Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 142: Kế Hoạch Lớn



Tôi dẫn Cát Ngọc về tới phòng ở trạm tổng vận chuyển ,phòng mà tôi thuê có một quãng thời gian không ttrở về ,quãng thời gian này cũng không có ý định trở lại .

Có câu nói , thỏ khôn có ba hang, phòng thuê tạm thời không cần lộ ra .

Lúc ngủ ,nước mắt của tôi không ngừng rơi ,tất cả áp lực đồng thời ập đến, tôi sắp có chút không nhịn được rồi.

Cát Ngọc ôm đầu của tôi kéo tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ bờ vai của tôi ,cô ấy nói: Người đàn ông rơi lệ không mất mặt chỉ là chưa tới lúc đau lòng .

Tôi ở trong lòng Cát Ngọc giống như là một đứa bé lẳng lặng ngủ tới hừng đông .

Trời vừa sáng, chú com lê liền gọi điện thoại cho tôi khiến tôi đến bệnh viện một chuyến ,tôi thu thập mọi thứ xong bảo Cát Ngọc ở nhà chờ tôi .

Lúc sắp tới buổi trưa ,tôi chạy tới bệnh viện trung tâm, ở trong phòng bệnh VIP thấy chú com lê và ông Nhị , bệnh tình của ông Nhị rất nhanh chuyển biến tốt ,hôm nay đã là mặt mày hồng hào có thể xuống giường đi bộ .

Trên cổ chú com lê vẫn cứ đeo dụng cụ điều trị cố định cổ, sau khi thấy tôi tiến vào phòng bệnh ,chú ấy nói: A Bố ,cậu tới đây, đóng cửa lại.

Đi tới trước mặt chú com lê ,chú ấy thò tay mò xuống dưới gối sau đó móc ra một cây súng lục đưa cho tôi nói: Ừ , nửa đêm hôm qua gọi điện thoại ,sáng sớm hôm nay liền lấy tới tay rồi.

Tôi không cảm thấy kinh ngạc dù sao chú ấy là bộ đội đặc chủng ,giữa chiến hữu với nhau khẳng định có liên hệ liền coi như trong tay chiến hữu không có súng vậy cũng có thể mở rất rộng mạng lưới liên lạc .

"Bên trong có sáu phát đạn không đủ dùng tôi nơi này còn có."

Tôi nói: Cháu sẽ không nghịch súng sợ cướp cò.

Chú com lê cười nói: Khi còn bé từng nghịch súng nhựa mô phỏng sao? Rất khó sao? Nghịch cái kia ,cậu liền nhất định sẽ biết dùng cái này !

Suy nghĩ một chút , tôi còn là cất đi nhét vào trong thắt lưng dùng quần áo che lại.

Ông Nhị giờ khắc này ngồi ở bên giường đốt một điếu thuốc ,sau khi hút một ngụm lớn nói: A Bố , hai ngày nay cháu tạm thời không cần tới bệnh viện nữa, ông và nhóc com lê lại lẳng lặng điều dưỡng hai ngày ,sau đó bọn ông sẽ xuất viện nếu như ở trước lúc bọn ông tìm cháu , lão tổ kia đến tìm cháu trước ,cháu tận lực kéo dài thời gian ,nhớ kỹ .

Tôi ừ một tiếng ,ông Nhị nhét thuốc lá vào trong miệng để trống tay phải mò vào trong túi, sau nửa ngày trời mò tìm móc ra một sợi dây đỏ .

Sợi dây đỏ này là một cái vòng tay, bên trên còn tết kiểu tết của Trung Quốc rất trang nhã.

"Ừ, đeo cái này lên người ,cổ tay, cổ chân hoặc là giấu trong túi đều được hiện tại liền đeo."Sau khi ông Nhị đưa cho tôi liền muốn nhìn tôi đeo ngay trước mặt.

Tôi đeo lên cổ tay hỏi: Ông Nhị ,thứ này dùng như thế nào?

Ông Nhị nói: Không cần dùng ra sao, cháu chỉ để ý đeo tuyệt đối không được làm mất liền được rồi .

Tôi gật gật đầu rời khỏi bệnh viện trung tâm, trở lại phòng ở trạm, tôi bắt đầu lẳng lặng ấp ủ kế hoạch của bản thân tôi.



Đầu tiên lão tổ lộ diện , đây là một cao thủ thao túng mọi thứ từ phía sau trước đây hắn không xuất hiện là vì hoàn toàn không cần thiết ,như bản lĩnh của bác Hải và chú com lê ,chú Quỷ hoàn toàn liền có thể ứng phó .

Nhưng bây giờ lại đến một ông Nhị, trong bóng tối cũng có một cao nhân thần bí đang giúp tôi vì lẽ đó lão tổ ngồi không yên rồi nhất định phải tiên phát chế nhân (ra tay trước nắm quyền chủ động) nhưng mắt quỷ bị tôi nuốt vào trong bụng dung hợp với thân thể tôi .

Nghịch Thiên Thần từ biệt từ khi trấn cổ Thanh Linh đến bây giờ đều còn chưa nhìn thấy hắn ,tôi cảm thấy trên người thằng cha này cũng khẳng định cất giấu bí mật to lớn gì đó, cái này nhất định phải tìm ra có lẽ hắn cũng là kẻ lừa tôi chỉ bất quá tuyến của hắn kéo càng dài hắn muốn câu con cá lớn hơn. (muốn đạt được thứ lớn hơn)

Tôi tạm thời tính cảm thấy hết thảy những kẻ đeo mặt nạ đều ít nhiều có chút quan hệ với Nghịch Thiên Thần, vì lẽ đó , trước tiên bắt đầu bài tra (trước tiên tra cái nè xong rồi thì loại bỏ) từ mặt nạ và điều tra nhà xưởng bỏ hoang.

Đột nhiên nhiều ra một xe chuyến cuối sô 14 khẳng định không phải không có lửa mà lại có khói, sau lưng chiếc xe này nhất định ẩn giấu cái gì đó.

Nghĩ tới đây ,trong đầu tôi ; ánh chớp lóe lên , lúc này liền vọt tới trong phòng làm việc của Trần Vĩ .

Anh ta đang uống rượu !

Trần Vĩ vừa nhìn tôi tiến đến vụt một cái liền từ sau bàn làm việc chạy ra, chạy đến trước mặt của tôi gần như đều muốn quỳ xuống rồi ,anh ta nói: Chú me, đêm nay có rảnh không? Anh cầu em cứu cứu anh với ,đêm nay chúng ta không xuất phát nữa, anh cùng cậu cùng đi được không?

Thấy bộ dáng Trần Vĩ ban ngày đều đang uống rượu nhất định là thân thể của anh ta đã mục nát đến cực hạn .

Tôi mơ hồ cảm thấy ,Trần Vĩ đúng là một người có bí mật nhưng anh ta cũng là bất đắc dĩ là bị cưỡng bức có lẽ kẻ ở phía sau thao túng anh ta liền là người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng hoặc là chú Quỷ ,hiện tại xác định mắt quỷ tôi nơi này rồi, Trần Vĩ đã trở thành kẻ vô dụng vì lẽ đó kẻ thao túng hắn ở phía sau không lại để ý đến anh ta nữa để anh ta tự sinh tự diệt tùy tiện mục nát đi thôi .

Không nói những cái khác , Trần Vĩ hai chúng tôi đang làm việc với nhau hơn nửa năm nói không có một chút cảm tình giữa đồng nghiệp với nhau đó cũng là nói dối.

Tôi gật gật đầu đóng lại cửa văn phòng lại nhỏ giọng nói: Anh Trần ,em tới tìm anh chính là thương lượng chuyện này .

Khuôn mặt Trần Vĩ vui vẻ lập tức nói: Được được được , cậu em cậu nói , cậu em cậu nói !

"Chuyện mà hiện tại nhiều ra một chuyến xe cuối số 14 ,anh biết không?" Tôi nhỏ giọng hỏi Trần Vĩ .

Trần Vĩ nói: Chưa từng thấy cũng không nghe người khác nói qua ngược lại là cậu hỏi qua anh.

Tôi ừ một tiếng nói: Chiếc xe chuyến cuối số 14 sớm không có muộn không có một mực ở mấy ngày nay lòi ra ,anh Trần ,anh nói đây là ý gì?

Trần Vĩ dứt khoát lắc đầu nói không biết .

"Như này đi, anh Trần anh đổi một loại tư duy , dưới tình huống chuyến xe cuối số 14 ban đầu này, dưới tình huống ban đầu đủ chịu tải hành khách lại nhiều ra một chiếc , này không nói rõ đoạt mối làm ăn sao?

Trần Vĩ gật đầu .

Tôi còn nói: Nhưng xe bus số 14 là xe tang cải trang thành, ở trên con đường này ,hành khách hầu như không có người sống nếu như nói là đoạt mối làm ăn nhất định không phải là vì tiền kia sẽ là vì cái gì mà đến?



Trần Vĩ lại lắc đầu .

Tôi thở dài nói thẳng: Như vậy đi ,đêm nay chúng ta trước tiên không xuất phát rồi, chuyến xe cuối số 14 liền vứt ở phòng ở trạm tổng ,đừng để ý tới nó ! Anh tìm một công nhân đáng tin ,đêm nay liền nhìn chằm chằm chiếc xe cuối số 14 ở trạm tổng này của chúng ta.

"Cái này không thành vấn đề !" Trần Vĩ nói thế nào cũng là chủ nhiệm , điểm ấy quyền lợi vẫn phải có .

Tôi còn nói: Thứ hai, trạm cuối của một chiếc xe chuyến cuối số 14 khác cũng không phải là phòng ở trạm, camera của trạm tổng dặm dường như cũng trước giờ chưa chụp được, vậy liền nói rõ chiếc xe này có điểm cuối khác! Hai chúng ta đêm nay nghĩ biện pháp lấy thân phận hành khách lên trên một chiếc xe chuyến cuối số 14 khác xem xem chiếc xe này là ai đang lái, trạm cuối ở đâu !

Trần Vĩ gãi đầu một cái nói: Anh cảm thấy chúng ta vẫn là trực tiếp tiến vào nhà xưởng kiểm tra sẽ tốt hơn đi?

Tôi kiên quyết không đổi nói: Anh Trần, anh nghe em không sai ,em mơ hồ cảm thấy xe bus số 14 nhiều ra này khẳng định có liên quan đến nhà xưởng cụ thể có liên quan gì liền xem chúng tôi đêm nay có thể lên xe buýt hay không .

Trần Vĩ có chút lo lắng ,tôi nhìn ra sắc mặt của anh ta anh ta tự mình uống rượu trên mặt có chút sợ sệt dù sao anh ta bây giờ còn chưa có chết đây.

"Anh Trần , nếu như anh sợ vậy em tự đi nếu như em chết ở nơi nào lại cũng không về được, ngày lễ ngày tết anh đốt cho em ít tiền giấy nhé." Nói xong , tôi quay đầu liền đi .

Trần Vĩ vội vàng kéo tôi nói: Ai ai ai ,chú em ,chú em, anh đi chung với cậu!

"Này liền đúng rồi, đêm nay , nửa đêm 12 giờ ,hai chúng ta đi bộ đi liền giống với hành khách phổ thông, chúng ta cũng ở dưới bảng trạm chờ xe ! Bất quá em cảm thấy vẫn là muốn dịch dung (trang điểm cải trang) chút."

Cuối cùng , Trần Vĩ hai chúng tôi thương lượng xong đối sách ,tôi liền quay trở về kí túc xá .

Ở phương diện dịch dung, Cát Ngọc tuy rằng không phải là cao thủ nhưng cũng hiểu không ít ,buổi trưa cô ấy đi ra một chuyến ,lúc buổi tối trở lại mua một bao đồ tạp nham.

Bên trong có lông mày giả, râu mép giả ,còn có da mặt bất quá sờ sờ hẳn là da lợn hoặc là da trâu mỏng dù sao đều là dùng để dịch dung.

Chờ lúc Cát Ngọc dịch dung cho tôi, tôi nói: Đừng làm cho quá đẹp trai cũng đừng quá xấu ,hai người này đều quá hấp dẫn sự chú ý của người khác liền mất đi mục đích ban đầu của dịch dung.

Giọng Cát Ngọc như chuông đồng cười nói: Em đương nhiên biết ,em sẽ dịch dung anh thành ném tới trong đám người lại cũng không có ai nhiều liếc anh một cái.

Trần Vĩ cả ngày ngốc ở trong phòng làm việc không ra khỏi cửa cho nên anh ta không cần dịch dung .

Làm xong tất cả ,tôi quấn dao găm sắc bén lên bắp chân , mặc vào một chiếc quần rộng rãi lại cắm cây súng lục vào trong dây lưng sau lưng liền cùng Trần Vĩ ra khỏi phòng ở trạm tổng.

Hai chúng tôi sớm nửa giờ chạy tới thành Mị Lực bởi vì trạm ở điểm này quỷ dị nhất, tất cả chuyện quái lạ trước đây đều là xảy ra ở nơi này .

Khoan hãy nói , nửa đêm mười một giờ rưỡi ,điểm này vẫn là khá lạnh ,hai chúng tôi đốt một điếu thuốc ,Trần Vĩ rụt cổ lại quấn quấn áo trên hỏi tôi : Chú em , việc này được không?

Tôi không trả lời hắn ,bởi vì trong bóng tối xa xa đang có một đám người chậm rãi đi về phía chúng tôi...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv