Editor: Cua
Thiên Sơn mênh ʍôиɠ, tuyết lớn đầy trời, chúng ta đi đâu tìm Hỏa Liên (hoa sen lửa)? Tôi chỉ biết Tuyết Liên, nhưng vẫn chưa nghe nói tới Hỏa Liên. Còn là Hỏa Liên nở hoa, vậy thì càng không giải thích được.
Con rắn băng nhảy múa, rắn băng tôi cũng chưa từng nghe nói, không biết là một loài rắn cụ thể nào đó, hay là nói con rắn dùng băng chế tác ra, nếu như là tượng băng, vậy còn có thể cử động sao?
Linh hồn chịu đựng sự thống khổ của người sống, cái này tuy rằng tôi nghĩ không ra, nhưng tôi cảm thấy, lúc này, tôi hẳn là chính là trạng thái này.
Tôi không có trái tim, không có linh hồn, không có xương cốt, không, tôi chính là một đoàn niềm tin. Nhưng chính tôi, giữa trời đầy tuyết, chạy mười mấy dặm đường núi, một lần nữa về tới lầu tháp chín tầng, phần này mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, ít nhất cũng giống linh hồn chịu đựng cảm giác thống khổ của người sống.
“A Bố, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một lát đã.” Nhị gia vỗ vỗ bờ vai của tôi, ngồi ở cạnh tôi đốt một điếu thuốc.
Tôi khoác chăn, thân thể cũng dần dần ấm lên, nhìn củi gỗ bên trong lò lửa bị đốt đùng đùng, ánh mắt dần dần có chút mê ly.
Bác Hải không phải chỉ là chết đơn giản như vậy, Lạt Ma và tôi, sau khi tiến vào lầu hai, đều có thể xuất hiện tại lầu tháp chín tầng trêи vách núi đối diện. Mà chỉ có một mình bác Hải, sau khi tiến vào lầu hai, đã bị chết ở tại lầu một, linh hồn cũng quỷ dị biến mất.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Tôi ngồi ở bên cạnh lò lửa, ánh lửa chiếu rọi ở trêи mặt của tôi, một mảnh màu đồng cổ.
Nhưng cũng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, chú trung niên, nhị gia còn có tôi, một nhóm ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão tổ cùng Lạt Ma song song đứng ở cửa, trêи bả vai và trêи đỉnh đầu có một tầng tuyết dày đặc.
Đặc biệt là Lạt Ma, tuổi tác hắn lớn, lông mày dài. Trêи lông mày của hắn cũng đọng rất nhiều hoa tuyết, lúc này nhìn lại, giống như là đem lông mày nhuộm trắng.
Sau khi hai người vào nhà, phủi tuyết trêи người xuống, Lạt Ma dáng vẻ bình tĩnh, lão tổ gương mặt bất đắc dĩ cùng mất mát.
“Nếu như không có chuyện gì, ta đi nghỉ trước đây.” Lạt Ma mỉm cười nói với lão tổ.
Lão tổ gật gật đầu. Ừ một tiếng, sau đó đi tới lò lửa.
Lạt Ma ngồi một mình ở góc tường, cũng không dựa vào bên cạnh chúng tôi sưởi ấm, sau khi lão tổ đi lại đây, câu nói đầu tiên là: Đồ đệ, nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối theo ta ra ngoài một chuyến..
Tôi hỏi: Đi đâu?
Lão tổ nói: Tạm thời cũng không rõ ràng lắm.
Cái này cũng khiến tôi bối rối, chỗ cần đến ở đâu cũng không rõ, đây không phải kể chuyện cười sao?
Tôi ra hiệu cho nhị gia và chú trung niên bằng một ánh mắt, hai người rất thức thời thối lui ra khỏi phạm vi lò lửa, trở lại góc đông nam của tầng trệt, tiến vào trong túi ngủ nghỉ ngơi.
Còn lại lão tổ và tôi, tôi nói: Bác Hải chết rồi.
Lão tổ rõ ràng cũng sững sờ, một lát sau thoải mái, nói: Ừ.
“Sư điệt (đồ đệ của sư huynh) của ngươi chết rồi, ngươi chỉ có biểu cảm này?” Tôi lạnh lùng hỏi.
Lão tổ vẻ mặt vẫn rất hờ hững, hắn cũng không nhìn tôi, nhìn chằm chằm lò lửa, nói: Vậy ta phải có vẻ mặt gì?
Hai chúng tôi đều không nói.
“Hắn chết, là chết một cách lỗ mãng (không cẩn thận), là chết vì không tín nhiệm ta, trong thời gian ngắn ta cũng hết cách rồi, trước hết coi như hắn bị loại ra khỏi cục diện này, chúng ta nhất định phải kiên trì tìm tới Nhân Vương Kinh.” Dừng lại hồi lâu, lão tổ sâu kín nói.
Tôi biết lão tổ và bác Hải, có chút không đội trời chung, cho nên tôi không loại trừ khả năng lão tổ lén lút giết chết bác Hải, nghe lão tổ vừa nói như thế, tôi trả lời: Vậy lúc rời khỏi đây, còn có thể cứu sống bác Hải không?
Cái này tùy vào mắt quỷ. Nó muốn cứu, mọi người đều có thể sống, nó không muốn cứu, ai cũng đều phải chết. Nói xong, lão tổ dựa vào cột gỗ bên cạnh, hai tay ôm vào người, nói: Đừng quấy rầy ta…ta ngủ một lát.
Nhìn bên ngoài, đã là hơn chín giờ sáng rồi, lúc này ánh mặt trời từ bệ cửa sổ chiếu vào, rọi sáng căn phòng, cả căn phòng chìm trong ánh nắng, tôi cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Lúc tôi bị cơn đói bụng là tỉnh lại, đã chạng vạng, hơn sáu giờ tối, đây là giấc ngủ an ổn nhất sau khi rời nhà của tôi, tiếp theo có thể sẽ không thể an ổn như vậy nữa.
Đoàn người chúng tôi lấy ra một ít đồ ăn, sau khi ăn xong lão tổ liền lôi kéo tôi ra cửa, nhị gia cùng chú trung niên vốn là muốn đuổi theo chúng tôi, ai ngờ lão tổ nói: Muốn chết nhanh một chút thì các ngươi hãy theo đến, không muốn chết nhanh như vậy, thì ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, đâu cũng không được đi!
Tôi cũng nói: Nhị gia, đại thúc, các ngươi cứ ở lại chỗ này, không nên lên lầu hai, ở trong đại sảnh nghỉ ngơi, đồ ăn trong ba lô leo núi đủ để các ngươi ăn hơn nửa tháng, tôi và lão tổ đi một lát sẽ trở lại.
Sau khi sắp xếp được bọn họ, lúc này chúng tôi mới ra ngoài.
Giờ khắc này ánh mặt trời có chút ảm đạm, ra khỏi cửa một trận gió rét thổi tới trước mặt, hoa tuyết đọng ở trêи mặt, như vạn cây kim may đang nhẹ nhàng đâm thủng làn da của tôi, cảm giác thấy hơi đau.
Tôi kéo chặt cổ áo, hỏi: Chúng ta đi đâu?
“Tìm kiếm Hỏa Liên.” Lão tổ nhàn nhạt nói.
Vừa nghe đến hai chữ Hỏa Liên, trong lòng tôi liền hồi hộp, lần thứ hai nhớ tới lời lão Lạt Ma đã nói, Hỏa Liên nở hoa!
Không sai, xem ra mấu chốt để tiến vào phía trêи lầu tháp chín tầng, chính là tìm Hỏa Liên cùng với Băng Sà (rắn băng, mình để vậy nghe hay hơn) rồi.
Sắc trời dần dần tối sầm, tôi phát hiện con đường lão tổ mang tôi đi, dường như là đi về phía vách núi đối diện, tuy nhiên lần này chúng tôi không có đi đường tắt, mà là theo sườn dốc, chậm rãi đi tới bên trong thung lũng.
Tuyết trong sơn cốc đọng càng ngày càng dầy, khiến người khác giận sôi, lão tổ đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi nói: Đồ đệ, theo sát ta.
Tôi biết bên trong thung lũng có nhiều hố to sâu không thấy đáy, chỉ vì quanh năm tuyết đọng nên đều bị che đậy, nếu lỡ như dẫm phải, cũng sẽ trực tiếp bị vùi lấp.
Đồ đệ, đi phía sau ta.
Đồ đệ, kéo tay của ta.
Đồ đệ…
Nói thật, trong lòng tôi có chút cảm động, dọc theo con đường này, lão tổ đối với tôi khá là chăm sóc, tôi nói: Sư phụ, chúng ta có thể tìm tới Hỏa Liên sao?
Lão tổ giờ khắc này ở trong gió tuyết ngừng thân thể lại, quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi tôi: Ngươi cam tâm tình nguyện gọi ta là sư phụ rồi hả?
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Lão tổ cười nói: Ta nhớ ngươi từ đầu tới đuôi đều không phục ta, hiện tại phục rồi sao?
Tôi ôm đầu nói: Không phục! Đến bây giờ cũng không phục! Ta đánh không lại ngươi, bản lĩnh không bằng ngươi, nhưng ta chính là không phục!
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ta thích!” Lão tổ ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, ở trong tuyết cười ha ha, vô cùng kɧօáϊ chí.
Ở trêи đường núi nhỏ, lão tổ vẫn mang theo tôi vvi về phía trước, sắc trời từ từ lờ mờ, chúng tôi đã đến đáy vực.
Đáy vực rất nhiều nơi kết ra vụn băng, nhưng tôi cảm thấy đáy vực so với trêи sườn núi ấm áp hơn một chút.
“Đồ đệ, một lát nữa ngươi không được hồi tưởng câu chuyện khi ngươi còn bé, nhớ kỹ chưa?” Vừa tới đáy vực, lão tổ nói với tôi.
Tôi không có hỏi tại sao, chỉ là gật đầu, nói: Ta tận lực không nhớ.
Lão tổ nói: Nghĩ lại chuyện của ngươi và Cát Ngọc, nghĩ lại chuyện làm ăn, nghĩ lại món ăn ngon ngươi muốn mua sau khi phát tiền lương, mặc cái gì đẹp mắt, muốn cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nhớ chuyện khi còn nhỏ.
Nhìn lão tổ không giống như là nói đùa tôi, tôi thật lòng gật gật đầu.
Sắc trời lúc này, không mở đèn pin cầm tay ra thì không có cách nào đi tiếp. Lão tổ một tay lôi kéo tôi, một tay mở đèn pin cầm tay ra, trong màn đêm tìm kiếm con đường, chúng tôi ở sâu trong thung lũng tuyết, sau khi lách qua hơn nửa vòng thung lũng, lão tổ rốt cục nói: Tìm được rồi.
Tôi nhìn theo ánh đèn của đèn pin cầm tay, ở đáy vực có một cửa sơn động, trêи cửa động đầy những cây băng dài hai thước, cứ như vậy từng cây từng cây treo ngược đến, giống như cơ, làm người ta không rét mà run.
Sau khi vào sơn động, ngươi không được suy nghĩ linh tinh, nếu như ngươi không nhịn được, có thể há mồm mắng ta, ghi nhớ kỹ không được nhìn linh tinh, không được nghĩ linh tinh. Dứt lời, lão tổ lôi kéo tôi, đi đến hang núi.
Lúc đến trước cửa sơn động, tôi không nhịn được nhìn lên những cây băng trêи đỉnh đầu, trong đầu nghĩ, nếu như những cây băng kia gãy vỡ, sẽ đâm tôi thành dáng vẻ gì, cả người run lên, không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Vốn ở ngoài cửa động lạnh đến phát run, nhưng vừa mới tiến vào sơn động, cảm giác kia lập tức không còn nữa.
Trong sơn động rất ấm áp!
Giống như một người ở giữa mùa đông, đi trêи phố lớn hơn nửa canh giờ, bỗng nhiên về tới trong nhà, ngồi ở trong phòng ấm áp, chính là cảm giác như vậy.
Lách tách…
Lách tách…
Một trận tiếng kèn truyền vào lỗ tai của tôi, tôi sững sờ, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, đây là tiếng kèn của xe công cộng kiểu cũ, ta khi còn bé vào thành ngồi xe thời gian đã qua thường nghe được!
Bên trong hang núi này sao có thể có loại xe công cộng kiểu cũ đây?