Sau đó tôi vẫn trong lòng không yên, suy nghĩ rằng người đang khỏe mạnh làm sao đang chạy xe lại đột tử cơ chứ?
Sau đó tôi vẫn trong lòng không yên, suy nghĩ rằng người đang khỏe mạnh làm sao đang chạy xe lại đột tử cơ chứ?Hoàng sư phụ hai ngày trước tôi nhìn thấy có phải hay là ảo giác?
Việc này tôi không nói cho Trần Vĩ biết vì nói rồi có khi cậu ta cũng chẳng tin. Ngày hôm sau tôi trở về làm việc, phát hiện hàng ghế cuối cùng có một đôi giày cao gót.
Cái này liền chọc tôi nổi điên, nghĩ thầm ở đâu ra có cô gái nào như thế, không có một chút ý thức, đừng nói là cởi giày trêи xe buýt, lại còn quăng trêи ghế ngồi nữa chứ.
Tôi nhịn lại suy nghĩ chán ghét trong lòng, cầm lấy đôi giày chuẩn bị ném đi, nhưng vừa liếc xuống nhìn, tay lập tức run lên mém xíu đã quăng luôn đôi giày trêи tay.
Không đúng, loại giày cao gót thủ công tinh khiết này, mười mấy năm trước là hàng bán cực chạy, nhưng bây giờ làm gì còn cô gái nào mang nữa chứ!
Tôi nghĩ lại một chút, đêm qua lúc khởi hành trêи xe không hề có cô gái nào, dù sao tôi cũng là kẻ độc thân, có mỹ nữ tôi cũng sẽ ngó hai con mắt để ý.
Không nghĩ nhiều thêm nữa, tôi cầm đôi giày quăng vào thùng rác.
Hôm sau, lúc trở về, đang quét dọn xe thì phát hiện có một chiếc nhẫn vàng trêи ghế dành cho trẻ em, người già & người khuyết tật, hình dáng rất cũ kỹ mộc mạc, không có bất kì hoa văn, thủ công chế tạo như mấy loại khác, loại này là loại bà nội tôi hay đeo.
Tôi lại suy nghĩ thêm chút, chỗ này bình thường không ai ngồi, mà đêm qua rõ ràng lúc chạy xe cũng không thấy có bất kì người già nào lên xe.
Ngày tiếp theo, tôi cố để ý nhiều hơn, mỗi trạm dừng tôi sẽ mở cửa xuống trước, để ý từng người xuống, xem xem họ có ai cố tình quăng đồ gì trêи ghế không.
Chờ đến hành khách cuối cùng xuống, sau đó lại mở cửa trước, đợi khách lên xe, mỗi một người lên xuống tôi đều sẽ để ý quan sát họ kĩ, nói chung là sẽ nhớ kỹ dáng dấp của bọn họ.
Chờ đến khi đến trở về trạm, tôi quét dọn xe, lần này lại phát hiện có một sợi dây chuyền!
Không đúng!
Nhìn nhìn sợi dây chuyền trân châu kia, nhất thời hốt hoảng, nghĩ tới lần đầu là một thẻ căn cước, lần thứ hai là một đôi giày cao gót cũ, lần thứ ba là chiếc nhẫn vàng cũ, lần thứ tư này lại là thêm một sợi dây chuyền.
Bỏ qua cái thẻ kia đi, thì ba món còn lại đều theo thứ tự từ dưới chân lên đầu!
Nếu đoán không sai thì ngày mai hẳn sẽ là một cái mũ.
Chẳng biết tại sao, trêи người tôi lại nổi da gà lên hết, một nỗi sợ hãi không tên xông lên đầu, tôi nhặt đôi giày cao gót kia từ trong đống rác về, những thứ nhặt được tôi đều bỏ vào trong ngăn kéo.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới tỉnh ngủ tôi liền cầm theo một cây thuốc lá, đi tìm các tài xế trong ga, hỏi bọn họ một chút về tài xế trước trước kia của tuyến 14 ở đâu.
Bởi vì hiện tại không tìm được Hoàng sư phụ – ông ta chết rồi, không thể nào moi thêm được một chút thông tin gì về tuyến 14, vậy nên chỉ có thể tìm người lái xe trước trước kia, hy vọng người này không xảy ra chuyện gì.
Lúc mới đi hỏi, rất nhiều người đều lắc đầu không biết, tôi đều chọn các tài xế đã có thâm niên hỏi, cuối cùng cũng lão tài xế tuyến 306 thấy thái độ tôi thành khẩn, còn thỉnh thoảng mời thuốc ông ấy, liền nhỏ giọng đưa địa chỉ của người tài xế trước trước kia cho tôi.
Cuối cùng ông ta còn thở dài, ý tứ sâu xa nói: Cậu trai trẻ, nếu được thì hãy đổi qua tuyến khác đi, haiz, cái này cũng đừng nên kể với người khác.
Tôi gật đầu nói “Cảm ơn đại thúc”
Nhìn đồng hồ một chút, mới có hơn 10 giờ, còn hơn mười mấy tiếng nữa mới vào giờ làm, hoàn toàn đủ thời gian, tôi mua 2 cây thuốc ngon, thẳng tiến đến nhà người tài xế trước trước kia.
Thông qua người kia, tôi biết tài xế trước trước kia của tuyến 14 tên là Chu Bỉnh Khôn, năm nay bốn mươi tuổi, nhà của Chu Bỉnh Khôn ở thành trung thôn, hỏi thăm nhiều người tôi mới biết hiện nay ông ta làm ở một nhà xưởng rèn.
Tới cổng sau của nhà xưởng kia, tôi thuận lợi trong phân xưởng tìm thấy Chu Bỉnh Khôn, đầu tóc rủ rượi, đang cầm máy tiện đánh bóng một cái ống tuýp, tôi còn phát hiện ra ngón tay áp út bên trái của hắn bị đứt, hơn nữa còn lên vẩy, vết cắt của ngón tay không trơn nhắn, giống như bị vật cứng gây ra.
Tôi đi tới hỏi: Ông là Chu Bỉnh Khôn sư phụ đúng không?