Tôi đều choáng váng!
Đứng trước mặt tôi thế mà là lão tổ tông? Mở truyện tiếu lâm sao, dựa theo bối phận, tôi phải gọi như thế nào? Gia gia gia gia gia gia?
Quỷ Vương quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Sở dĩ ta nói cho ngươi cái này. Chính là muốn cho ngươi hiểu rõ, cái người giống ta như đúc xuất hiện đêm nay kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tám chín phần mười cũng là người trong tộc chúng ta.”
Tôi từ trong kinh ngạc phản ứng lại, hỏi: “Vậy hắn là bằng hữu của chúng ta, hay là địch nhân?”
Quỷ Vương lắc đầu nói: “Hẳn sẽ là địch nhân.”
“Ách, ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Đột nhiên tôi cảm thấy không biết nên xưng hô như thế nào với hắn, ở trong ấn tượng của tôi nhân vật cấp lão tổ tông hẳn là đã sớm nằm ở bùn đất biến thành từng khối hài cốt đi?
Một cái lão tổ tông liền tươi sống đứng ở trước mặt tôi, làm sao tôi không kinh ngạc.
Quỷ Vương đạm nhiên nói:
“Vẫn cứ gọi ta là Quỷ Vương là được, còn có, bí mật này ngươi giữ lại, không thể để lộ ra ngoài. Nếu trong khoảng thời gian này, ngươi thấy được người có diện mạo rất giống ngươi, hoặc là giống ta thì không được dễ dàng tin tưởng bọn họ, ta trước sau vẫn là ta, ta sẽ không rời đi tòa nhà này.”
Tôi ừ một tiếng nói:
“Hai ngày này ta sẽ cùng bằng hữu của ta bàn giao một chút, để cho bọn họ đều trốn đi. Thất tinh ma thạch này khả năng sẽ hấp dẫn tới càng nhiều cao thủ, để tránh bọn họ chịu tổn thương, ta sẽ không cho bọn họ tham gia.”
Quỷ Vương gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi. Lúc gần đi, Quỷ Vương đối với tôi nói:
“Ta để Số 73 tiêm vào thuốc tắc kè hoa cho ngươi, ngươi hẳn là đã hấp thu không sai biệt lắm, một đoạn thời gian này cần chăm chỉ luyện tập thêm. Nhớ kỹ, đồng thời kết hợp đầu nghĩ, mắt nhìn, cộng với sức mạnh của thuốc. Ngươi liền sẽ quen tay hay việc, từ từ nắm giữ loại bản lĩnh chạy trốn này.”
Loại kỹ năng này có thể đem thân thể gần như ẩn đi, thật đúng là phải chăm chỉ học tập.
Loại đầu đất giống như tôi này, nói sao cũng đều là đánh không lại người khác, đánh không lại thì làm sao bây giờ? Đơn giản, bỏ chạy.
Tôi thích chạy trốn, cái này không có gì mất mặt, bảo mệnh mới là quan trọng nhất.
Hơn nửa đêm trở lại tổng trạm thấy Trần Vĩ còn chưa ngủ. Tôi gõ gõ cửa ký túc xá của hắn, mở cửa trong nháy mắt một mùi rượu xông thẳng vào mũi.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, Trần Vĩ oa lên một tiếng liền khóc, bổ nhào vào trong lòng ngực tôi, một phen nước mũi nước mắt đầy mặt.
Tôi lại phát ngốc, đây là Trần Vĩ làm sao vậy? Uống rượu uống đến choáng váng sao?
Tôi chỉ biết có nam nhân uống say sẽ phát điên, có nữ nhân uống say sẽ khóc, nhưng Trần Vĩ này khiến tôi có chút trở tay không kịp a.
Tôi đỡ Trần Vĩ ngồi tới trêи sô pha, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trần ca a, ngươi làm sao vậy, nam tử hán, khóc cái gì a?”
Trần Vĩ vỗ bả vai tôi, vẫn cứ một phen nước mắt nước mũi nói: “Lão đệ a, ta làm sai một chuyện a, ta thật sự rất hối hận a!”
Mỗi một câu hắn đều kéo rất dài, có thể cảm giác hắn xác thật rất sám hối, nhưng tôi không biết đến tột cùng hắn đã làm chuyện gì.
“Trần Vĩ, có chuyện gì chậm rãi nói, đừng nóng vội.” Tôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn nói một chút.
Trần Vĩ dùng ống tay áo lau sạch nước mũi nước mắt, nói với tôi: “Lão đệ, còn nhớ rõ đồ vật bên dưới ghế lái xe buýt số 14 kia không?”
Tôi cả kinh vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi lại mở ra nhìn?”
Trần Vĩ ừ một tiếng, lại bắt đầu khóc lên, gào lớn nói: “Ta thật sự rất hối hận a, hiện tại không còn kịp nữa rồi, lão đệ a, chờ sau khi ta chết, ngươi nếu không có việc gì mà nói, ngươi giúp ta chăm sóc mẹ già trong nhà một chút, được không?”
Mắt thấy càng nói càng không đến điểm mấu chốt, Trần Vĩ vẫn luôn khóc lóc, tôi nói: “Trần ca, ngươi trước nói cho ta, bên dưới ghế lái đến tột cùng là để thứ gì?”
Trần Vĩ cởi cúc áo sơ mi, chỉ vào ngực mình nói: “Lão đệ ngươi xem.”
Ngực hắn nứt ra từng đạo khe hở, giống như một tấm gương bị ném nứt, nhưng mà còn không có vỡ ra, vết rạn nứt bên trêи rất lớn, rất thô, rất dài, hơn nữa miệng vết thương đã đóng vảy. Từng đạo vết sẹo màu đỏ tươi bắt mắt.
“Đồ vật dưới ghế lái khẳng định là bị người lấy đi rồi, lúc ta mở ra bên trong đều không có cái gì, nhưng lại có một tờ giấy, còn có một tấm ảnh chụp a.”
Trần Vĩ càng nói càng khóc lợi hại, tôi thật sự rất khó tưởng tượng, đến tột cùng là chuyện gì, để cho hắn một cái nam tử hán khóc thương tâm như vậy.
“Tờ giấy cùng ảnh chụp đâu? Đưa cho ta xem!” Tôi nghiêm giọng nói.
Trần Vĩ kéo ngăn kéo ra, lấy ra tờ giấy cùng tấm ảnh đưa cho tôi. Trêи tờ giấy viết: “Ai mở ra ghế điều khiển, kẻ đó liền chú định bị tâm ma tra tấn cả đời.”
Cái này tôi không để ý, khi tôi nhìn thoáng qua tấm ảnh, hoảng sợ kinh hãi! Dọa cho tay tôi run lên, tấm ảnh trực tiếp rơi xuống đất.
Trong tấm ảnh, là Trần Vĩ và tôi!
Chúng tôi mặt đối mặt, mặc âu phục, thắt cà vạt, rất thân thiết bắt tay nhau, vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà tuy nói tay phải chúng tôi bắt tay nhau, nhưng tay trái mỗi người cầm một thanh chủy thủ, chủy thủ của tôi cắm ở trêи trái tim hắn, mà chủy thủ của hắn cắm ở trêи trái tim tôi, biểu tình trêи mặt chúng tôi vẫn phi thường cao hứng.
“Lão đệ a, nếu thực sự có một ngày như vậy, ngươi có giết ta hay không a?”
Hai mắt Trần Vĩ đẫm lệ nhìn tôi, tôi nói: “Trần ca, chúng ta đều đã lớn, đừng khóc lóc sướt mướt như thế, lau khô nước mắt, chuyện gì rồi cũng sẽ qua.”
Trêи ảnh chụp, Trần Vĩ khẳng định sẽ chết ở trong tay của tôi, nhưng tôi nhàn rỗi không có việc gì vì sao muốn giết hắn? Giữa chúng tôi không oán không thù, không cần thiết phải xung đột đao kiếm với nhau đi?
Tôi cẩn thận nhìn tấm ảnh, nhớ tới Quỷ Vương từng nói qua, nếu gần nhất thấy được người có diện mạo giống tôi như đúc, dặn tôi không được tin tưởng bọn họ, có lẽ kia cũng là người trong gia tộc tôi.
Chẳng lẽ trêи ảnh chụp không phải là tôi? Nhưng tôi nhìn kỹ thân hình, diện mạo trêи ảnh chụp, đều hoàn toàn tương đồng với tôi, cho dù có giống, cũng không có khả năng giống đến như vậy đi?
“Trần ca, không có việc gì, ngươi đi ngủ sớm một chút đi, về sau tận lực uống ít rượu.”
Tôi muốn an ủi Trần Vĩ đi ngủ sớm một chút.
Trần Vĩ vẫn cứ ôm cánh tay tôi, nói: “Lão đệ a, nếu thực sự có một ngày như vậy, ngươi đừng giết ta, được không?”
Người này nếu là uống say, rắm lớn một chút đều có thể xả đến tận trời, tôi gật đầu, lời lẽ chính đáng nói:
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không giết ngươi, hai ta nhớ lấy, không được đồng thời mặc âu phục, càng không được đồng thời mặc âu phục đứng chung một chỗ, như vậy không phải là có thể tránh cái tiên đoán này sao?
Trần Vĩ liên tiếp gật đầu, cảm thấy tôi nói có đạo lý.
Trấn an Trần Vĩ xong, một mình tôi đi tới văn phòng, đồ vật bên dưới ghế lái thế mà bị người khác cầm đi? Sẽ là ai? Là cái quỷ đã từng mở lên ghế lại kia sao?
Bởi vì từng có cao nhân tiên đoán cho tôi, trong sáng linh hồn sắp xuất hiện, mà đúng là sau khi hắn tiên đoán, liền xuất hiện cái quỷ hồn kia mở lên ghế lái, cũng là bởi vì cái quỷ hồn kia mở lên ghế lái, tôi mới thả ra nữ quỷ mình nuôi tới theo dõi hắn.
Sau đó Quỷ Vương bắt đi nữ quỷ tôi nuôi, để tôi đi Thông Thiên Phù Đồ, cuối cùng lại để nữ quỷ xác nhập thân thể cùng tôi.
Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, cái gọi là tiên đoán, chỉ là đánh rắm, đều là Quỷ Vương kia một tay an bài tốt, liền như cái linh hồn trong sáng này, hắn biết trêи người tôi có nuôi cái nữ quỷ Đoạn Thư Nghiên kia, cũng chính là linh hồn trong sáng.
Cho nên hắn cố ý thả ra tin tức này, sau đó an bài tôi đi bước một đi vào tình tiết hắn chuẩn bị trước, như vậy, tiên đoán liền thuận lý thành chương hoàn thành.
Quỷ Vương sống hơn một ngàn tuổi, chỉ số thông minh cùng kiến thức này là nói giỡn?
Quả thực chính là nhân tinh, hắn muốn đùa bỡn ai, tôi phỏng chừng có thể đem người khác chơi thành tinh thần phân liệt.
Nhưng hiện tại mấu chốt vấn đề là, ghế lái xe buýt này đến tột cùng là bị ai mở ra? Cái đồ chơi này trừ bỏ tôi cùng Trần Vĩ ở ngoài, còn cùng người khác có quan hệ sao?
Đếm kỹ mọi người, giống như cũng không có ai đi?
Trong khoảng thời gian này, ở trạm tổng, tôi liên hệ cùng Tô Trinh, Cát Ngọc một chút, hai người vẫn luôn ở tại trong nhà chưa bao giờ ra cửa, tôi nhắc nhở các nàng cũng không cần ra cửa, nhưng Cát Ngọc và Tô Trinh rất muốn cùng nhau giúp tôi.
Nói thật, tôi không dám để các nàng mạo hiểm như vậy, tôi không biết có thể lại xuất hiện vài cái Hỏa Vân Thương tiếp theo hay không, có thể xuất hiện loại hoa mai chuyển tâm thuật tiếp theo hay không, nếu thật sự xuất hiện, tôi khóc cũng không có chỗ để mà khóc đi.
Cát Ngọc tôi yêu nhất, đã từng hạ tử thủ với tôi. Tô Trinh tôi tín nhiệm nhất, đã từng đem tôi lừa đến sào huyệt Hỏa Vân Thương, tự tay giết tôi, đây đều là hoa mai chuyển tâm quấy phá, cho nên tôi không dám để các nàng đi mạo hiểm.
Sau đó lại liên hệ với u phục đại thúc một chút, tôi thử hỏi hắn về chuyện Nhị gia, hắn vẫn luôn khẳng định Nhị gia đã chết, tôi cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề.
Mập mạp cũng vẫn luôn không có tin tức, mấy ngày nay tôi tìm kiếm hắn, bỗng nhiên công ty vận tải Vạn Dặm bỗng nhiên phát xuống dưới một giấy mệnh lệnh, khiến tôi cùng Trần Vĩ đều trợn tròn mắt.
“Ngày kia tổ chức đại hội công nhân, mỗi người đều phải mặc âu phục, đeo caravat……”