Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 203: Dụng Cụ Chụp X – Quang



Editor: Sên

Tôi rơi từ trêи ghế gỗ xuống, đầu cũng từ trêи trần nhà thò ra, Cát Ngọc vội vàng đỡ tôi lên hỏi tôi có chuyện gì xảy ra

Tôi nói: Không có chuyện gì, bên trêи tro bụi rất nhiều. Thổi cả nửa ngày cũng không phát hiện ra món đồ gì, chúng ta đi nhanh một chút đi.

Ra khoit nhà xác, hai chúng tôi đứng ở cửa, trêи người vẫn bốc khói (hơi lạnh).

Hơi lạnh bên trong nhà xác thật sự là quá nặng a, lúc vừa mới đi ra, sự lạnh lẽo trêи người thật lâu sau vẫn không tan, đi dọc hành lang, ánh mặt trời chiếu vào người thì người mới chậm rãi ấm lên.

Lúc trở lại phòng bệnh, tôi cởi áo blouse ra giao lại cho Cát Ngọc, việc còn lại cứ để cho nàng đi hoàn thành là được rồi.

Mà tôi nằm ở trêи giường bệnh. vẫn cứ nghĩ, linh hồn trong sáng, trái tim bất tử, khung xương trong suốt, còn có thi thể rướm máu.

Trong giây phút bộ thi thể kia kết hợp lại tôi đã nói cho tôi biết bí mật của thi thể rướm máu, hắn nói thi thể rướm máu chính là vĩnh viễn lưu giữ lại máu tươi của thi thể.

Trêи đời có cả loại này à?

Máu của người bình thường nặng bao nhiêu cân tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu như cắt ra một vết thương thì luôn có máu chảy ra. Cũng giống như trước đây có rất nhiều thiếu nữ nghĩ không thông lại đi cắt cổ tay tự sát, thật ra loại cảm giác này là khó chịu nổi nhất, loại tự tử ấy sẽ từ từ đem lại cảm giác nghẹn thở, sẽ để cho mình thưởng thức cái chết.

Nếu máu tươi không chảy nữa, vậy thì hoàn toàn là một loại khái niệm khác rồi.

Thứ hai là tôi nghĩ tới linh hồn trong sáng, linh hồn của tôi là bị chú trung niên bắt đi, hiện tại tôi cũng không rõ phải đi đến nơi nào để tìm kiếm linh hồn trong sáng.

Về phần trái tim bất tử chắc là nói tâm sắt của lão tổ rồi. Bởi vì lão tổ nắm giữ quả tim này nên mới không bao giờ chết. Mà hắn rất có thể là do trước khi cùng Ma Anh Sa đánh nhau đã cho tôi ăn vào tâm sắt, nên sức mạnh mới giảm đi rất nhiều, cuối cùng bất đắc dĩ phải mượn cơ thể của tôi mới có khả năng tiêu diệt Ma Anh Sa.

Cuối cùng là khung xương trong suốt. Cái này tôi hoàn toàn nghĩ không ra.

Đứng ở lập trường tư duy bình thường mà suy nghĩ thì xương cũng đều là từ canxi mà ra, không nói những cái khác, màu sắc của nó được công nhận là màu trắng thì làm sao có thể xuất hiện khung xương trong suốt được? Đây mà là khung xương của con người à?

Ngoại trừ pha lê, thủy tinh ở ngoài có màu trong suốt ra thì tôi không nghĩ ra được bộ xương nào có màu trong suốt.

Tôi vỗ đầu của mình, cảm thấy sự việc lần này rất có thể lại là hai phe địch ta ở sau lưng tranh tài.

Đầu tiên, có người muốn giết tôi thì nhất định là cùng nhân vật lần trước lúc đi vào trong nhà xưởng bỏ hoang có liên quan, bởi vì tôi nhớ tới một chuyện, một chuyện không tính là xa xưa nhưng tuyệt đối được tính là chuyện thù hằn.

Mặt khác, tài xế lái chiếc xe số 14 ở nhà xưởng bỏ hoang chuẩn bị động thủ giết chết tôi thì lão tổ lại ngoài ý muốn xuất hiện, lúc đó lão tổ vì bảo vệ tôi mà giết chết hắn.

Nói cách khác, lão tổ cùng người tài xế kia nhất định là không quen biết nhau, đây là tất nhiên. Mà người tài xế kia mang mặt nạ kia trước tiên không nói là cùng Nghịch Thiên có quan hệ hay không, nhưng chí ít cùng lão tổ là không có quan hệ gì.

Đương nhiên cũng không có khả năng cứ là người mang mặt nạ thì đều có quan hệ với Nghịch Thiên, cái này cũng không xác định.

Nhưng tôi nhất định là đã chọc phải người mang mặt nạ phía bên kia!

Bởi lần nằm viện này là do một kẻ đeo mặt nạ lái xe tải Đông Phong lớn chở đầy cát đâm tôi, lúc tôi vang ra khỏi xe còn muốn tiếp tục đâm tôi, nhất định là muốn tôi chết.

Rất đáng tiếc, tôi không chỉ không chết mà trái lại còn nhanh chóng khôi phục, tôi cảm thấy bọn họ khẳng định còn sẽ động thủ giết chết tôi lần nữa, còn con mắt màu đen trong khe cửa nhing trộm tôi, đến tột cùng là Ma Anh Sa hay vẫn là người đeo mặt nạ thì tôi còn chưa rõ lắm, nhưng tuyệt đối là kẻ địch.

Cuối cùng là thi thể cùng với tôi hợp lại làm một, hẳn là cao nhân không lộ diện kia dành sự giúp đỡ cho tôi rồi.

Nhìn như việc xui xẻo cùng với chuyện may mắn đồng thời phát sinh ở trêи người tôi, nhưng thực ra chính là hai phe địch ta sau lưng tranh tài.

Có người hại tôi, cũng có người giúp tôi!

Mới vừa nghĩ tới chỗ này, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, đi vào gần nhất chính là Cát Ngọc, sau đó từ phải đi vào là bác sĩ chữa trị của tôi rồi.

Hắn ôm một sấp văn kiện, sau khi đi vào cũng không đoái hoài tới những cái khác mà lôi một cái ghế ra, rất nhiệt tình ngồi ở bên cạnh tôi cười hỏi: Lưu Minh Bố tiên sinh, xin chào, ta là chủ nhiệm khoa thần kinh Quách Vệ Đông.

Tôi sững sờ nhưng vẫn nói: Ạch, xin chào, chào ngài.

“Có thể mạo muội hỏi một câu, hiện tại ngài cảm giác thân thể như thế nào?”

Trêи mặt bác sĩ này đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng, nụ cười trêи mặt rất thân thiết, bởi vì hắn mang theo mũ màu trắng nên tôi nhìn không ra kiểu tóc của hắn, chẳng qua là cảm thấy bên trong mũ của hắn rất quái, thật giống như đang nhét thứ khác.

Tôi không để ý liền gật đầu, làm bộ như rất yếu ớt, nói: Coi như cũng được đi.

Hắn cười cợt, cầm lấy bút bi bắt đầu ghi chép, sau khi vùi đầu viết hai câu lại hỏi tôi: Lưu Minh Bố tiên sinh, ngài hiện tại có ăn được cơm không?

Tôi liếc mắt nhìn theo Cát Ngọc, Cát Ngọc hai tay mở ra, bất đắc dĩ nhún vai một cái, biểu thị nàng cũng không biết bác sĩ này đến cùng muốn làm gì.

Ăn được một ít.

“Lưu Minh Bố tiên sinh, tình trạng phát sinh ở trêи người ngài, quả thực chính là kỳ tích y học đấy, nếu như ngài không ngại thì tôi định làm một lần kiểm tra toàn diện trêи người ngài, à đúng rồi, chi phí tôi sẽ tự chi hết.” Bộ dáng bác sĩ này rất nhiệt tình nha.

Cát Ngọc nói: Quách Vệ Đông tiên sinh, bạn trai tôi thân thể còn rất yếu ớt, nếu như có thể thì ngài hãy chờ anh ấy hồi phục lại mấy ngày, ngài thấy có được không?

Vị chủ nhiệm khoa thần kinh này trêи mặt hiển nhiên có chút mất mát nhưng vẫn là nở nụ cười nói: Lưu Minh Bố tiên sinh, chuyện xảy ra trêи người ngài, ta thật sự thật sự rất kinh ngạc, hi vọng ngài có thể cho ta một cơ hội, cũng coi như là cống hiến cho y học nhân loại được không?

Con người của tôi chỉ sợ người khác cho tôi mang mũ cao, tâng bốc trêи đỉnh đầu, tôi cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Á khẩu nửa ngày vẫn không trả lời được, tôi cùng Cát Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Cát Ngọc nói: Nếu như không có chuyện gì, vậy anh muốn làm thì làm đi.

Vẫn là Cát Ngọc hiểu tôi nhất…trong lòng tôi không muốn gì khác cả, nghĩ tới đi làm cái kiểm tra cũng không lãng phí thời gian gì hết.

Quách Vệ Đông thấy tôi đồng ý, mừng rỡ không biết nói cái gì cho phải, hắn mau chóng gọi một người y tá đẩy tới một cái xe lăn, để cho tôi ngồi lên, mang tôi đi tiến hành kiểm tra thân thể

Thật ra trong lòng tôi cũng có tính toán riêng của mình, tôi nghĩ rằng thừa dịp kiểm tra này tới nhìn xem trong thân thể của mình cuối cùng là có đồ vật gì trong đó, tôi phải nhìn xem chính mình đang là cái dạng gì.

Tạm thời tạm biệt Cát Ngọc, Quách Vệ Đông tự mình đẩy tôi vào trong thang máy.

Bệnh viện trung tâm thành phố lớn vô cùng, có tới bảy tầng lận, khoa chụp X – quang chắc là ở tầng sáu. Lúc này chúng tôi đi lên tầng sáu, khi đi vào phòng X – quang thì Quách Vệ Đông liền thân thiết nói với tôi: Lưu Minh Bố tiên sinh, khoa X – quang không thể mang theo bất kỳ đồ kim loại nào cả, ngài có muốn thay một bộ y phục không?

Tôi vốn đang mặc quần áo bệnh nhân, hơn nữa trong túi cũng không có đồ vật gì, tôi nói: Không phải chứ? Trêи người tôi không mang điện thoại di động, không mang dây lưng, không có vấn đề.

Quách Vệ Đông vẫn là thân thiết nói với tôi: Không phải, Lưu tiên sinh, ngài tốt nhất vẫn là đổi một bộ quần áo kiểm tra đi, đối với thân thể ngài cũng sẽ khá hơn một chút.

Đối với kiểm tra ở bệnh viện cá nhân tôi không hiểu lắm, dù sao nghề chính của tôi là lái xe, không phải làm nghề y, không hiểu những dụng cụ kia là gì, suy nghĩ một chút liền đổi bộ quần áo thôi mà, không làm lỡ thời gian đâu.

Hộ sĩ đẩy tôi đi thay quần áo xong, tôi mơ hồ cảm thấy cả người có chút lạnh lẽo liền cầm lấy bộ quần áo mới đổi này nhìn một chút, cảm giác vải vóc rất quái lạ.

Khá giống với chất liệu vải dành cho trẻ con để thấm nước tiểu, vì thế nên khi mặc trêи người có chút cảm giác hơi lạnh.

Sau khi đi vào phòng chụp X – quang, trong phòng có một chút tối tăm, Quách Vệ Đông không nói lời nào, xếp đặt tay, dặn dò y tá đem tôi đặt lên trêи dụng cụ.

Cái máy móc kia là cái gì thì tôi cũng không biết, ngược lại nó nhìn giống như một cái thùng thuốc súng lớn, mà tôi lại nằm ở trêи một tấm giường nhỏ, thời gian dần trôi họ đem tôi đưa vào.

Ngay khi tôi mới vừa bị đưa đi vào thì bỗng nhiên máy móc bốn phía duỗi ra rất nhiều cánh tay tương tự như với cánh tay trẻ con vậy, nhưng là cánh tay máy, ở trêи cánh tay máy phủ kín kim tiêm!

Kim kia vô cùng sắc bén chậm rãi cắm vào thân thể của tôi, tôi quát: bác sĩ Quách, sao lại thế này á!

Tôi dùng sức vặn vẹo thân thể, muốn giãy ra. Nhưng thân thể của tôi giống như bị một đôi bàn tay lớn vô hình đè xuống, căn bản không thể động đậy.

Khà khà, Lưu Minh Bố tiên sinh, không nên gấp, một lát nữa ngươi liền biết chuyện gì xảy ra… Quách Vệ Đông giọng nói bỗng nhiên trở nên không giống lúc trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv