Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 132: Chuyến xe bus số 14 thứ 2



“Biện pháp gì? Ngươi nói nghe một chút” Chú trung niên mang tới một bình nước trà, bắt đầu pha trà.

Tôi nói: Bốn con rối hình người bây giờ đã bị diệt đi mất ba, giờ chỉ còn lại một người là Nghịch Thiên, nói cách khác kẻ hiện tại muốn giết chúng ta chính là Nghịch Thiên. Nhưng khó tránh khỏi đằng sau hắn còn có nhiều người hơn nữa, tôi cảm thấy, chúng ta cũng có thể cải trang thành con rối hình người! Thế nào?

Lờinày vừa nói ra, cánh tay của chú trung niên run lên, ngạc nhiên nói : Chúng ta cải trang thành con rối hình người? Làm được sao?

Tôi nói: Làm sao không thể được? Bọn họ mặc áo khoác vào, mang mặt nạ lên cũng không ai biết bọn họ là con rối hình người. Chúng ta mặc vào áo khoác, mang lên mặt nạ, lúc đó chẳng phải giống như nhau sao?

Một lúc lâu sau, ánh mắt chú trung niên sáng lên, vỗ tay nói: Tốt! Thời điểm chúng ta ra ngoài vào buổi tối cũng có thể mang mặt nạ lên, đến lúc đó mọi người không phân địch ta. Chắc chắn sẽ không dễ dàng động thủ!

Tôi cười nói: Đúng, không chắc chúng ta dùng một chiêu này. Còn có thể thăm dò ở phía đối diện đến tột cùng chỉ có một mình Nghịch Thiên, hay còn có thêm nhiều kẻ khác nữa!

Quyết định xong, mắt thấy lúc này sắc trời đã tối, tôi nói: Như vậy đi, chú quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều người, chuyện chế tạo mặt nạ trước cứ giao cho chú, tôi trở về trước để lái xe bus, hai ngày này chờ nhị gia xong mọi chuyện, chúng ta cùng nhau đi một chuyến đến nhà xưởng. Cái nhà xưởng có thể khiến người ta tiến vào ảo giác kia, vừa nãy tôi đã cùng chú trung niên nói chuyện rõ ràng. Hắn cũng cảm thấy cần phải đi điều tra một phen. Dù sao những việc khác trước tiên không nói đến, chí ít ra giúp tôi cứu Cát Ngọc mới là chính sự.

Thời điểm bước ra khỏi nhà chú trung niên, trong lòng tôi vẫn nhớ đến Cát Ngọc, tôi làm sao lại không muốn ngay lập tức đi cứu nàng. Nhưng tôi biết, nếu như tôi nhất thời nổi máu hiệp sĩ, một người một ngựa tiến vào nhà xưởng thì người mất mạng rất có thể là tôi a.

Lúc nhớ tới Cát Ngọc, thân thể của tôi mơ hồ đau đớn nhưng chỉ một chút mà thôi. Tôi phát hiện từ sau khi ăn thái tuế sống thì ngay cả xuyên tim nhạn kịch độc đều giống như có thể khắc chế được.

Giờ khắc này vén tay áo lên, tôi liếc mắt nhìn qua vết thương Trần Vĩ cắt vào ngày hôm qua. Vết thương đã hoàn toàn khép lại không thấy dấu vết. Chỉ trong thời gian một ngày, vết thương đã có thể nhanh chóng khỏi hẳn, ngay cả sẹo đều không nhìn thấy, thái tuế sống kia thật đúng là ngàn năm khó gặp.

Khi trở về kí túc xá, Trần Vĩ lại đem tôi kéo đến văn phòng, nói: Lão đệ, đêm nay ta lại đi xem xem?

Tôi nói: Tạm thời không nên đi, nhà xưởng kia quá nguy hiểm.

Trần Vĩ còn muốn nói điều gì đó nhưng suy nghĩ một chút, lời nói đã đến bên miệng lại dằn lòng nuốt xuống. Cuối cùng hắn nói: Theo ta đi uống hai chén đi.

Tôi xem xét tình hình trước mắt, nói: Ba giờ nữa xe phải xuất bến rồi, dù có thế nào thì đây cũng là công việc của tôi, trong thời gian công tác ngàn vạn lần không thể uống rượu.

Trần Vĩ cố chấp hất tay nói: Không có chuyện gì, cứ việc uống đi. Chiếc xe bus 14 này mặc dù thật sự tồn tại, nhưng hành khách trêи xe 90% đều là không tồn tại, ngươi cứ việc lái, cũng đừng ngừng, một đường lái ra khỏi tổng trạm, xong việc trực tiếp lại lái xe về, nếu không được cũng đừng lái ra. Ngược lại ngươi cũng sẽ không xảy ra việc gì.

Tôi cười nói: Cái kia sao có thể được? Công ty chúng ta cấp cho tôi tiền lương, cho tôi nhiều loại đãi ngộ, tôi phải lái ra a

Tôi bây giờ có thể nói là Tái ông thất mã họa phúc khôn lường (ông lão ở biên cương làm mất ngựa, không biết đâu là hoạ đâu là phúc), vốn cho rằng đây thật là một công việc tốt, kết quả lại bị hãm hại. Ở thời điểm tôi phát hiện mình hoàn toàn bị lừa lại cảm thấy đột nhiên rất tốt. Làm đủ một năm, nơi ở ô tô đều có.

Chỉ tiếc thời gian gần đây tiền lương tiêu mất quá nhiều, tiền xăng đều sắp không đủ, ra ngoài chỉ có thể ngồi xe buýt…

Trần Vĩ thấy tôi cố ý không uống, cũng không nói gì thêm

Buổi tối lúc xuất phát, thời điểm mở cửa lên buồng lái chiếc xe số 14, tôi lại cảm thấy cái ghế dựa thật giống như có gì đó ngọ nguậy, không biết bên trong là cái gì.

Tôi rất muốn mở ra xem thử nhưng bây giờ vẫn cứ không dám mở nó ra, có thời gian tôi phải hỏi chú trung niên một chút, nhìn xem chỗ ghế tựa này đến tột cùng giấu cái gì, bây giờ tôi nắm giữ Mắt Quỷ, còn ăn cả thái tuế sống, nếu thật sự không được tôi sẽ mặc thêm áo mãng bào vào, tôi cũng không tin xốc ghế dựa lên còn có thể chết?

Nhưng tôi là một người cầu toàn, tôi cảm thấy ở trường hợp không thể dự đoán chính xác tình huống như lúc này thì tạm thời trước tiên không nên cử động.

Dù sao, kϊƈɦ động là ác ma.

Trong đầu đang suy nghĩ chuyện này, bất tri bất giác xe đã đi tới điểm dừng thứ bốn, năm, vào đúng lúc này tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng!

Đêm nay trạm xe buýt, không có bất kỳ ai!

Nếu như nói không có bất kỳ ai ngược lại còn tốt, vấn đề chính là ở chỗ này! Lúc tôi lái xe, nhìn qua những trạm xe bus gần đó, đều thấy người đứng nhộn nhịp. Mọi người đều đang ngẩng đầu đợi xe, nhưng tới lúc tôi lái xe tới, mở cửa xe lại không có người đi lên!

Một người cũng không lên!

Cái này là sao?

Thời điểm tôi mở cửa xe, đều cố ý chờ thêm mấy giây, gần trạm dừng không một ai dám lên xe, tôi từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn ra phía sau cũng không thấy có khách muốn lên xe.

Vậy thì không được bình thường đúng không?

Tôi bắt đầu suy nghĩ, những ngững người này không phải đang đợi những xe bus khác chứ? Hay đây là một công ty nào đó, hoặc là bọn họ đang đi du lịch tập thể.

Nhưng ngay khi tôi một lần nữa xuất phát liền cả kinh, tóc gáy đều dựng lên.

Không đúng!

Tôi lái xe nửa năm rồi! Đây là nhà ga vùng ngoại thành, ở đây chỉ có tôi lái chiếc xe 14 này, muốn đi nội thành nhất định phải đi chuyến xe 14, ngoài ra không có xe nào khác!

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện đám người kia vẫn đứng ở trạm dừng, ngóng trông chờ đợi chờ một tốp xe.

Trong lòng tôi cả kinh, tự nhủ sẽ không xuất hiện chiếc xe 14 thứ hai chứ?

Trần Vĩ đã nói, không tới trạm nghỉ không thể ngừng, tôi lại không có cách nào dò xét xem đến tột cùng có phải hay không xuất hiện thêm một chiếc xe 14 nữa, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy đây nhất định không phải điều bình thường.

Mặc kệ những hành khách ở trạm dừng kia đến tột cùng là người hay là quỷ, trước đây bọn họ đều là mặt không thay đổi lên xe, mặt không thay đổi ngồi xe, cuối cùng lại mặt không thay đổi đổi xe. Toàn bộ quá trình, ngược lại, theo tôi là không quan hệ nhiều lắm.

Bây giờ những hành khách này căn bản cũng không lên xe của tôi nữa, chẳng lẽ điều này biểu thị tôi sẽ phải chết sao?

Cầu Lớn sụp xuống đè xuống người tôi, Mắt Quỷ lại xoay chuyển thời không, để cho tôi tránh được cái chết, chẳng lẽ còn có người nhìn tôi chằm chằm, chuẩn bị giết chết tôi?

Chính là đang suy tư về vấn đề này, bỗng nhiên con đường phía trước đen kịt, một đạo ánh đèn sáng ngời chiếu tới có chút chói mắt, tôi liền đưa tay lên che lại.

Híp mắt từ khe hở bên trong nhìn sang, chiếc xe này đèn lớn, tạo hình của đầu xe chắc hẳn là một chiếc xe công cộng. Vừa nhìn lên trêи, hai con số màu đỏ tươi trêи xe đã triệt để chấn động đến tôi.

14!

Trạm cuối bên kia là xưởng đốt, hiển nhiên cũng phái tới một chiếc xe nữa? Chẳng lẽ chuyến xe bus 14 một ngày xuất phát một tuyến ngày trước nay đã biến thành 2 tuyến xe song song xuất phát?

Tôi lập tức đề cao tinh thần, vẫn híp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe này, nhưng thời điểm chiếc xe ấy lái đến bên cạnh tôi, tôi từ trêи ghế lái xe liếc mắt sang nhìn.

Chỗ tài xế ngồi, có một người đeo chiếc mặt nạ mà tôi chưa gặp bao giờ, không phải là một trong tứ đại con rối hình người nhưng kiểu tóc của hắn làm tôi mơ hồ thấy có chút quen thuộc!

Người kia trước mặt mang một chiếc mặt nạ, nhìn tôi một cách quỷ dị, từ trong mắt của hắn tôi tựa hồ thấy ý cười.

Chờ đến khi hai chúng tôi gặp đi qua nhau một hồi lâu, trong lòng tôi mới cả kinh, lập tức dừng ở điểm đỗ xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Vĩ.

“Trần ca, anh đang ở đâu?” Tôi tận lực đè thấp ngữ khí của chính mình, tận lực để tâm tình của chính mình bình tĩnh trở lại.

Trần Vĩ bên kia rất yên tĩnh, hắn nói: Ta đang uống rượu, làm sao vậy?

Tôi híp mắt hỏi: Trần ca, tôi xuất phát ba tiếng trước, lúc đó, anh đang uống rượu rồi, có phải anh vẫn uống, đến bây giờ còn chưa uống xong?

Tửu lượng của Trần Vĩ tôi biết, dựa theo lời của hắn nói, dù cho mười phút uống một chén nhỏ, nếu uống đến bây giờ cũng phải hai, ba cân rượu đế rồi! Cái này không phải là uống chết hắn sao?

Trần Vĩ nói: Đúng đấy.

Tôi cười ha ha nói: Trần ca, có chút việc tôi nghĩ phải cùng anh hàn huyên tán gẫu, đừng lo lắng nữa, ta cứ như vậy tán gẫu đi.

Tôi lái xe, đem điện thoại di động mở loa ngoài ra, chọn ra vài chuyện vớ vẩn để nói, ví dụ như căng tin vệ sinh tôi cảm thấy không sạch sẽ, ví dụ như muốn tăng thời gian vệ sinh xe định kì lên, lại ví dụ như TV ở kí túc của tôi mở cũng như không mở a

Cuối cùng, Trần Vĩ không nhịn được nói: Ai nha, lão đệ, nếu đây là chuyện quan trọng thì ngươi cũng sẽ không nói với ta rồi a, chuyện vệ sinh tìm bảo vệ hoặc dì lao công, chuyện trong túc xá thì tìm thợ sửa điện đi.

Nói xong, Trần Vĩ đang định cúp điện thoại thì tôi nói: Ai ai ai, Trần ca, chớ cúp máy, tôi còn có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết đây?

Lúc này tôi đã lái đến xưởng đốt, bởi kiểu xe công cộng cũ như này sẽ không có chức năng tự động báo điểm dừng, Trần Vĩ cũng không biết tôi đã bắt đầu đường về rồi, trong lòng tôi đang chậm rãi ấp ủ một kế hoạch, từng bước từng bước một thực hiện.

Ở phía bên kia Trần Vĩ vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng tôi biết hắn hẳn là đang cuống quýt lên. Hắn nói: Đừng lảm nhảm nữa! Có chuyện gì trở lại hẵng nói!

Bộp một tiếng Trần Vĩ cúp điện thoại, tôi lại gọi, tổng đài nhắc nhở máy đã tắt.

Tôi cắn răng một cái, tăng tốc lái xe, nếu đúng như tôi dự đoán, khi tôi lái xe về đến tổng trạm, có lẽ sẽ đuổi kịp được chiếc xe số 14 kia!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv