Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 197: Con Mèo Trên Chuyến Xe Cuối



Tôi vừa mới liếc mắt nhìn về phía quyển sách thì trong nháy mắt trong đầu liền truyền đến một cảm giác mê man.

“Chuyện này… Chuyện này… Đây rốt cuộc là thứ gì?” Tôi nhìn chăm chú vào quyển sách trước mặt, trừng mắt lên, khuôn mặt ra vẻ khó tin, trêи đời còn có thứ này nữa à?

Trêи quyển sách này gắn đầy những ngôi sao giống như vũ trụ mênh ʍôиɠ, cảm tưởng như từ trong quyển sách này có thể nhìn thấy vũ trụ mênh ʍôиɠ, có rất nhiều thứ, tôi không rõ đây có phải chòm sao hay không nữa

Hơn nữa bức tranh này vẫn còn sống!

Quyển sách này bên trong quả thật có chứa mô hình bầu trời, lại còn biết chuyển động, chỉ có điều có chuyển động nhanh, có chuyển động chậm, tình cờ còn có một hai vì Sao Băng xẹt qua giữa đồ án.

Lão Lạt Ma nói: Đây chính là thiên diễn đồ trong truyền thuyết.

Tôi nghĩ tới những lời lão tổ từng nói với tôi, có một việc hắn lừa tôi.

Đốt tâm hành giả không phải ai khác mà chính là lão tổ, nếu đốt tâm hành giả chính là lão tổ thì thiên diễn đồ lúc trước lão tổ cho tôi chỉ là đồ dỏm, là lão tổ trêu chọc tôi mà thôi

Nói cách khác thiên diễn đồ trước mắt này mới là chân chân chính chính thiên diễn đồ!

Tôi liếc mắt nhìn tấm bản đồ này, nói: Trêи người tôi có quá nhiều bí ẩn, loại trân bảo này tôi không thể mang đi, đặc biệt là bên trong thiên diễn đồ này cũng có sức mạnh biến đổi không gian và thời gian, thế nên càng không thể để vật ấy rơi vào tay người khác.

Tôi từng nghe lão tổ nói, Mắt Quỷ, thiên diễn đồ hay cả lầu tháp chín tầng kia đều có thể xoay chuyển không gian hoặc thời gian.

Lão Lạt Ma suy nghĩ một chút, nói với tôi: Vậy tạm thời để ta bảo quản, nếu như ta có thể tìm hiểu thấu đáo được huyền cơ của thiên diễn đồ, ta sẽ chờ đến ngày ngươi trở về. Sau đó ta sẽ cùng ngươi hồi sinh lão tổ.

Tôi ừ một tiếng, tâm tình thật không tốt liền nói: Vậy tôi đi nghỉ ngơi một lát, cao tăng à, nếu tôi có thời gian tôi sẽ trở lại gặp ngài.

Lão Lạt Ma ngồi xếp bằng tại chỗ, chậm rãi giơ lên chuyển kinh (?) bằng đồng cười với tôi, nói: Nếu có duyên, sau này nhất định sẽ gặp lại.

Lúc này tôi ngồi ở bên cạnh lò lửa, nhét vào trong lò lửa mấy cây củi gỗ, thanh âm của lão tổ cũng không còn nghe thấy nữa. Tôi thấy trong ánh lửa tựa hồ hiện lên dung mạo của lão tổ, tôi vẫn cứ hi vọng bây giờ lão tổ vẫn ở bên cạnh tôi, cho dù hắn lại đánh tôi một cái tát thì tôi vẫn đều cao hứng.

Lão tổ vì sự trưởng thành của tôi, vì bảo vệ tôi mà cho tôi Tâm thiết của hắn, nếu như không phải vậy thì tôi cảm thấy lão tổ hoàn toàn có thể đánh thắng Ma Anh Sa mà không cần vay cơ thể của tôi.

Chờ đã!

Nghĩ đến Ma Anh Sa, trong đầu tôi xẹt qua một tia chớp. Không đúng, Ma Anh Sa cũng không hoàn toàn bị giết chết!

Lão tổ chỉ là tiêu diệt tứ chi của Ma Anh Sa mà thôi, hắn còn có một cái đầu lâu đã đào tẩu rồi! Tuy rằng trong thời gian ngắn nguyên khí của hắn bị tổn thương cũng không thể lộ diện được nhưng không tránh được về sau hắn lại khôi phục lại nguyên khí đi hại người

Đây là một mầm họa lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết từ lúc nào tôi đã dựa lưng vào cây cột ngủ mất rồi, mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy lão Lạt Ma từ lầu ba xuống, đắp cho tôi một cái chăn mỏng, chắc là sợ tôi bị cảm lạnh, sau đó lão Lạt Ma liền dập tắt lò lửa, mở cửa lớn của lầu tháp chín tầng đi ra ngoài.

Sau đó, tôi đã nghe được tiếng khoá cửa bên ngoài của lão Lạt Ma.

Lão Lạt Ma muốn làm gì? Muốn vây chết chúng tôi hả? Tôi cả kinh mở mắt ra, lại phát hiện tôi cũng không hề ở trong lầu tháp chín tầng mà là đứng chân núi Thiên Sơn, trêи đỉnh đầu là một mảnh tuyết trắng mênh mang, lòng bàn chân vẫn là một mảnh cỏ dại.

Tôi sững sờ, nghĩ thầm tôi làm sao xuất hiện ở đây được?

“A Bố, sao vẫn không đi? Bỗng nhiên, tiếng của chú trung niên từ đằng sau truyền đến.”

Tôi quay đầu nhìn lại, đứng phía sau chú trung niên, Nhị gia, bác Hải nghĩ thầm: Ba người bọn họ không phải đã chết rồi à? Tôi đang nằm mơ à ? Có phải ảo giác không?

Tôi đến tột cùng có đi vào Thiên Sơn không?

Tôi dùng sức khẽ cắn ngón tay, đau! đau xót cả ruột đây này!

Nhị gia nói: Lão tổ không phải muốn ngươi nhanh lên một chút đi vào Thiên Sơn tìm hắn à? Chúng ta vẫn phải tăng nhanh tốc độ đi.

Nói xong, Ba người bọn họ lại muốn đi về phía trước, chỉ lát nữa là phải tiến vào vùng đất tuyết rồi. Tôi bỗng nhiên nói: Không! Trước lúc lão tổ đi vào Thiên Sơn có nói với tôi, muốn chúng ta đi về trước còn hắn một mình đi vào Thiên Sơn là được rồi.

Bác Hải vừa nghe xong, nói: Được thôi, ta cũng lười đi, chúng ta trở về thôi.

Nhị gia lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: Thật hay giả vậy?

Tôi cười nói: Thật mà!

Chúng tôi bắt đầu trở về, mắt tôi ở trong vùng đất tuyết cùng bãi cỏ ranh giới kia liếc mắt nhìn, vị trí kia tôi rất quen thuộc bởi vì lúc tôi đứng ở vị trí này thì lão tổ đã từng quay đầu về phía tôi nói: Sau khi tiến vào vùng đất tuyết thì không cần nói chuyện, một câu nói cũng không cần nói.

Mà tôi lại nói chuyện. Cho nên tôi đã bị chết ở trong tuyết.

Giờ khắc này chúng tôi xuất hiện ở bên ngoài vùng đất tuyết, chắc hẳn là Mắt Quỷ đã thay đổi thời không, để cho tôi một lần nữa được trở về, nhưng bây giờ vốn dĩ là năm người lại trở thành bốn người.

Tôi, chú trung niên, bác Hải và Nhị gia đều khoẻ mạnh, chỉ có lão tổ là không thấy đâu. Lúc Mắt Quỷ xoay chuyển thời gian không gian, tôi nghĩ mãi không hiểu rại sao lão tổ không xuất hiện cùng chúng tôi.

Tôi liếc mắt nhìn về nơi sâu trong núi tuyết, nếu thời không đảo ngược thì tôi hi vọng lão tổ sẽ không chết, lúc này cùng lão Lạt Ma cũng ở trong thâm sơn (núi sâu) nghiên cứu thiên diễn đồ.

Tình hình tiến triển như thế này đều là ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi đi vào trong Thiên Sơn, bốn người bọn tôi đều chết hết, chỉ có lão tổ không chết. Sau cùng lúc đi ra ngoài, Mắt Quỷ thay đổi thời không lại trở thành bốn người chết đều sống lại, mà lão tổ vốn dĩ là người sống lại biến mất không thấy đâu

Sau đó, tôi đã suy nghĩ. Tôi đã từng vào Thiên Sơn chưa? Trải nghiệm vừa rồi giống như một giấc mơ, nhưng mỗi khi tôi chạm vào trái tim đang đập đầy sức mạnh, tôi tin rằng mình đã từng vào Thiên Sơn.

Chúng tôi lái chiếc xe kia về tới nội thành, vừa tới công ty, Trần Vĩ liền nói với tôi: Lão đệ a, chơi vui vẻ không?

Tôi cười cợt, bộ dạng có chút phong trần mệt mỏi nói: Không có gì mà vui vẻ hay không, chỉ là làm chút chuyện thôi.

Trần Vĩ nói: Lão đệ, ngươi đã cứu ta, đêm nay Trần ca sẽ đón gió tẩy trần cho ngươi, chúng ta phải uống một trận.

Lúc trở lại kí túc xá, Cát Ngọc không có ở trong phòng, hẳn là đang ra ngoài làm việc, tôi nằm ở trêи giường suy tư sự tình, bất tri bất giác liền ngủ mất tiêu

Lúc tôi tỉnh lại, Cát Ngọc ngồi yên ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi nói: Cát Ngọc, sau này chúng mình cứ vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ đi, bây giờ anh đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện, đã không còn lo lắng gì nữa.

Cát Ngọc ừ một tiếng, cười cợt, trêи mặt nổi lên một cặp lúm đồng tiền nhỏ.

Buổi tối tôi đi theo Trần Vĩ uống rượu ở văn phòng, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn… là chú trung niên, tôi ra bên ngoài nghe, câu đầu tiên chính là

A Bố, mọi việc có vẻ không đúng!

Tôi hỏi: Làm sao mà không đúng?

Chú trung niên nói: Tiểu khu ta ở, trước cái rãnh nước bẩn có người đeo mặt nạ trắng theo dõi ta.

Tôi sững sờ, nghĩ thầm: Tiên đoán đã bị phá hết rồi, như thế nào lại xuất hiện người mang mặt nạ trắng?

Tôi nói: Sẽ không có chuyện gì chứ? Chú xác định hắn đang theo dõi chú à?

Chú trung niên dùng ngữ khí rất chắc chắn nói: Ta từng làm lính trinh sát, ở bộ đội dạo chơi một thời gian cũng không ngắn, điều tra cùng phản trinh sát ta đều hiểu, người kia nhất định là đang theo dõi ta, cái này không sai được.

Tôi nói: Nhị gia không phải ở nhà chú à? Chú hỏi nhị gia xem chuyện gì xảy ra.

Hắn nói Nhị gia đi nhảy khiêu vũ ở nhảy quảng trường rồi, trong thời gian ngắn không về được.

Tôi suýt chút nữa nằm trêи mặt đất, nghĩ thầm Nhị gia hiện tại cũng thời thượng như vậy rồi, đoán chừng là bị lão tổ kϊƈɦ thích rồi. Đừng xem thường lão tổ sống đến mấy trăm năm, vậy mà bây giờ Internet có từ gì hot hắn câu nào cũng biết hết

Sau khi cúp điện thoại, tôi liền cười với Trần Vĩ,nói: Trần ca a, vừa nhận điện thoại, để cho ngươi chờ lâu, ta tự phạt một chén, nhưng mà ta không uống nhiều đâu, chỉ còn mấy tiếng nữa là phải lái xe rồi.

Trần Vĩ cười cợt đụng chén theo tôi, liền uống đến hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến nửa đêm, 12 giờ, đã đến giờ xuất phát xe, tôi đã tỉnh hẳn rượu rồi, tuy rằng tôi không thế nào uống rượu nhưng tửu lượng tôi rất cao, có thể là do trời sinh đã thế.

Đang ngồi trêи chiếc xe số 14 quen thuộc, ngồi vào ghế dựa quen huộc, vuốt tay lái quen thuộc, trong lòng tôi thở dài nói: Về sau cứ cẩn thận làm việc là được rồi, tương lai cùng Cát Ngọc kết hôn sinh con. Vấn đề Cát Ngọc là quỷ, không biết có năng lực sinh ɖu͙ƈ bình thường hay không, nhưng mà chú trung niên đã nói có một loại dược thảo thần kỳ gọi là Ưng xà tháng hai, vật ấy có thể khiến cho bất cứ sự vật không thể ở chung với nhau toàn bộ đều ở cùng nhau được, nếu như thực sự không được thì tương lai tôi sẽ đi tìm Ưng xà tháng hai này.

Đang suy tư, tôi đã lái đến trạm chờ xe, mở cửa xe, phát hiện không ai lên xe, tôi cũng không để ý, đang chuẩn bị đóng cửa xe thì bỗng nhiên một con mèo già từ cửa xe chạy tới.

Tôi định thần nhìn lại, vui vẻ nói: Không phải con mèo già đây à? Sao ngươi lại tới đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv