Editor: Sên
Ở trong tiếng kêu gào thê thảm, tứ chi Ma Anh Sa dần dần bị lửa thiêu. Điều làm tôi kinh ngạc chính là không chỉ là tay chân của Ma Anh Sa bị hoả táng mà ngay cả thân thể của tôi cũng giống như bắt đầu chậm rãi bị hòa tan.
Nhưng loại hòa tan này chỉ là ở ngoài da, bên ngoài cơ thể của tôi dần dần bị tan ra một lớp giống như thuỷ ngân, cảnh tượng này giống như vừa nãy lão tổ mượn thân thể của tôi lật ngược màn ảnh.
Tầng thuỷ ngân trêи người tôi kèm theo thi thể của Ma Anh Sa toàn bộ hoá thành một vũng nước, rơi vào chân của tôi. Đầu lâu Ma Anh Sa lên tiếng rêи liên tục, hắn đã không chịu đựng được loại đau đớn này, lúc này đã mau chóng mệnh lệnh cho bọn trẻ con cầm lấy đầu của hắn trốn vào sâu trong chỗ tối.
Chờ chân của tôi một lần nữa tụ lại, thân ảnh của lão tổ xuất hiện trước mặt tôi, trêи mặt đã không còn một vết sẹo, trắng nõn nà rất đẹp trai
Nhưng cùng lúc nãy khác nhau chính là hô hấp của lão tổ rất trầm trọng, thân thể cũng đứng không vững giống như lão nhân gần đất xa trời. Mí mắt dùng sức nâng lên, tôi nhìn vào mắt hắn chỉ có cảm giác hắn vô cùng hỗn loạn, có cảm giác muốn ngủ.
Hắn dùng khí lực toàn thân, chen vào trong lồng ngực một tia khí cuối cùng nói với tôi: Đồ đệ… Mang ta… Mang ta đi tìm kiếm… Nhân Vương kinh…
Hai quai hàm của tôi rất đau, rất muốn khóc, lão tổ vỗ vỗ bờ vai của tôi thở hổn hển, nhỏ giọng nói: Đồ đệ… Ngươi biết tại sao ta sống được mấy trăm năm dài như vậy không?
Bên trong giọng nói của tôi mang theo một tia nức nở, nói: Sư phụ, tương lai người cũng vậy!
Lão tổ cười cợt nói với tôi: Ta không có nguyên nhân gì cả, chính là do ta từ khi bắt đầu nắm giữ ký ức đó, ta chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Tôi không nói câu gì, gió núi thổi trêи người tôi, thổi loạn tóc của tôi.
Trong trời đêm hoa tuyết lẳng lặng bay, rơi vào mặt lão tổ, rơi vào trong hốc mắt lão tổ, tôi nhìn thấy rõ ràng một viên hoa tuyết hình lục giác, rơi vào trong con ngươi lão tổ trong nháy mắt đã hóa thành một thác nước, sáp nhập vào trong hốc mắt lão tổ.
“Ta chưa bao giờ khóc, ngươi làm đồ đệ của thì ta từ nay về sau cũng không cần khóc. Nếu không khóc, ngươi chính là hán tử thiết huyết (máu sắt)!
Tôi vẫn cứ không cầm được nước mắt của mình, hai quai hàm của tôi rất đau, tôi nói: Sư phụ… Tôi… Tôi thật sự không nhịn được…
Lão tổ giẫy giụa thân thể từ dưới đất ngồi dậy, lúc này tựa lên một khối đá vụn nói với tôi: Đồ đệ, để cho ta nghỉ một lát rồi chúng ta liền mau chóng đi tìm Nhân Vương Kinh.
Trong mắt tôi rưng rưng hỏi: Sư phụ, tôi muốn hỏi ngài một chuyện.
Lão tổ vỗ vỗ đầu của tôi, nói: Cái gì ta cũng đều nói cho ngươi hết, đừng khóc, ngươi không nghe lời của vi sư (cách sưng hô của sư phụ đối với đồ đệ) à ? Có phải cho tới bây giờ ngươi vẫn không phục ta?
Tôi dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, vội nói: Phục! Phục! Tôi phục! Tôi đã sớm phục sư phụ rồi.
Thật ra ta giết chết Cát Ngọc là bởi vì ta biết Mắt Quỷ sẽ giúp ngươi,trêи người Cát Ngọc có một bí mật, ta không chắc chắn được nó có thể trở thành sự thật hay không nhưng hai ngươi vẫn muốn ở chung với nhau thì ngươi nên cẩn thận với nàng.
Lão tổ nói xong câu đó, tôi hỏi: Trêи người Cát Ngọc có bí mật gì? Hai chúng tôi ở cùng nhau lâu như vậy rồi tôi cũng không biết gì cả.
Lão tổ rất suy yếu, môi trắng bệch, hắn nói: Tạm thời sẽ không xảy ra, nhưng nếu nói cho ngươi thì sợ trong lòng ngươi có bóng tối, nếu về sau có cơ hội ta sẽ nói, bây giờ chúng ta nhanh đi tìm Nhân Vương Kinh đã.
Nói đến đây lão tổ vội từ dưới đất ngồi dậy nhưng căn bản không được, không có sức. Vừa mới nhấc thân thể lên đã rầm một tiếng lại nặng nề ngồi xổm trêи mặt đất.
Sư phụ, tôi vẫn luôn muốn hỏi ngài một chuyện, chính là tại sao ngươi phải hao tổn tâm cơ hơn trăm năm qua để tìm kiếm Nhân Vương Kinh? Nhân Vương kinh đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì?
Lão tổ suy nghĩ một chút, nói với tôi: Ngươi cảm thấy ta lợi hại không?
Tôi gật đầu, nói: Lợi hại!
Lão tổ ha ha cười cợt, nói: Một thân bản lĩnh này của ta đều là tự học mà có, nhưng ta lại có sư phụ, thứ sư phụ của ta truyền thụ cho ta cũng không phải là đánh đánh giết giết mà là đạo lý làm người.
Tôi không hé răng, lão tổ còn nói: Trong thời đại chủ nghĩa đế quốc, một đời ta đều tận sức với việc tạo phúc cho bách tính. Thời Dân quốc, quân phiệt chiếm đóng, ta quy ẩn thâm sơn (trong núi) một lần. Thời kháng chiến, ta ám sát Thiên hoàng Nhật Bản. Bây giờ thời đại cộng hòa, người dân yên ổn sinh sống, quốc gia cường thịnh phát triển, ta cảm thấy ta chắc là đã hiểu tâm nguyện trăm năm của ta rồi
Vậy tâm nguyện là tìm Nhân Vương kinh à?
Lão tổ còn nói: Có thể hiểu là như vậy bởi vì chỉ khi ta tìm được Nhân Vương kinh mới có thể hoàn thành được tâm nguyện.
Bên trong Nhân Vương kinh ẩn giấu thần thông (sức mạnh siêu nhiên), nhưng với tiền đề là không có sự xoay chuyển thời gian và không gian, khiến ngươi biết được một đoạn thời gian đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mục đích của ta chính là tìm tới Nhân Vương kinh xem xem chuyện này có phải thật hay không.
Chuyện gì?
Lão tổ thở dài, nói: Ta muốn biết sư phụ của ta, đến tột cùng có phải là do ta giết hay không.
Dứt lời,giọng của lão tổ càng ngày càng suy yếu, lúc này mắt cũng sắp nhắm lại rồi, tôi mau chóng lay người lão tổ, cuồng loạn nói: Sư phụ! Sư phụ! Ngài đừng ngủ mà! Đừng ngủ a! Tôi còn muốn luyện công với ngài, tôi còn muốn theo ngài học tập thuật bất tử!
Lão tổ cười cợt, vỗ đầu của tôi nói: Ta thật sự rất mệt mỏi…
Phong Lôi từ lâu đã ngừng bây giờ lại nổ ra trêи trời cao, nhưng lần này tiếng sấm lại không giống như vậy.
Lần này, tiếng sấm rền rĩ, nhưng vẫn thủy chung bồi hồi ở vách đá gần bàn thờ Phật, giống như là cố ý đánh ở đây.
Đột nhiên trêи vách đá ở bàn thờ Phật, tượng thần Thiên Thủ Quan Âm bị đánh đúng chỗ bị khuyết trước đó, đá vụn rơi trêи mặt đất, giống như là đảo ngược thời không cứ thế lơ lửng. Đá vụn một lần nữa bổ khuyết lại vết thương trêи người tượng phật, đem tượng Thiên Thủ Quan Âm đắp lại như cũ!
Tay trái tượng thần Thiên Thủ Quan Âm thủ pháp quyết, ở chỗ giao nhau của đầu ngón tay cái và ngón giữa của tay trái bỗng nhỏ xuống một điểm ánh sáng, ánh sáng rung rinh bay về phía tôi và lão tổ
Khi ánh sáng bay đến trước hai chúng tôi, trong nháy mắt đầu óc của tôi ầm một tiếng, cứ thế tiến vào trống rỗng, sau đó tôi kinh ngạc phát hiện vị trí của tôi cùng lão tổ đã không phải vách đá trêи bàn thờ Phật nữa mà là một toà nhà nhìn rất giống đình viện.
Một lão đạo đang ngồi giảng bài, hắn ngồi xếp bằng ở trêи bồ đoàn nói với mọi người: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh (hổng hỉu)
Một đám đệ tử ngồi phía dưới đồng loạt nói theo lão đạo: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh.
Ở bên trong đám đệ tử kia, tôi thấy có cả lão tổ!
Cái bộ dạng này của lão tổ xem ra chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi
Hắn rất nghiêm túc đi theo lão đạo, đồng thời học tập Đạo Đức Kinh, tôi cùng lão tổ ngồi ở cuối đám đệ tử này, lão đạo kia dường như không phát hiện ra hai chúng tôi, vẫn cứ tiếp tục giảng giải Đạo Đức Kinh.
Tôi hiểu là đây không phải là xuyên qua thời không, cái này nhiều lắm coi như là để cho chúng tôi thấy được chuyện đã xảy ra mấy trăm năm trước.
Sau đó trước mắt lần thứ hai loé lên một cái, tôi lại thấy được lão tổ lúc khoảng ba mươi tuổi, trêи mặt hắn vẫn là trắng nõn nà, cùng với hiện tại giống nhau, nhưng bên trong ngực hắn lại ôm lão đạo kia!
Trong tim lão đạo bị một cây chuỷ thủ cắm vào, trêи chủy thủ chính là tay của lão tổ!
Nhìn đến đây, lão tổ vỗn dĩ yếu ớt đứng bên cạnh kinh hãi nói: Sư phụ không phải do ta giết! Không phải ta giết a!
Lão tổ quỳ trêи mặt đất nhìn về phía lão đạo cùng chính hắn, trong hình lão tổ vô cùng đau đớn, còn chưa kịp buông chuỷ thủ trong tay ra, bỗng nhiên một đám đệ tử từ bên ngoài xông tới lớn tiếng quát: Nhị sư huynh giết sư phụ rồi!
Một đám đệ tử đem lão tổ đánh cho liên tiếp lui về phía sau, đặc biệt mặt của lão tổ, bị đánh sưng cả lên, đánh cho lão tổ toàn thân đều là máu, nhưng lão tổ không nói gì, chỉ là cắn răng nói: Sư phụ không phải do ta giết!
Hình ảnh lần thứ hai xoay một cái xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Một tên xấu xí đệ tử, tôi nhớ không lầm đây hẳn là đại đệ tử, đứng trêи lão tổ một bậc. Hắn đi đến trước người lão đạo, bưng một chén nước trà nói: Sư phụ, ngài có thể thay đổi ý nghĩ của chính mình chưa? Đồ đệ van xin ngài, ta là đại đệ tử mà.
Đang nói chuyện thì gia hoả này lại quỳ xuống.
Lão đạo dùng nắp chén trà, gảy mấy giọt nước trà lạnh nhạt nói: Thanh sĩ, lòng ta đã định, Hoàng lão thuật ta chỉ truyền lại cho lão nhị, ngươi tâm thuật bất chính (lòng dạ học tập không tốt), truyền lại cho ngươi chính là hại ngươi.
Nói xong, lão đạo uống mấy ngụm nước trà, chợt cảm thấy cả người tê dại.
Thanh sĩ cắn răng một cái, mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hung tợn nói: Sư phụ, ngươi rõ ràng là đang khiến cho ta bị mất mặt a! Ta chính là đại đệ tử, ngươi không truyền cho ta lại đem truyền cho lão nhị (sư đệ)! Ngươi bất nhân thì chớ có trách ta bất nghĩa!
Lão đạo uống thêm mấy chén trà hiển nhiên đã bị động chân động tay, lúc này lão đạo trợn to hai mắt nhưng không tài nào nhúc nhích được, Thanh sĩ rút chuỷ thủ từ trong tay áo ra hung hăng cắm vào tim lão đạo, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lão tổ nằm ở bên cạnh tôi đập lấy mặt đất lớn tiếng mắng: Hóa ra là ngươi! Xem ra ta giết ngươi là không hề sai!