hô.

Thì ra Quỷ Vương thật sự là giả bệnh?

Tôi còn chưa có cẩn thận suy nghĩ chuyện lúc trước là thật hay là giả, cũng có thể nói tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Quỷ Vương lại thật sự hiện thân?

Đang cùng đại hán đánh nhau, Lưu Minh Bố cười ha ha nói:

“Thấy được không? Đây là thực lực của Quỷ Vương, trong thiên hạ không người thứ hai có thể làm được.”

Quỷ Vương nhìn như là khinh công, mũi chân chạm xuống đất lại bay vọt lên, kỳ thật cùng thuấn di không sai bởi vì thân thể hắn sinh ra từng đợt ảo ảnh.

Đương ảo ảnh chỉ hiện lên trong nháy mắt, thân thể hắn vèo một tiếng dịch chuyển tới vị trí tiếp theo.

Trêи mặt Quỷ Vương mang theo mặt nạ băng tinh, tôi không thấy rõ hắn mặt, nhưng tôi cảm thấy người này 80% là Quỷ Vương.

Bởi vì cỗ khí thế vương giả bễ nghễ thiên hạ kia không ai có thể làm giả được.

Thứ khí thế này, ai cũng không giống ai, người trời sinh vương giả khí phách mười phần. Loại điểu ti giống như tôi đi đến đâu cũng đều là một bộ bộ dáng người rừng.

“A Bố, nếu đêm nay ta giết ngươi, ngươi có hối hận không?” Sau khi Quỷ Vương xuất hiện vẫn không tham chiến, mà là lẳng lặng hỏi tôi một câu.

Tuy rằng tôi đã kinh ngạc tới cực hạn, nhưng vẫn nói: “Ngươi muốn giết ta, khẳng định có lý do. Nếu lý do hợp tình hợp lý, ta nguyện ý tự tay dâng đầu cho ngươi.”

Dù sao Quỷ Vương là tổ tông của tôi.

Quỷ Vương gật đầu, cao giọng khen: “Tốt! Không hổ là vãn bối hậu sinh của Tuyệt Liệt Thiên ta! Đều nói ngươi đần ngươi ngốc, nhưng chỉ có ta biết, ngươi mới chân chính là người thông minh! A Bố, nếu may mắn có thể có được biện pháp đẹp cả đôi đàng, ngươi ta định có thể liên thủ xưng hùng, chấn hưng gia tộc!”

“Có thể nói cho ta, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không? Ta vẫn luôn chẳng hay biết gì, ta cũng sẽ không nói cái gì, cuối cùng hẳn là để cho ta biết chân tướng đi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv