Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 207: Số 76 Phố Vĩnh Ninh



Editor: Sên

Cúp máy, một loại linh cảm không lành xông vào đầu tôi.

Nhị gia bản lĩnh cao cường, hiện nay vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa Nhị gia còn nuôi cả tiểu quỷ nên cũng không sợ có người ở sau lưng đánh lén. Chỉ có điều bây giờ Nhị gia cần phải mang theo chú trung niên đi tới núi Long Hổ, lần thứ hai tìm kiếm Phạm Diễn thần thụ

“Làm sao vậy?” Nhị gia thấy sắc mặt tôi có vẻ nghiêm nghị liền nghiêng đầu hỏi tôi.

Tôi nói: Điện thoại của bác Hải không gọi được, không phải tắt máy mà là ngoài vùng phủ sóng

Cát Ngọc nói: Có phải do bác Hải ở phòng ngầm dưới mặt đất nên tín hiệu kém không?

Khả năng này rất có thể xảy ra bởi phòng ở bên trong nội thành rất đắt đỏ, nếu như thuê lại tiểu khu (nhà nhỏ) thì tiện nghi nhất cũng phải hơn một ngàn một tháng, mà còn không bao gồm điện nước chi tiêu sinh hoạt.

Vì thế nên bác Hải nếu muốn tiết kiệm tiền thì cũng chỉ có thể ở trong phòng dưới hầm thôi.

“Vậy Nhị gia mang theo chú trung niên đi núi Long Hổ trước, tôi với Cát Ngọc đi tìm bác Hải đã.” Mấy người bọn tôi thương lượng, phân tán ra.

Tiền phòng bệnh VIP này là do chú trung niên trả. Hắn không thiếu tiền, hai ngày nay cũng không lùi dự định.

Thân thể của tôi còn rất yếu ớt, lúc đi xuống lầu vẫn cần Cát Ngọc dìu lấy tôi… nhóm chúng tôi đi ra khỏi bệnh viện trung tâm thành phố, đón một chiếc xe đi thẳng đến phòng bác Hải đang thuê

Trước đây lúc bác Hải bị giết chết, gian nhà bác Hải thuê đã sớm không còn, hiện tại vị trí của bác Hải tôi chỉ mơ hồ nhớ là hắn nói cái gì tiểu khu 3 Thanh Thành, căn B03.

Nói như vậy, khẳng năng căn hộ của bác Hải ở phòng ngầm ở dưới đất hoặc là bãi đậu xe mở đầu bằng B là rất lớn.

Chờ đến khi chúng tôi tìm đến được tiểu khu Thanh Thành 3 căn B03 thì đúng là có phòng ngầm dưới đất.

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: Bác Hải, bác ở đâu thế?

Trong phòng không có tiếng người nói chuyện, tôi lại hơi gia tăng cường độ gõ cửa, hỏi: bác Hải, bác có ở trong nhà không?

Trong phòng vẫn cứ không có người nói chuyện, tôi cùng Cát Ngọc liếc nhau một cái, Cát Ngọc nói: Không phải là anh có nuôi một tiểu quỷ à? Thả cô ta ra để cô ta đi vào nhìn trong khe cửa xem sao.

Nói đến chỗ này, tôi mới ngạc nhiên hỏi : Thế em cũng là quỷ cơ mà? Em có làm được như vầy không?

Cát Ngọc lắc đầu nói: Trước đây thì được. Hiện tại thì không được bởi vì trái tim của anh ở trêи người em, coi như em là một nửa người một nửa quỷ rồi.

Ồ, như vậy hả. Tôi gật gù thả nữ quỷ tôi nuôi ra, bảo nàng vào xem tình huống như thế nào

Chờ nữ quỷ hóa thành một làn khói từ trong khe cửa đi vào xong, cửa phòng răng rắc một tiếng, sau đó tôi nghe thấy được âm thanh của ổ khoá tạch tạch, cửa phòng cứ thế được mở ra.

“Cửa phòng này thế mà lại khoá trái ở bên trong à?” Tôi thu hồi nữ quỷ, kinh ngạc nhìn cửa

Cát Ngọc cũng không nghĩ ra, nàng quay đầu nhìn quanh, trong căn phòng nhiều lắm cũng chỉ có 10m², trong phòng có một cái giường, một cái bàn, trêи bàn bày một cái TV nhỏ, ở cửa sắp xếp một cái quầy nhỏ, trêи quầy bày một cái bếp gas, bên cạnh là cái bình gas, trong cả căn phòng chỉ có ngần ấy đồ thôi.

“Không có đường hầm ở đây, bác Hải cũng không phải là quỷ, làm sao có thể từ khóa trái cửa rồi đi ra từ khe cửa chứ?” Cát Ngọc tự nhủ.

Tôi khá là đần, lúc suy nghĩ vấn đề đều là không nghĩ ra nên lúc này cũng không nói chen vào.

Trong phòng này bài biện rất đơn giản, lúc này ánh mắt Cát Ngọc như điện trực tiếp đi mở TV.

TV mới vừa mở ra, trong nháy mắt trêи màn hình đã đều là hoa tuyết, sau khi réo ầm ầm một trận thì bỗng nhiên xuất hiện một tên nam nhân mang mặt nạ, ở trong màn hình TV, tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu của hắn thôi.

“Lưu Minh Bố, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy ta đấy, ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết là Mắt Quỷ, ngươi nhất định phải giao cho ta.”

Người kia đeo mặt nạ có khuôn mặt giống Nghịch Thiên như đúc (mặt nạ ý), nhưng tiếng nói kia lại khác Nghịch Thiên hoàn toàn. Tôi không suy đoán được hắn có phải Nghịch Thiên hay không.

Cát Ngọc và tôi liếc nhau một cái, lúc này Cát Ngọc từ ngăn kéo trong TV phát hiện ra một đĩa CD/DVD, thứ này bây giờ đã rất hiếm thấy rồi, nếu là mười năm về trước thì DVD rất thịnh hành.

Ở trêи DVD mở chốt ra, trong nháy mắt ruột đĩa CD rơi hết ra ngoài, bên ngoài CD còn khắc một hàng chữ.

Số 76 phố Vĩnh Ninh, phòng khám bệnh Vương Quế Trân

“Em đã đi Phố Vĩnh Ninh bao giờ chưa?”

Cát Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: Đây không phải là con đường ăn vặt bên trong nội thành à? Trong đấy làm gì có phòng khám bệnh nào?

Phố Vĩnh Ninh tôi đã từng nghe nói qua, ở trong nội thành chúng tôi ở thì nó không tính là phồn hoa nhưng cũng rất nổi tiếng bởi vì ở đó hội tụ đủ loại kiểu ăn vặt.

Lúc tôi lái xe bus số 14 cũng phải đi qua một một con đường chuyên bán đồ ăn vặt, nhưng chỗ này làm ăn buổi tối thì tốt hơn, hơn nữa toàn bán đồ nướng. Phố Vĩnh Ninh thì không như thế, con đường này trước 12 giờ thì vô cùng náo nhiệt, ở đây có thể mua được đủ loại đồ ăn, có thể nói là căn cứ của những kẻ hay ăn.

“Nếu không chúng ta đi xem thử đi?”

Cát Ngọc nói: Em mới nhớ ra nơi này thôi, tạm thời không nên đi đến đó. Đĩa CD này cũng không biết là ai để ở đây nhưng theo như lời nói trong TV thì chính là đang tìm kiếm anh, muốn có được Mắt Quỷ. Đã có mục đích như vậy lại còn lưu lại địa chỉ trêи đĩa CD, đây không phải là muốn chúng ta đưa dê vào miệng cọp sao?

Tôi vỗ đầu một cái, thầm kêu một tiếng: Đúng! Có lý!

Hai chúng tôi thu hồi đĩa CD xong thì mau chóng rời đi.

Ở trêи đường tôi vẫn thắc mắc, bác Hải hiện tại không liên lạc được, mà ở nhà bác Hải lại phát hiện người đeo mặt nạ để lại đĩa CD, nói như vậy là bác Hải đã bị bắt rồi? Hoặc là đã bị sát hại?

Tiên đoán tử vong của bốn người bọn tôi cũng đã thực hiện xong, nhưng tôi không xác định được sau đó còn có thể bị giết chết ngoài ý muốn không.

Nói chung, việc của bác Hải làm cho tôi rất lo lắng.

Mấy ngày nay Cát Ngọc vẫn chăm sóc ở bên cạnh tôi, hộ sĩ truyền dịch cho tôi bất kể là kim tiêm cắm truyền hay đại loại như vậy Cát Ngọc đều không cho, ngược lại trong cơ thể tôi có thái tuế sống, khoảng thời gian này khôi phục rất tốt.

Lại trôi qua thêm một hai ngày tôi liền cảm thấy mình có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu tốt nhất.

Sự tình vẫn không có manh mối gì khác, tôi nói: Thực sự không được đâu, chúng ta cứ đi đến Phố Vĩnh Ninh kiểm tra trước đi? Đến lúc đấy cẩn thận một chút là được

Ý của tôi là so với ngồi chờ chết, nằm ở thế bị động chẳng bằng tiên phát chế nhân (ra tay trước chiếm lợi thế), trực tiếp đi phố Vĩnh Ninh, tới phòng khám Vương Quế Trân xem một lần.

Cát Ngọc suy nghĩ một chút, ừ một tiếng nói: Anh cứ ở lại chỗ này đã, buổi trưa em đi xem thử.

Tôi nói được, sau đó nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Ngủ một giấc đã đến chạng vạng tối, Cát Ngọc sau khi trở về đóng cửa phòng bệnh nói với tôi: Đúng là phố Vĩnh Ninh, số 76 có gì đó quái lạ.

“Hả? Có gì đó cổ quái à?” Tôi vội vàng từ trêи giường bệnh ngồi dậy hỏi.

Cát Ngọc lại gần nhỏ giọng nói: Nhà này, bên trong chỗ khám bệnh thì tiếp đón bệnh nhân rất quái lạ. Bị thương ngoài da thịt thì có thể chữa trị còn đau đầu nhức óc, cảm mạo nóng sốt căn bản không quan tâm tới.

Tôi sững sờ, nhất thời nghĩ không thông. Sao lại có phòng khám bệnh nội quy lạ vậy?

Bị thương cũng là một loại ốm đau, so với đau đầu nhức óc thì tỉ lệ mắc bệnh của cái sau vẫn cao hơn chứ?

Em đi vào đó một chuyến, nói thân thể mình không thoải mái, khoảng thời gian này vẫn hay choáng váng đầu thì nữ bác sĩ kia liền nói: Nơi này không chữa trị được, đổi chỗ khám đi. Cát Ngọc đem nguyên văn lời nói của bác sĩ thuật lại cho tôi nghe.

Tôi nghĩ nghĩ một lú,c cắn răng một cái, nói: Vậy ngày mai anh đi một chuyến, đến lúc cần anh sẽ tự động thủ.

Cát Ngọc nói: Đúng rồi, nếu như đến lúc đó cái người Vương Quế Trân kia mang anh vào bên trong trị liệu, anh nhất định phải cẩn thận một chút bởi vì ở giữa phòng khám bệnh phía sau có một cái vải mành,sau vải mành em ngửi thấy mùi máu tanh, không biết là em quá nhạy cảm hay là còn chuyện gì xảy ra nữa. Anh cứ cẩn thận chút.

Có câu nói gọi là cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, cẩn trọng một chút mới có lợi.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho Tô Trinh, đây là lần đầu tiên tôi liên lạc với nàng.

“Số 76 phố Vĩnh Ninh, phòng khám Vương Quế Trân, cô đi bao giờ chưa?”

Tô Trinh bên kia rõ ràng dừng lại một hồi, sau đó nói: Chưa từng.

“Bây giờ tôi muốn đi một chuyến, nếu như cô không có chuyện gì thì theo tôi tới đó đi.” Tôi nghĩ thầm, Tô Trinh quanh năm là tuỳ tùng của lão tổ, tự nhiên biết rõ tâm tính cùng bản lĩnh của lão tổ, có cô ấy ở cùng,việc điều khiển mọi việc cũng dễ dàng hơn.

Tô Trinh không suy nghĩ nhiều, nói thẳng: Nửa giờ sau tập hợp ở cửa phía nam phố Vĩnh Ninh

Sau nửa giờ, Tô Trinh đúng hẹn mà tới, hai chúng tôi cùng nhau đi bộ, hướng về số 76 phố Vĩnh Ninh, phòng khám Vương Quế trân mà đi đến, vừa tới trước cửa phòng khám bệnh, Tô Trinh liền nói thẳng một câu: Không đúng, ngươi trước tiên chớ có đi vào.

Tôi còn chưa kịp hỏi cái gì, Tô Trinh liền trực tiếp chạy tới một cái hẻm, chỉ trong chốc lát con mèo già đã chạy ra, trực tiếp bay lên đầu tường tiến vào sân sau của phòng khám bệnh…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv