Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 300: Vương Thừa Tướng



Cao nhân trong Tam nhĩ trận lúc này nhẹ nhàng tránh thoát khỏi hai tay tôi, hai tay ôm quyền, rất là cung kính nói: “Hơn trăm năm qua, không ai có thể bắt được ta, ngươi là người đầu tiên.”

Thân thể của tôi rất suy yếu. Tôi nói:

“Tiền bối, không biết nên xưng hô ngươi như thế nào.”

“Ta gọi Phong Trung Túy, là cửa ải đầu tiên trấn giữ con đường đi tới Thông Thiên Phù Đồ, tiểu gia hỏa, ngươi thông qua.”

Nói những lời này, Phong Trung Túy trong giọng nói mang theo nồng đậm thâm ý.

Một tay vuốt một chút bạch mi, lại lấy ra hồ lô rượu bên hông rót một mồm to, ngẩng đầu cười nói:

“Oa nha ha ha ha ha, ngươi tiểu gia hỏa này để ta lau mắt mà nhìn a, các ngươi có thể lưu lại tai của mình thông qua Tam nhĩ trận, oa nha ha ha ha. Lão phu đi vậy.”

Dứt lời, Phong Trung Túy vỗ vỗ bả vai tôi. Một trận gió nhẹ xẹt qua, quét lên vài miếng lá rụng trêи mặt đất, Phong Trung Túy biến mất.

Bùm một tiếng, tôi quỳ mạnh gối trêи mặt đất. Lại phun ra một mồm to máu đen, nghỉ ngơi một lát sau, tôi rời khỏi mảnh vọng thiên thụ, lúc trở lại cùng mọi người, tôi vui vẻ nói:

“Chúng ta…… Có thể thông qua Tam nhĩ trận……”

Lời nói còn chưa nói xong, tôi liền hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tôi tỉnh lại, đoàn người chúng tôi đã ở trong một nhà sàn, trêи đầu tôi phủ cái một khăn lông lạnh, tôi liền hỏi: “Chúng ta đây là ở đâu?”

Cát Ngọc nâng tôi ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Mảnh đất trung tâm rừng rậm, chủ nhân cũ nhà này hẳn thợ mộc, hiện giờ tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn kiên cố dị thường, vẫn có thể ở.”

“Chúng ta thông qua Tam nhĩ trận sao?”

u phục đại thúc đang lau trường đao lúc này nói:

“Thông qua, cao nhân kia không có ngăn trở chúng ta, lúc này thực thuận lợi, lại nói, A Bố ngươi làm như thế nào được?”

Tôi cười cười, nói: “Nhét vào túi hắn 200 tệ, liền xong việc.”

Mọi người mới đầu đều là sửng sốt, một lát sau cười vang. Nhị gia ngồi xổm ở cửa nhà sàn hút thuốc, tôi hỏi: “Nhị gia, chỉ thị của Ngự Quỷ Môn cho bước tiếp theo đã tìm được chưa?”

Nhị gia lắc lắc đầu, nói:

“Sau khi thông qua Tam nhĩ trận ngươi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vừa lúc đi không bao xa liền thấy được gian nhà sàn cũ nát này, cho nên liền tiến vào nghỉ ngơi.”

Tôi duỗi tay sờ sờ trán mình, thở dài, trong lòng lại nghĩ tới Lão Tổ.

Tự mình trưởng thành nói dễ hơn làm, ở trêи đường trưởng thành, khi tôi có được sức mạnh nhất định lại luôn là gặp phải ngăn trở càng mạnh mẽ hơn.

Cái này, chắc cũng được coi là cuộc sống dữ dội đi?

Có năng lực giải quyết khó khăn, liền không gọi là khó khăn. Cái gọi là khó khăn, chính là không dễ dàng giải quyết.

Nhân sinh việc không như ý có đến tám chín phần mười, khi chúng ta gặp phải một vấn đề, liền giải quyết dễ như trở bàn tay, đây lại không thể coi là gặp vấn đề nữa.

Ở trêи đường trưởng thành của mỗi người chúng ta sẽ luôn gặp phải các vấn đề không dễ giải quyết, tựa như hiện tại tôi tuy rằng có được long xà đồ đằng, nhưng gặp được cao thủ thì tôi vẫn bị đánh không cách đánh trả.

Chỉ có thể thở dài một tiếng, đường mờ mịt lại xa xôi, ta chỉ có thể từ từ trêи đường mà tìm kiếm.

Thân thể tôi suy yếu, tối nay liền không trực đêm, u phục đại thúc là người gác đầu tiên.

Đêm im ắng, cũng chính là trong hoàn cảnh yên tĩnh này, bỗng nhiên từ bên ngoài nhà sàn truyền tới một câu: “Bên trong có người không?”

Mọi người đều giật mình một cái, tôi nhỏ giọng nói: “Là người Ngự Quỷ Môn tới sao?”

Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

Một lát sau, bên ngoài lại truyền đến một câu: “Uy, bên trong có người không?”

u phục đại thúc nhấc lên trường đao đứng dậy, đồng thời hô: “Có người!”

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nói của u phục đại thúc cùng một người xa lạ trò chuyện, nghe khẩu âm người nọ không giống như là người dân tộc Thái, bởi vì hắn nói tiếng Hán phi thường lưu loát, phi thường tiêu chuẩn tiếng phổ thông.

Nghe nội dung bọn hắn đối thoại, người kia nói chính mình tới rừng rậm Tây Song Bản Nạp du lịch, lại bị lạc đường.

u phục đại thúc đi lên hỏi chúng tôi: “Để hắn vào không?”

Nhị gia cười lạnh một tiếng: “Một thân một mình tới nơi này, chuột bọ côn trùng rắn rết, thiên đường của độc vật để du lịch? Ở trước mộ phần đốt báo, muốn lừa quỷ hay sao. Để hắn tiến vào, xem hắn chơi cái gì.”

u phục đại thúc phất phất tay với ngoài cửa, một lát sau, một người trung niên thân thể mập mạp đi đến.

Xem tuổi tác hắn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, trêи mặt đầy vẻ dữ tợn, vừa nhìn chính là một người có khẩu vị cực tốt, sau khi hắn đi vào, rất lễ phép đối với mỗi người chúng tôi gật đầu cười cười.

Chúng tôi đồng dạng cũng lễ phép, đối với hắn cười cười.

Tôi hỏi hắn: “Bằng hữu, xin hỏi tôn tính đại danh?”

“Ai da nha nha, tôn tính đại danh không dám xưng, kẻ hèn họ Vương, tên Thừa Tướng, hắc hắc, mọi người có thể gọi tôi là Thừa Tướng.”

Lúc tự giới thiệu, mập mạp này thế nhưng còn muốn chiếm tiện nghi với chúng tôi.

u phục đại thúc cười nói: “Thừa Tướng đại nhân a? Có điểm ý tứ.”

Vương Thừa Tướng nói: “Hắc hắc, cha tôi đặt cho, muốn cho tôi cố gắng đọc sách, tương lai kiếm cái chức quan to.”

Khi nói chuyện, Vương Thừa Tướng tùy tiện ngồi xếp bằng xuống, từ trong ba lô khô quắt lấy ra đồ ăn còn sót lại không nhiều lắm, vừa xé mở, còn không có ăn ngay mắt nhìn đồ ăn trong tay, làm bộ làm tịch đưa một vòng, trong miệng nói: ” y, mời các ngươi cùng ăn.”

Tôi lắc đầu, nói: “Chúng tôi còn có một ít, chính ngươi lưu lại ăn đi.”

Hắn ăn ngấu nghiến, thấy chúng tôi đều nhìn xem hắn chằm chằm, hắn có chút ngượng ngùng cười nói: ” n, tôi nói, các ngươi đều nhìn tôi chằm chằm gì nha? Tôi trêи mặt lại không có nhọ.”

Nhị gia dẫm tàn thuốc, xoay người lại hỏi: “Tiểu mập mạp, chính ngươi tới Tây Song Bản Nạp?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

Nhị gia nói: “Ngươi tới nơi này là để du lịch?”

Vương Thừa Tướng nói: “Đúng vậy, chính là tới du lịch a…”

Tôi nói: “Mập Thừa Tướng a, nga không, xin lỗi nói sai rồi, Vương Thừa Tướng, ngươi một thân một mình tới rừng rậm nguyên thủy du lịch, hơn nữa không bị thương chút nào, xem ra thân thủ lợi hại a.”

