Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 242: Tiểu Hắc Tử



Tôi vỗ tay một cái vui vẻ nói: “Thật là lợi hại, nữ quỷ này tuy nói có chút nhát, nhưng làm việc vẫn rất là có hiệu suất.”

“Đại nhân ngươi nói cái gì?” m thanh của ma nữ bỗng nhiên truyền vào tai tôi.

Tôi sợ đến suýt chút nữa ngồi xổm dưới đất, tôi nói: “Ngươi… Ngươi không phải mới vừa đi đánh lén Bá Ấn sao? Ta nói ngươi làm việc rất có hiệu suất a? Tại sao lại trở về rồi?”

“Đại nhân… Ta… Ta sợ. Vẫn chưa dám đi…”

Tôi trời ạ! Hai tay tôi ôm đầu suýt chút nữa hỏng mất rồi, tôi cho rằng ma nữ đánh lén thành công trở về rồi, ai biết nàng lại vẫn không có đi, hỏi sao tôi cứ thấy sau gáy có chút lành lạnh, hoá ra gia hoả này núp ở phía sau tôi ah.

Đây cũng quá nhát gan đi, chút can đảm này cũng có thể thành quỷ, quả thực chính là mất mặt cái chữ quỷ này ah…

Chờ chút!

Tôi trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp, nếu nữ quỷ này không đi đánh lén, vậy vừa nãy là ai trong mặt đất đánh lén bàn chân Bá Ấn?

Phía sau lưng bỗng nhiên toát lên một cảm giác lạnh lẽo, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, chẳng lẽ còn có một nhóm người lén lút ở đây? Nhóm người này đến tột cùng là giúp tôi hay đang chuẩn bị hại tôi? Từ tình huống trước mắt mà xem, nếu bọn họ đánh lén Bá Ấn, hẳn là cùng tôi không có cừu hận, nhưng không nói được họ còn muốn diệt cả hai bên, chuyện này là có khả năng đấy.

Lúc này Bá Ấn ôm bàn chân không ngừng mà nhảy tại chỗ, mới vừa nhảy hai bước, chân còn lại cũng đột nhiên đau đớn, Bá Ấn trong nháy mắt ngã ngồi trêи mặt đất, đầu đầy mồ hôi hột!

Nguyên lai tử huyệt của cái gia hỏa này là ở gan bàn chân, vậy thì dễ làm rồi!

Tôi thu hồi nữ quỷ, hướng về Bá Ấn chạy tới, khi tôi xung kϊƈɦ đến trước mặt Bá Ấn bỗng nhiên trêи đầu một tiếng xé gió vọt đến, tôi sợ hết hồn!

Tiếng gió này thế tới thật hung mãnh.

Như một cơn gió, thân thể tôi hơi hơi chếch đi một chút. Ngẩng đầu nhìn lên, một cái thiết côn đen tuyền mạnh mẽ đập tới trêи đầu của tôi.

Điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, tôi vội nghiêng người tránh thoát.

Ầm!

Hắc thiết côn đập vào trêи mặt đất, thẳng tắp cắm vào trong lòng đất, vũ khí đã rơi xuống nhưng tôi vẫn không thấy người dùng vũ khí.

“A, Tiểu Hắc tử cũng tới?”

Hàn Giang Tuyết đứng ở trêи đèn đường, hai tay bắt Lan Hoa Chỉ, rất là kiều mị, nhân yêu đáng chết này hoàn toàn có tiềm chất làm nữ nhân. Chỉ tiếc trong đũng quần là của nam nhi, đây là sự thực không cách nào sửa đổi.

Hàn Giang Tuyết vừa dứt lời, chỉ thấy con đường xa xa trong bóng tối xuất hiện một cái tiểu tử đen thui. Không đúng! Đây không phải tiểu tử, mà là tiểu hài tử!

Tướng mạo hài tử kia xem ra chỉ có khoảng mười mấy tuổi, hơn nữa rất thấp, nhiều lắm chỉ 1m5, xem dáng dấp như vậy phỏng chừng tiểu hài này không vượt qua được mười ba tuổi.

Hắn cả người ngăm đen, loại da đen này không giống như là người châu Phi mà như là mỗi ngày làm lụng dưới nắng bị rám đen.

Hắn đẩy một cái xe lăn, chậm rãi đi ra, mà đang ngồi ở xe lăn lại là đối thủ cũ của tôi.

Hỏa Vân Thương!

Hỏa Vân Thương ngồi ở xe lăn, từ phần eo che kín một cái thảm nhung, tôi biết đây là nỗi đau trong lòng Hỏa Vân Thương, tôi cùng Cát Ngọc và Tô Trinh ba người liên hợp lại phá hết quỷ kế của hắn, để hắn tính toán người khác cả đời, cuối cùng ngược lại là bị bọn tôi tính kế một lần, hủy diệt Ngũ Đế thân thể của hắn, để hắn không cách nào tu luyện thành công.

Bây giờ Hỏa Vân Thương thiếu đi hai chân, chỉ có thể ngồi xe lăn.

“Thật náo nhiệt ah.” Hỏa Vân Thương ngồi trêи xe lăn, ở trong đám người híp mắt cười nói.

Cả đám người không ai trả lời, Hỏa Vân Thương chỉ vào tôi, đối với Tiểu Hắc tử phía sau lưng nói: “Chính là hắn, đi, đem hai chân hắn gõ nát cho ta.”

Tôi cười ha ha nói: “Gõ nát chân của ta? Đối với ngươi mà nói có cái để dùng sao? Ngươi không phải là một tên què sao? Không phải là phải ngồi xe lăn sao? Không phải là dựa vào tiểu đệ đẩy sao?”

Tôi giễu cợt Hỏa Vân Thương khiến mặt hắn đỏ rần, đầu hắn đầy tóc đỏ, không biết là do ngâm trong thùng máu lâu hay vốn là màu tóc này.

Giờ khắc này Hỏa Vân Thương vỗ tay vịn xe lăn một cái, nổi giận quát lên: “Không cần quản những kẻ khác, trước giết hắn cho ta!!!”

Hỏa Vân Thương tức giận cả người đều run rẩy, chỉ vào người tôi nổi giận.

Bá Ấn, Hàn Giang Tuyết, Tiểu Hắc tử, ba người đồng thời tấn công về phía tôi, đặc biệt là cái Tiểu Hắc tử kia, hai chân liên hoàn giẫm mặt đất, thân thể phóng tới như bay, đưa tay hướng về cây hắc thiết côn đang cắm ở trêи mặt đất, thiết côn đung đưa kịch liệt, vụt một tiếng liền bay trở về trong tay hắn.

Công kϊƈɦ của Hàn Giang Tuyết đến trước nhất, hắn trực tiếp vứt ra vài sợi lông châm, trực tiếp xuyên qua thân thể tôi. Lần này tôi cảm giác được rõ ràng Hàn Giang Tuyết ra tay thật sự, vừa nãy hắn chính là cùng tôi chơi đùa, cũng có thể là hắn cố ý ẩn giấu thực lực.

Lần này lông châm trực tiếp xuyên qua từ trong thân thể tôi, là trực tiếp xuyên qua nội tạng, tim, gan xuyên qua, hơn nữa lần này tốc độ xuất thủ của Hàn Giang Tuyết cực kì nhanh, nhanh như chớp giật, để cho tôi căn bản không nhìn thấy hắn ra tay liền trực tiếp trúng chiêu.

Hàn Giang Tuyết hai tay bấm Lan Hoa Chỉ, kiều mị mà nói: “Người ta không cẩn thận liền nặng tay, soái ca, ngươi cũng không nên giận ta ah.”

“Ta giận cái chân ngươi!” Tức giận mắng một tiếng, tôi giơ chủy thủ lên, hướng về công kϊƈɦ của Tiểu Hắc tử mà đỡ, mà dân công kia lại đối tôi hô to một tiếng: “A Bố, tiếp đao!”

Tôi sững sờ, không hiểu dân công kia làm sao biết tên của tôi, hắn hướng về tôi vung tới trường đao trong tay, cây đao này tạo hình kỳ thực rất quái lạ.

Thân đao giống như là một cái thớt gỗ hình tròn, không có bất kỳ đặc sắc, lưỡi đao lại lớn một cách quỷ dị, lưỡi đao phi thường sắc bén, sáng lấp lóa, mà trêи sống đao đều đang là rậm rạp lưỡi cưa, thân đao điêu khắc rãnh máu!

Loại lưỡi dao này, nếu là cắm vào trong người, tuyệt đối là máu phun như tưới.

Tôi đem chủy thủ cắm ở bên hông, nhấc tay tiếp đao, tiện tay múa một vòng quanh thân thể mình, chém đứt toàn bộ lông châm của Hàn Giang Tuyết.

“Hừ hừ, trông thì ngon mà không dùng được!” Tôi lạnh giọng nói một câu, cầm trường đao trong tay cùng Tiểu Hắc tử đại chiến.

Hắn từ không trung rơi xuống, hai tay nắm chặt thiết côn, nhằm vào đầu của tôi hung hăng nện xuống, tôi hoành đao, ngạnh sinh ngăn cản.

Phịch một tiếng, trêи thân đao truyền đến thanh âm ông ông run rẩy, hổ khẩu tay phải của tôi bị chấn kϊƈɦ suýt chút nữa trật khớp, cảm giác da tay đều bị rách, may mà ở trong nháy mắt được Thái Tuế nhanh chóng giúp tôi khép lại vết thương, nếu không, tôi thật đúng là đánh không lại cái tiểu tử lùn 1m5 này.

Hỏa Vân Thương này cũng thực sự là đủ loại tay chân khác thường, một cái đại ngốc tử, một cái tiểu Ải Tử, còn có một cái nhân yêu đáng ghét, sử dụng một câu trêи mạng, ta ngất ah.

Cao thủ so chiêu, thường thường một chiêu nửa thức có thể phát hiện bản lĩnh cao thấp, tôi không phải tự hạ mình, nói thật, tôi cảm thấy tôi thật sự đánh không lại cái tiểu Ải Tử này.

Quỷ thúc cùng dân công lúc này tay không quấn lấy Bá Ấn, hai người mặc dù không có vũ khí, nhưng lòng bàn chân Bá Ấn cũng bị thương, giờ này không ngừng chảy máu, cứ như thế tiêu hao, tuyệt đối là hai người bọn họ chiếm ưu thế.

Mà buồn nôn nhất là Hàn Giang Tuyết nhân yêu đáng chết, trước sau đều trốn ở trêи đèn đường thả ám chiêu. Tiểu Hắc tử một lần nữa hướng về tôi công kϊƈɦ đến, bỗng nhiên trêи xe buýt truyền đến vang một tiếng “bang”, sau đó chính là âm thanh miểng thủy tinh nứt vỡ.

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại xem, bỗng nhiên liền phát hiện trêи xe buýt cái ông lão quỷ dị kia đi ra, tay nắm một thanh loan đao đang cùng Tiểu Hắc tử chiến đấu.

Đừng xem ông lão này rất lớn tuổi, nhưng bản lĩnh thật không nhỏ, mới vừa ra sân liền đánh cho Tiểu Hắc tử liên tiếp lui về phía sau.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tôi nhìn từng người tự chiến, trong lòng tự nhủ hiện tại chính là thời cơ tốt giết chết Hỏa Vân Thương ah! Tôi quay người hướng Hỏa Vân Thương liền vọt tới, nhưng Hàn Giang Tuyết đứng ở trêи đèn đường đối với tôi âm hiểm cười hai tiếng nói: “Tuy rằng ta thật thích ngươi, thế nhưng, ai, ta vẫn là phải sử dụng một chiêu này ah.”

Hàn Giang Tuyết hai tay hợp lại cùng nhau, móng tay mơ hồ tỏa sáng một lát sau quay về tôi bỗng nhiên vung ra mười ngón, chỉ thấy hàn mang xẹt qua, vài đạo màu bạc tí ti đâm về phía tôi, Tăng Tăng vài tiếng, lần thứ hai tôi bị xuyên thấu.

Bất quá lần này không có cảm giác đau đớn ngay lập tức nhưng khi tôi hơi động đậy thân thể, lập tức liền cảm thấy cả người đềuđau!

Cúi đầu nhìn, trêи người dĩ nhiên cắm đầy chỉ bạc, loại chỉ bạc này phi thường mảnh, liền cùng tóc tơ gần như, tôi vung trường đao chặt đi nhưng không chỉ không chém đứt, trái lại để chính tôi đau hítt vào khí lạnh.

“Soái ca nha, đây chính là huyền thiết dưới đáy biển chế tạo thành Huyền Thiết Chỉ, là lão thợ thủ công chế tạo, có bản lĩnh ngươi học lực Vương kéo căng cho đứt nha?”

Hàn Giang Tuyết tay nắm Lan Hoa Chỉ, loay hoay móng tay của mình, trong ngữ khí tràn đầy khiêu khích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv