Editor: Cua
Trêи đường chạy tới nhà xưởng, nổi lên âm thanh tách tách mưa nhỏ, tôi kéo kính xe xuống, không khí mát mẻ ùa vào xua đi cảm giác bí bách trong xe. Không khỏi cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.
“Lần này chúng ta sẽ cùng chú Quỷ thúc giao đấu.” Tôi nhàn nhạt nói một câu.
Chú trung niên nói: Chú Quỷ, người này không đơn giản, nếu như nói riêng về công phu quyền cước, ta không e ngại hắn, nhưng hắn hiểu quá nhiều bàng môn tà đạo, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhị Gia hừ lạnh một tiếng: Ta liền chuyên trị các loại bàng môn tà đạo!
Trêи đường không ai nói nữa, rất nhanh, xe lái đến gần nhà xưởng bỏ hoang, chúng tôi ở trêи xe xe, lần thứ hai xác định mặt nạ của nhau, bảo đảm một khi đánh nhau sẽ không ngộ thương người của mình.
Tôi rút ra thanh chủy thủ chú trung niên cho tôi, giờ khắc này trêи chủy thủ đã bắt đầu hiện ra hàn quang rồi. Ở khoảng cách cách nhà xưởng trăm mét đều có âm khí kéo tới, cũng không biết bên trong nhà xưởng này đến cùng là đang làm gì.
Chúng tôi đi trêи con đường mọc đầy cỏ dại, chậm rãi hướng về nhà xưởng đi đến, lúc đến trước cửa nhà xưởng. Nhị Gia mới vừa liếc mắt nhìn, liền nói: Chậm đã!
Mọi người dừng lại. Không biết vì sao, nhìn Nhị Gia .
Nhị Gia không lên tiếng, hai tay chắp ở sau lưng, đi tới đi lui trước cửa lớn, nhưng bất kể đi lại thế nào, trước sau cũng không đi vào.
Cũng không ai dám quấy rối Nhị Gia , cứ như vậy lẳng lặng chờ, một lát sau, Nhị Gia sâu kín nói một câu: Trong nhà xưởng ẩn giấu cao nhân.
Có thể làm cho Nhị Gia bản lĩnh như thế này gọi là cao nhân, vậy người này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh?
Tôi kinh ngạc hỏi: Nhị Gia , vậy tối nay còn có thể vào không?
“Đương nhiên có thể đi vào, có cao nhân chỉ có thể nói rõ vấn đề khó giải quyết, nhưng không thể nói rõ chúng ta chắc chắn thất bại, đi.” Nhị Gia trực tiếp dẫn đầu đi vào.
Vừa nãy hắn có thể là đang suy nghĩ đối sách, giờ khắc này nghĩ ra biện pháp. Tự nhiên đứng thẳng lưng.
Sau khi đi vào trong nhà xưởng, đạp ở trêи cỏ dại rậm rạp trêи mặt đất, Nhị Gia quay đầu lại nhỏ giọng hỏi tôi: A Bố, cái phân xưởng khiên ngươi tiến vào ảo giác ở đâu?
Bởi đây là một nhà xưởng cỡ lớn, ở giữa có một cái đường lớn, hai bên từng dãy đều là nhà xưởng, không biết là xưởng gì.
Tôi chỉ vào đông nam góc nói: Đại khái ở vị trí này. Bên trong có mô hình máy móc, khuôn đúc cắt đồ vật, hẳn là một cái xưởng đóng sách.
Nhị Gia suy nghĩ một chút. Nói: Đi vào trong phân xưởng nhìn.
Vừa dứt lời, cổng chính nhà máy truyền đến âm thanh ầm ầm lớn, chúng tôi quay đầu nhìn lại, quát to một tiếng không được!
Phía sau nhà xưởng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hai tấm cửa sắt lớn, giờ khắc này lặng yên không một tiếng động, đột nhiên liền đóng lại.
Nhị Gia xua tay nói: Gấp cái gì? Không nên hốt hoảng.
Trong đêm mưa, từ nhà sâu trong nhà xưởng hắc ám, từ từ từ truyền đến một loạt tiếng bước chân. Bước chân này mạnh mẽ hữu lực, hơn nữa tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề, chờ cho tiếng bước chân kia tới gần.
Chúng tôi mới nhìn rõ, một đám mặc y phục dạ hành đeo mặt nạ người, cầm trong tay trường đao hướng về chúng tôi mà ép tới.
Mặt nạ của bọn họ rất loạn, thượng vàng hạ cám (đủ các thứ, các loại, từ tầm thường cho đến quý giá, từ thô sơ đến tinh xảo, ở đây ý là đủ loại mặt nạ), có thể nói là tụ tập hết loại mặt nạ ở đây, đem tất cả những nhân vật từng xuất hiện vẽ trêи mặt nạ, đếm qua, số mặt nạ này trí ít cũng phải trăm cái từ trái qua phải.
Đây là muốn để cho chúng tôi trước tiên khởi động gân cốt sao? Bác Hỉ cười lạnh một tiếng, tuy rằng bây giờ hắn là người què, nhưng sau khi bác sau khi bác Hải sử dụng thân thể này, cũng đã sở hữu lại toàn bộ bản lĩnh trước kia của mình.
Nhị Gia quay đầu lại, nhỏ giọng nói một câu: Nhớ kỹ mặt nạ của bốn người chúng ta, ngoài ra, thấy một cái (mặt nạ), giết một người!
Vừa dứt lời, đám người đeo mặt nạ kia giống như có người phát hiệu lệnh, giẫm trêи vũng nước lầy lội trêи mặt đất, ùn ùn nâng đao lên chém tới chỗ chúng tôi.
Trong màn đêm, chỉ có ánh sáng từ một bóng đèn lớn trước cửa lớn của nhà xưởng, loáng thoáng soi sáng từng lưỡi đao sáng loáng, phản chiếu ánh sáng thỉnh thoảng xẹt qua trêи vách tường cũ kĩ của nhà xưởng. Tôi chém một đao chém trêи bả vai một kẻ đeo mặt nạ, cũng không có xuất hiện loại cảm giác lưỡi dao đâm vào da thịt, trái lại cảm thấy giống như là đâm vào một chậu nước.
Không hề có lực cản!
Rút ra chủy thủy, trong nháy mắt, người đeo mặt nạ kia ngã rầm một tiếng, thân thể trực tiếp tan vỡ, mặt nạ trêи đất ục ục lăn một vòng. Tôi đá y phục của hắn, chỉ thấy bên trong y phục dạ hành của hắn, bao phủ đều là rơm rạ, căn bản không nhìn thấy một chút máu thịt nào.
Đúng như dự đoán, Nghịch Thiên tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Tôi liền cảm thấy gia hoả (thằng nhãi) này có vấn đề, lúc ở thanh linh cổ trấn, hắn không động thủ gia nhập vòng chiến, không giúp bất kỳ bên nào.
Mãi đến tận lúc đi cũng không lộ ra địch ý với tôi, lúc đó tôi cảm thấy hắn hẳn là tốt, hắn cùng ba người đeo mặt nạ khác không phải là thông đồng làm bậy, có lẽ Nghịch thiên khinh thường phương pháp làm việc của ba người kia, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, cái này chỉ là vớ vẩn.
Đã từng có vị danh nhân, danh tiếng lẫy lững nói. Không sợ người làm việc có nguyên tắc, chỉ sợ người không có ham muốn. (người có ham muốn thì dễ đề phòng, có cách đối phó, người không có bất cứ ham muốn gì, không cần thứ gì thì không có cách nào kiểm soát).
Có yêu thích, có theo đuổi, liền có thể gãi đúng chỗ ngứa. Nghịch Thiên cũng đã từng để lộ ra ý muốn lấy mắt quỷ, đã là quạ thì sẽ giống nhau, đều là màu đen, nếu như hắn giống với ba người còn lại, muốn lấy được mắt quỷ, như vậy hắn sẽ là một con điểu (chim điểu) tốt sao?
Chẳng qua là phương pháp làm việc của hắn tương đối hàm súc (ngắn gọn, súc tích) một chút, không giống ba tên đeo mặt nạ kia, trực tiếp động tay động chân đến đoạt. Nghịch Thiên Thần nhất định là giỏi việc ở sau lưng khống chế người khác.
Ở đây có hơn một trăm con rối hình người đeo mặt nạ thượng vàng hạ cám (đủ loại), tuy số lượng đông đảo, nhưng không chịu nổi một đao của tôi, trong nháy mắt liền biến thành người rơm, giờ khắc mọi người hợp lực chém giết, trêи mặt đất đã phủ kín một tầng rơm rạ dày đặc, lại đưa mắt nhìn, những người rơm kia chỉ còn lại hơn năm mươi cái.
Nhưng lúc tôi nhấc đao, chuẩn bị lại đâm đến, bỗng nhiên phát hiện, người trước mặt mang mặt nạ Hạng Vũ, tôi nhanh chóng thu tay lại, trong lòng tự nhủ suýt chút nữa liền đâm vào người chú trung niên rồi.
Lúc quay đầu lại định đâm tên khác, vừa nhìn, lại là một người đeo mặt nạ Hạng Vũ.
Bà mẹ nó!
Không phải chứ?
Đang đánh, mọi người dường như cũng ngừng tay, quay đầu, định thần nhìn lại. Ai ya, có mười mấy người mang mặt nạ Hạng Vũ, mang mặt nạ Tào Tháo có hơn mười cái, mặt nạ Tần Thủy Hoàng cùng mặt nạ bát tiên Lý Thiết Quải cũng là hơn mười cái.
Lúc này chúng tôi năm mươi, sáu mươi người, hỗn tạp cùng nhau, đứng ở trong mưa, Nhị Gia cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không ai dám động thủ nữa.
Đây đúng là không thể đánh tiếp rồi, không biết là đám người đối diện này thông minh học theo kế sách của chúng tôi, trực tiếp đem mặt nạ của chúng biến thành giống như chúng tôi, hay bởi vì bản thân bọn hắn ngay từ đầu là đeo loại mặt nạ này?
Cứ như vậy, mọ người đều mơ hồ, nếu như lại mù quáng động thủ, có thể sẽ giết nhầm người mình.
Tôi không dám nói lời nào, bởi vì một khi tôi nói chuyện, có khả năng lớn là sẽ bại lộ.
Mọi người cứ như vậy cong người, giơ chủy thủ, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, cũng không ai dám nhúc nhích chút nào. Hạt mưa nhỏ dày đặc, từ trêи trời rơi xuống, khiến tóc cùng y phục dạ hành của chúng tôi ướt nhẹp.
“Chuyện này… huynh đệ nhà mình ở đâu?” Bỗng nhiên một âm xa lạ truyền đến.
Người còn lại liền vội vàng hỏi: Ngươi là con rối hình người còn sống?
Tôi sững sờ, trong lòng tự nhủ đám con rối hình người cũng không có cách nào phân biệt người mình sao? Cái này cứ như vậy ngư long hỗn tạp a (hỗn tạp không phân biệt được).
Một đám người bàn ra tán vào hỏi tới hỏi lui, cuối cùng, có một con rối hình người xa lạ nói: Là người một nhà, đến phía ta!
Âm thanh người này rất xa lạ, khẳng định không phải người của mình. Nhưng tôi quản hắn ba bảy hai mươi mốt cái gì, người ta hướng về hắn phía sau đứng, tôi cũng đến đứng phía sau đứng.
Kết quả, không tới năm giây, tất cả mọi người đều đứng ở phía sau hắn, chính hắn cũng trợn tròn mắt.
Lúc này, một người từ trong đám người đi ra, một mình đứng ở trêи một mảnh đất trống, nói: Là người sống, đi đến bên này đứng!
Người nói câu này, âm thanh rất xa lạ, hắn nhất định không phải là một trong bốn người bọn tôi, mục đích hắn làm như vậy nhất định là vì muốn chúng tôi hiện thân, tôi đang suy nghĩ xem có người nào đi đến đứng ở bên đó không. Bỗng nhiên một đám người kia lại là lần lượt đi tới đứng ở phía sau hắn.
Bà mẹ nó, tôi đây mới hiểu rõ, bọn chúng cố tình đeo mặt nạ giống chúng tôi, mục đích là vì muốn chúng tôi vàng thau lẫn lộn, để cho chúng tôi cũng không cách nào động thủ giết chết bọn họ, nhưng mục đích làm như vậy là vì cái gì?
Kéo dài thời gian sao?
Giờ khắc này tôi cũng im lặng, không lên tiếng, theo đoàn người, đến đứng ở phía sau người kia, một đám người lần thứ hai choáng váng.
Mẹ nó, các ngươi đều là người sống? người đeo mặt nạ kia rất tức giận, quay đầu quát hỏi.
Mọi người ai cũng không nói chuyện, năm mươi, sáu mươi người, cứ như vậy đứng ở trong mưa, vẫn là giơ chủy thủ, thận trọng nhìn bốn phía.
Nhị Gia, chú trung niên cùng với bác Hỉ, đều không nói một lời, nếu không nói lời nào, khẳng định chính là định tiếp tục xem xem đám người này đến tột cùng muốn giở trò quỷ gì.
Cứ như vậy suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên cánh tay tôi tê rần, người đeo mặt nạ bên cạnh, lúc xoay người, lưỡi dao không cẩn thận chém đến trêи cánh tay của tôi, nhất thời máu tươi chảy ra, người kia sững sờ, rống to: Ở đây có một người sống!