Bởi vì gia hỏa này dáng người so với vài người chúng tôi xác thật có chút béo, cho nên lúc tôi gọi có chút thuận miệng, trực tiếp liền kêu thành Mập Thừa Tướng.

Bất quá Vương Thừa Tướng cũng không có để ý, hắn vung tay, khinh thường cười nói: “Hắc hắc, năm đó ở bộ đội dã chiến, cái kia khổ cũng không phải là ăn không nằm không, hiện giờ thừa ra một thân mỡ, ai, cũng chạy không nổi ah.

Vừa nghe đã từng đi lính dã chiến qua, u phục đại thúc lập tức giật mình, như là lão chiến hữu gặp nhau, trở mình một chút liền lẻn đến bên cạnh Vương Thừa Tướng, hỏi: “Huynh đệ đi bộ đội đơn vị nào? Số hiệu bao nhiêu?”

Chiến hữu thấy chiến hữu, trò chuyện có thể gọi là thân thiết, hai người vừa nói vừa cười kéo lên.

Nhị gia quay đầu tới, đối với mọi người một cái ánh mắt, ý bảo chúng tôi đều cẩn thận một chút, chúng tôi đồng thời đối với Nhị gia gật gật đầu.

Ở Vương Thừa Tướng cùng u phục đại thúc nói chuyện phiếm, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm gã Vương Thừa Tướng này, tôi phát hiện hắn rất quái dị.

Bởi vì trêи người hắn mặc một thân áo ngụy trang, tựa như trong rừng cây tác chiến, hơn nữa quân ủng, đồng hồ, ba lô, toàn bộ đều là đồ vật hiện đại, nhưng bên hông hắn lại là đeo một cái hồ lô rượu cùng Phong Trung Túy giống nhau.

Chẳng qua cao nhân trong Tam nhĩ trận, Phong Trung Túy hồ lô rượu là màu cam vàng, vừa nhìn liền biết là đã sử dụng rất nhiều năm mới có thể cọ ra màu sắc như vậy.

Mà bên hông Vương Thừa Tướng này đeo hồ lô rượu lại có màu xanh đậm, thoạt nhìn như là mới vừa hái xuống còn không có phơi khô.

Tôi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ kẻ gọi là Vương Thừa Tướng cũng chính là Phong Trung Túy sao?

Hoặc là Phong Trung Túy muốn đi theo chúng ta, giám thị chúng ta, nhìn xem chúng ta có nói bậy về lão đại Đế Thực Vương của hắn?”

Vương Thừa Tướng nói một thân một mình tới nơi này du lịch, tôi là đánh chết cũng không tin, một thân một mình chạy đến núi sâu rừng già du lịch? Mở chuyện cười quốc tế sao.

Tâm hại người không được có, tâm phòng người thì không thể không có. Điểm này mọi người đều hiểu, cho nên rất là cảnh giác.

Bất quá không thể phủ nhận, Vương Thừa Tướng này rất hài hước, cùng mọi người nói chuyện phiếm liên tiếp khiến mọi người cười.

Tôi nhịn không được chen vào hỏi một câu: “Béo Thừa Tướng a, ách xin lỗi, lại thuận miệng kêu.”

Hắn vung tay lên, thực tiêu sái cười nói: “Béo Thừa Tướng nghe tới cũng không tồi a, dù sao đều là Thừa Tướng, ha ha ha ha.”

Đột nhiên, tôi giật mình một cái, thân mình run rẩy một chút, Cát Ngọc cùng Tô Trinh đều phát hiện dị động, lúc này nhỏ giọng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi đem thanh âm đè thấp đến mức tận cùng, nhỏ giọng nói: “Cao nhân trong Tam nhĩ trận lúc cười rộ lên cũng là loại thanh âm này!”

Tô Trinh sửng sốt, một lát sau đối với tôi nói: “A Bố, ngươi chờ ta một chút, ta đi một chút sẽ về.”

Tôi bắt lấy tay Tô Trinh, nói: “Đang đêm, ngươi làm gì!”

Tô Trinh nhỏ giọng đối với tôi nói: “Ta quay lại Tam nhĩ trận nhìn xem, xác nhận một chút người này có phải cao nhân trong Tam nhĩ trận hay không……”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv