Editor: Mẫn Mẫn
“Cao tăng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”. Tôi liền vội vàng hỏi, giờ khắc này hô hấp có chút dồn dập.
Bên trong Thiên Sơn, khắp nơi đều lộ ra điểm quỷ dị, điều này khiến trong lòng tôi thực sự run sợ.
Lão Lạt Ma muốn nói cái gì đó, nhưng sau đó lại chuyển sang chuyện khác, nói: “Không đúng, phía dưới cầu băng trêи xích sắt này chỉ là một vùng thung lũng mà thôi, năm đó khi xây dựng cây cầu, từng có người đi qua bị ngã, lúc chúng ta đi tìm thi thể đã nhìn qua cảnh tượng dưới đáy vực, không có gì không đúng”
Tôi nói: “Vấn đề là hiện tại, sau khi ném gậy phát sáng đi, làm sao có thể một lần nữa bay lên?”
Vừa dứt lời, trong đầu tôi giống như là xẹt qua một tia chớp, tôi nghĩ thầm: Chẳng lẽ dưới đáy vực có thần linh? Hay là đáy vực có quỷ? Bọn họ không thích gậy phát sáng hoặc là chán ghét loại ánh sáng này, vì lẽ đó ném trở lại cho chúng tôi?
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện ma khi còn nhỏ được cha mẹ kể.
Kể rằng có một người, ham mê đánh bạc, vì muốn sớm đoạt được gia sản của cha, đã nghĩ ra một biện pháp ác độc, hại chết cha mình, kết quả hàng năm khi hắn hóa vàng mã cho cha, những tiền giấy vàng mã kia đều không đốt được. Buổi tối, sau khi hắn ngủ, đều sẽ mơ thấy mình khi còn bé, thấy cha hắn cầm một lượng tiền giấy lớn dẫn hắn đi dạo phố mua đồ, nhưng không phải mua đồ ăn vặt như kẹo hồ lô, mà là đầu lâu, bia mộ, quan tài gì đó. Mà khiến hắn sợ hãi hơn nữa, là khi sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện thứ mình đắp căn bản không phải là chăn, mà là tiền giấy, cuối cùng bị dọa sợ đến chết.
Ý này chính là nói, nếu như quỷ không bằng lòng, ngươi đưa cho nó món đồ gì, nó đều không cần. Tương tự, thời điểm ngươi đưa đồ cho nó, ngươi không thành tâm, nó cũng sẽ không cần. Câu chuyện này sau khi lớn lên tôi đã hiểu, kỳ thực chính là người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, làm người phải hiểu được trung hiếu lễ nghĩa, không thể làm những điều trái với luân thường đạo lý, trời không dung đất không tha.
Lời giáo huấn năm đó của cha mẹ, đến nay tôi vẫn còn nhớ. Nhưng bây giờ tôi suy nghĩ một chút, tôi chỉ là ném một cái gậy phát sát xuống vực sâu, cũng không phải ở chỗ thờ cúng gì đó, càng không làm cái gì vi phạm ý trời, không có khả năng xuất hiện tình huống như thế chứ?
Giờ khắc này hai điểm ánh sáng màu lam âm u chậm rãi bay lên, bồng bềnh trôi nổi ở phía trước cầu băng trêи xích sắt, tôi cùng lão Lạt Ma liếc mắt nhìn nhau, lúc này cùng đi về phía điểm sáng màu lam âm u trôi nổi, nhưng chúng tôi vừa đi, ánh sáng màu lam cũng đi, chúng tôi dừng, nó cũng dừng.
“Đây tuyệt đối không phải gậy phát sáng!”. Tôi cắn răng nói.
Những cái khác tôi không dám hứa chắc, ít nhất gậy phát sáng không thể có ý thức, không thể tự mình chuyển động, rất có thể đây là quỷ lửa trong truyền thuyết, chỉ có điều quỷ lửa trong núi tuyết có thể không giống quỷ lửa ngoài nghĩa địa.
Lão Lạt Ma suy nghĩ một chút, nói: “Nã một phát súng thử xem! Nếu thật sự là âm hồn quấy phá, tiếng súng cũng có thể làm bọn chúng kinh sợ”
Tôi ừ một tiếng, giương súng, nhắm ngay bóng tối trong vực sâu vô tận, “cạch” một tiếng, nã một phát súng.
Nòng súng phun ra một ngọn lửa dài hơn nửa thước, một phát đạn vèo một tiếng bắn về phía vực sâu.
Trong thời gian ngắn vẫn chưa phát hiện động tĩnh gì, tôi cũng lão Lạt Ma nín hơi nhìn chằm chằm, đưa đầu nhìn về phía vực sâu. Một lát sau, trong bóng tối dưới vực sâu, bỗng nhiên lại sáng lên một điểm sáng màu lam, chậm rãi bồng bềnh bay lên.
Định thần nhìn lại, lần này điểm sáng màu lam đã biến thành hai, ba cái. Trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm đây không phải là quỷ hồn thật chứ? Vừa kinh động một cái, liền kéo theo cả một đám quỷ hồn?
Tôi cùng lão Lạt Ma lại liếc mắt nhìn nhau, mỗi người trong mắt đều tràn đầy nghi hoặc, ngay khi chúng tôi thắc mắc không nghĩ ra nguyên nhân, đột nhiên vực sâu vô tận dưới cầu băng bỗng nhiên sáng lên đèn nê-ông đỏ như trong thành phố, dần dần, lại sáng lên một đám lớn, rồi lại ngày càng nhiều điểm sáng màu lam kia.
Vừa mới bắt đầu chỉ có hai, ba điểm sáng màu lam, dần dần, ước chừng thêm trăm cái, tiếp đó vài ba giây, lan tràn thành hơn nghìn điểm sáng màu lam, lại chỉ mười mấy giây sau, trong nháy mắt đã biến thành ngàn vạn điểm sáng màu lam.
Vừa cúi đầu nhìn, chân vực sâu giống như một biển lam sắc, ngàn vạn ánh sáng màu lam như ngân hà mênh ʍôиɠ, ba người chúng tôi đều sững sờ.
Tôi cũng lão Lạt Ma giờ khắc này đứng trêи cây cầu, trong bóng tối, cúi đầu nhìn ngàn vạn ánh sao màu xanh lam, cảm giác như đứng giữa dải ngân hà.
Đến lúc này, lão Lạt Ma mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Không đúng! Chạy mau!”
Lão Lặt Ma luôn luôn thành thục thận trọng, lần này cũng bị giật mình. Hắn lôi kéo tay tôi, hoàn toàn không nghĩ đến cầu băng trêи xích sắt có thể chịu được trọng lực bao nhiêu, cơ hồ là liều mạng chạy về phía trước.
Trong lòng tôi âm thầm cầu khẩn, nếu là ông trời phù hộ, chúng tôi còn có thể chạy đến đầu kia của cầu băng. Nếu là ông trời cố ý muốn giữ tôi ở lại chỗ này, tôi chính là xong đời.
Lão Lạt Ma lôi kéo tôi, giẫm lên mặt băng mỏng như giấy một đường chạy gấp về phía trước, không bao lâu sau cũng sắp đến đầu kia của cầu băng, tôi mơ hồ thấy được tình cảnh trêи vách núi đối diện, đó là một hang động được đào trêи vách núi, hay chính là hang rồng trong truyền thuyết, có điều tôi không quá chắc chắn.
Cũng chính là vào lúc này, tôi mơ hồ cảm thấy phía sau dâng lên một mảnh hào quang màu xanh lam, quay đầu nhìn lại, tôi sợ hãi đến mức suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình.
Ngàn vạn điểm sáng lam sắc dưới vực sâu kia, giờ khắc này đã bay tới bên trêи cầu băng, hướng về phía tôi và lão Lạt Ma bay đến
Ngàn vạn điểm sáng màu lam tụ lại, chiếu lên mặt tôi và lão Lạt Ma một màu lam u tối.
May mà ông trời có mắt, lúc điểm sáng màu lam sắp đuổi tới chúng tôi, chúng tôi đã chạy ra khỏi cầu băng trêи xích sắt, lên đến vách núi đối diện, lão Lạt Ma không nói hai lời trực tiếp mang tôi chạy trốn vào phòng gần nhất.
Phòng ốc này xây dựng theo phong cách cũ, bởi vì xây dựng trong Thiên Sơn lạnh giá, chất gỗ cửa sổ được bảo tồn cũng tính là hoàn hảo. Sau khi chúng tôi chạy vào, đóng cửa gỗ lại, lúc này mới thở dốc.
“Cao tăng, vừa nãy cái kia rốt cục là cái gì?”. Tôi sợ hãi hỏi, không ngừng nuốt nước bọt. Một hồi chạy nhanh vừa rồi làm tôi miện đắng lưỡi khô, tim đập loạn không thôi.
Lão Lạt Ma cũng thở hổn hển mấy cái, mới chậm rãi nói: “Không nghĩ tới… hoàn toàn không nghĩ tới”
Tôi không tiếp lời, lão Lạt Ma nói tiếp: “Những điểm sáng màu xanh lam vừa nãy, có thể không phải cái gì quỷ quái, mà là thiêu thân!”
Tôi ngẩn ra, vậy cần gì phải náo loạn vội vàng như vậy. Tôi nói: “Thiêu thân? Nếu như là thiêu thân, chúng ta còn cần phải chạy sao?”
Lão Lạt Ma nhìn dáng vẻ khinh thường của tôi, liền nói: “Ngươi có điều không hiểu, đây là bướm ma.”
“Bướm ma là gì?”
“Những con thiêu thân này, là dùng một loại vu thuật chế ra, trong bụng của từng con thiêu thân đều có hình dáng một khuôn mặt người. Cũng có thể nói, mỗi con thiêu thân đại diện cho một người chết”
Đệt!
Mỗi con thiêu thân đại diện cho một kẻ đã chết, vô số bướm ma màu xanh lam này, đến tột cùng là bao nhiêu người chết?
Thấy trêи mặt tôi khϊế͙p͙ sợ không thôi, lão Lạt Ma đau lòng nói: “Ta biết những bướm ma này làm sao tới được rồi”
“160 năm trước, thiên hạ loạn lạc, quân phản bội Nam Triều bao vây các nơi, cuối cùng bị nhà Thanh đánh tan, kẻ dẫn đàu phản quân nghe nói trong Thiên Sơn có sức mạnh thần bí, có thể xoay chuyển thời gian cũng không gian, liền đến đây tìm kiếm. Ta chính là bị bắt tới đây vào lúc ấy.” Lão Lạt Ma nói lời này, đến bên cửa sổ, đưa ngón tay chọc nát giấy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tôi cũng tiến đến khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, ngàn vạn ánh sao màu lam che phủ, trôi nổi ở vách núi bên cạnh, khắp nơi đều là ánh sao màu lam, bay qua bay lại.
“Ai, kỳ thực ta cũng không biết Nhân Vương Kinh ở đâu, nhưng từ sổ sách bên trong miếu có một quyển ghi lại chuyện này. Đầu lĩnh của quân phản bội áp giải ta đến sâu bên trong Thiên Sơn, vì để lấy được Nhân Vương kinh, liền xâu dựng cây cầu xích sắt dài, ván gỗ đều bị thổi xuống vách núi, bên cạnh lại kết một tầng băng tuyết, cũng có thể đi, chỉ có điều cũng không ai tới.”
Tôi mơ hồ hiểu, liền nói: “Vậy những con bướm ma màu xanh lam này, chính là phản quân đã chết biến thành?”
Lão Lạt Ma gật đầu nói: “Nói đúng ra là thế này, ở cổ đại có một loại vu thuật, gọi là Vọng Hương hồi hồn. Người bị dùng loại vu thuật ngày, chết rồi thì sẽ hóa thành thiêu thân, hơn nữa trêи bụng thiêu thân cũng sẽ hiện ra mặt mũi của chính mình, để người nhà thuận tiện phân biệt.”