Tôi tò mò nhìn thoáng qua túi xách, cái túi này, lúc tôi vừa mới lên xe có nhìn thấy nhưng không mấy để ý đến nó.
Lúc này nhìn lại chỉ thấy bên trong ánh vàng rực rỡ, còn tưởng là một túi vàng lớn.
Tôi liền hỏi: “Chỗ này, đến chừng bao nhiêu cân vàng?”
Mắt kính gọng vàng chạy nhanh nói: “Ai, không phải. Cái này không phải vàng, nhưng so với vàng còn trân quý hơn nhiều a!”
Quỷ thúc nói: “Cái này là Kim Lân Tỏa Tử Giáp, dùng huyền thiết dưới đáy biến chế tạo mà thành, vàng làm sao có thể cùng so sánh? Có mạng là có tiền, không có mạng thì có nhiều tiền lại có thể như thế nào?”
Tôi nhấc Kim Lân Tỏa Tử Giáp từ túi xách ra, cầm trong tay ước lượng cảm thấy rất nặng, ít nhất phải hơn mười cân.
Lúc vừa lấy ra khỏi túi xách, tôi không khỏi kinh ngạc. Cái gọi là Kim Lân Tỏa Tử Giáp này, một vòng lại một vòng hoàn hoàn liên kết, hơn nữa mỗi một vòng chỉ lớn bằng một nửa móng tay cái, thợ thủ công chế tạo kiện áo giáp này, quả thực là tinh xảo tới cực điểm rồi.
Các bạn cứ tưởng tượng như cái này là đc rồi nhéChuyến Xe Bus Số 14 - Chương 236: Kim lân tỏa tử giáp
“Huynh đệ, Kim Lân Tỏa Tử Giáp này chính là khi ta du lịch Nam Quốc, vung một số tiền lớn mua về. Mặc vào người ngươi liền có thể cùng cái lão nhân kia giống nhau, đao thương bất nhập!”
Móa. Hóa ra là đều đã chuẩn bị sẵn cho tôi cả rồi, biết lão gia hỏa Hỏa Vân Thương kia đao thương bất nhập cho nên cũng cho tôi một bộ kim lân khóa tử giáp, mặc thứ này lên người thì lúc săn giết cương thi cũng giảm bớt không ít nguy hiểm.
Tôi một chút liền nói: “Nếu chỉ đơn thuần là giết cương thi thì không thành vấn đề, nhưng, những chuyện khác ta sẽ không làm.”
Nói xong, tôi thu lại kim lân khóa tử giáp, trực tiếp xách theo túi xách muốn xuống xe, mắt kính gọng vàng vội vàng nói:
“Đúng rồi huynh đệ, chuyến buýt đêm số 14 kia, mặc ngươi chạy hay không chạy đều được, tiền lương hàng tháng ngươi vẫn sẽ nhận đủ, về sau vận tải Đông Phong chu cấp cho ngươi.
Tôi ừ một tiếng, trực tiếp rời đi. Loại lời nói này chính là diễn kịch, lúc ngươi còn hữu dụng hắn sẽ săn đón ngươi, đến khi ngươi không một còn điểm tác dụng, hắn nuôi ngươi còn không bằng nuôi một con chó, đến lúc đó chuyện sẽ lại khác.
Hiện tại việc quan trọng nhất trong lòng tôi không phải là săn giết cương thi gì gì kia, cũng không phải vội vã tìm kiếm Hỏa Vân Thương, tên kia tôi sẽ không bỏ qua hắn, sớm hay muộn đều sẽ thu thập hắn.
Hiện tại tôi chỉ muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Vương, nói thật, cùng tiểu tử này uống rượu, tôi cảm thấy được hắn là người rất thật thà, thẳng thắn, không lươn lẹo quanh co như nhiều người. Bây giờ lại chết một cách không rõ ràng, có lẽ người nhà của hắn cũng rất khó mà chấp nhận được.
Tuy rằng vận tải Đông Phong có bồi thường cho người nhà hắn, nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Tôi cảm thấy, tôi hẳn là phải đi gara ôtô điều tra một chuyến.
Gọi một cuộc điện thoại cho Trần Vĩ, tôi hỏi: “Trần ca, hiện giờ ở trạm vận chuyển hành khách thế nào?”
“Không có việc gì, trêи cơ bản đều ổn định trật tự, hết thảy bình thường, ngươi ở đâu?”
Tôi nói: “Ta cũng không có việc gì, hiện tại chuẩn bị đi gara ôtô một chuyến, có phát hiện gì ta sẽ thông tri ngươi.”
Nói xong, tôi liền cúp điện thoại, sau đó gọi một cuộc thông báo cho Cát Ngọc cùng Tô Trinh. để hai nàng cũng đi đến gara ôtô.
Bắc Giao cách chỗ tôi có chút xa, khi tôi chạy tới phố ôtô, đứng từ xa liền nhìn thấy cửa gara thứ hai của con phố đang đóng chặt, tôi thầm nghĩ hôm nay thứ ba a, lại không phải ngày nghỉ, không nên là đóng cửa nghỉ chứ?
Lại nói, cửa hàng của bọn họ cùng công ty là khác nhau, là không có ngày nghỉ đấy, hầu như mỗi ngày đều mở cửa, dù sao cũng là công việc kiếm tiền.
Tôi đi tới, nhìn trêи cửa có số điện thoại liên hệ, tên người liên hệ kèm theo là Lý sư phó, liền cầm điện thoại gọi một cuộc.
Điện thoại có chuông, nhưng mãi không có người tiếp, tôi liên tục gọi ba, bốn lần, cuối cùng có người nghe máy, nhưng lại là giọng của một tiểu hài tử.
“Uy, ngươi tìm ai nha?” m thanh nói chuyện non nớt, giỏi lắm là của tiểu hài tử học lớp ba.
Tôi nói: “Lý sư phó có ở đây không?”
“Ba ba ta nhập viện rồi.” Cái tiểu hài tử kia từng chút một nói.
Lòng tôi phịch một tiếng, mơ hồ cảm thấy có chuyện không được bình thường, tôi vội vàng hỏi rõ ràng Lý sư phó nằm ở phòng nào, viện nào rồi lập tức chạy qua.
Tới cửa bệnh viện, tôi mua một chút trái cây rồi tìm đến khu điều trị nội trú.
Ở trong khu nội trú, tôi tìm đến được giường bênh của Lý sư phó, hắn khoảng tầm bốn mươi tuổi, lúc này còn đang ở trạng thái hôn mê, trêи mu bàn tay cắm dây truyền nước, bên cạnh là vợ hắn, chính là đang lấy nước mắt rửa mặt. (khóc ấy mà)
Tôi đặt trái cây ở đầu giường Lý sư phó, nhỏ giọng hỏi vợ hắn: “Đại tỷ, quấy rầy ngươi một chút, tôi là tới xem Lý sư phó, hắn thế nào rồi?”
Thợ sửa xe bình thường bạn bè nhiều, một hai người đến thăm nom cũng là bình thường.
Vợ hắn khóc đỏ mắt nức nở nói: “Tối ngày hôm qua lúc đang ngủ, hơn nửa đêm bỗng nhiên lão Lý kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó nằm nhoài bên giường phun một ngụm máu, sau khi đưa đến bệnh viện vẫn một mực hôn mê đến bây giờ.”
Nói đến cũng lạ, tôi nhìn chằm chăm Lý sư phó một lúc, hai mắt hắn đang nhắm chặt lại chậm rãi mở ra, tôi chạy nhanh lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Lý sư phó, ngươi ngày hôm qua có phải hay không mới vừa sửa chữa một chiếc xe buýt cũ kiểu Lam Tinh Giao của vận tải Đông Phong?”
Lý sư phó vừa nghe lời này, lập tức dùng hết sức lực toàn thân giơ lên cánh tay trái, lão bà hắn nhìn thấy liền vội vàng lại gần trước mặt Lý sư phó, áp lỗ tai lên miệng hắn.
“ n, tôi đi ra ngoài trước, có việc gì thì ngươi vẫy tay gọi ta.” Lão bà Lý sư phó vội nói. Xem ra là Lý sư phó để hắn đi ra ngoài trước.
Còn lại hai người, khi tôi lại gần hắn nhỏ giọng nói: “Có phải hay không xe buýt 14? Là cái xe đã bị tai nạn kia?”.
Tôi gật đầu nói: “Đúng, chính là nó!
Bởi vì trong phòng bệnh còn có hai giường khác cũng có người nằm nên tôi không dám quá lớn tiếng, sợ quấy rầy đến bọn họ.
Lý sư phó thở dài, tôi liền hỏi: “Lý sư phó ngươi có mở ra ghế điều khiển hay không?”
Lý sư phó sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có mở a.”
“Không mở?” Trong lòng tôi cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ Lý sư phó này lại nói dối tôi?
Tuy rằng tôi là tài xế, nhưng đối với phương diện sửa xe cũng biết được chút ít, đặc biệt là ghế điều khiển này, lúc thay da mới thì không mở ra tuyệt đối không thay được.
Tôi cười nói: “Nhưng là, Lý sư phó, ông là làm như thế nào để thay da mới cho ghế điều khiển đây?”
Câu hỏi này, ngữ khí là tôi muốn hỏi xem Lý sư phó dùng cách nào để đổi bọc ghế, nhưng nói ở mặt khác là, tôi muốn xem hắn có thể nói dối tôi như thế nào.
Ai ngờ Lý sư phó sửng sốt nói: “Tôi không có đổi da bọc ghế điều khiển a, cái ghế kia tuy rằng da có hơi nát một chút, nhưng chính là da thật trăm phần trăm, trước kia kiểu xe buýt cũ này chất lượng đều là rất tốt, thủ công tinh tế, đâu giống hiện tại ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
“Ngươi không đổi!?” Tôi kinh ngạc nói, không khỏi đề cao vài phần âm lượng.
“Không đổi a, làm sao vậy?” Lý sư phó biểu tình cũng là thực buồn bực.
Tôi chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, móc di động gọi cho Trần Vĩ hỏi:
“Trần ca, ngày hôm qua là ai mang xe đi gara ôtô”
“Là Tiểu Vương mang xe a, làm sao vậy?”
“Hắn mang xe đi, trước khi trở về có đi qua địa phương nào khác không?”
Trần Vĩ sửng sốt, nói: “Chuyện này thì không biết rồi, làm sao vậy?”
Tôi tắt điện thoại, trong lòng mơ hồ dâng lên một luồng dự cảm bất tường, Tiểu Vương 12 giờ đêm bỗng nhiên lái một chiếc xe buýt khác đi đến tổng trạm, lúc trước đây tôi từng gặp người này bao giờ.
.
Sau đó Trần Vĩ gọi điện thoại hỏi nhân viên công tác bên trạm Tiều Hóa, bên kia nói là cao tầng lâm thời an bài, loại sự tình này tôi cảm thấy cũng không cần thiết hỏi mắt kính gọng vàng.
Nếu hắn muốn cho tôi biết, không cần tôi hỏi, hắn liền sẽ nói cho tôi. Không muốn cho tôi biết, tôi dù hỏi hắn đến chết, hắn cũng sẽ nhăng cuội nói linh tinh một hơi.
Hiện giờ nghĩ lại, đột nhiên nhiều ra một chiếc 14, chắc chắn phải có lý do, có lẽ là cả một âm mưu đằng sau việc này.
Hiện tại điểm mấu chốt chính là tìm được Hỏa Vân Thương, xử lý hắn đồng thời tận khả năng diệt trừ càng nhiều cương thi, sau đó rời xa mắt kính gọng vàng cùng Quỷ thúc. Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, ở bên họ chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quyết định như vậy, tôi đây liền thông báo cho Cát Ngọc cùng Tô Trinh, để hai nàng trước không cần đi gara ôtô, trở lại tổng trạm chờ tôi.
Trêи đường trở về, tôi đã quyết định chủ ý, tôi đã nghĩ ra một phương pháp mở ra chỗ ghế điều khiển nhưng tuyệt đối sẽ không chết người.
Phương pháp này vừa rồi cũng là linh quang chợt hiện, cụ thể có tác dụng hay không còn không rõ lắm, nhưng có thể bảo đảm chính là, tuyệt đối sẽ không chết người!
Tôi có thể trước đó thiết kế bị trí camera, nhắm ngay ghế điều khiển, sau đó kéo một sợi dây thừng, mở ra ghế dựa mười giây đồng hồ, lại dùng dây thừng khống chế đóng lại ghế dựa, sau đó xem lại video trêи di động!
Trực tiếp mở ra ghế điều kiển sẽ chết người, nhưng xem qua video thì chắc hẳn là không có vấn đề.