Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 13: Gà ăn thịt người



“Loại này nếu tôi đoán không sai thì chúng ra khi ra khỏi trứng căn bản không phải ăn ngũ cốc mà là ăn thịt người!”

Chúng tôi đã quyết định sẽ trở lại thôn vào ngày mai để điều tra thêm. Khi vừa kịp quay người đi thì tôi thấy ánh trăng huyền ảo đã thấp thoáng đâu đó bóng dáng của 1 cụ bà kéo chiếc xe ba bánh nhích chậm rãi đi về hướng cổng làng.

“Chúng ta thử hỏi bà ấy xem như thế nào?” – Tôi hỏi đại thúc.

Ông ta lắc đầu nói: “Còn phải xem tình hình thế nào đã!”

Cả 2 chúng tôi liền về phía bên ngoài thôn, còn bà lão kia thì hướng vào trong thôn nên việc va chạm nhau là không thể tránh khoải.

Thế rồi, 3 người chúng tôi cũng chạm mặt nhau trong nháy mắt, tôi nhìn Đại Thúc và hít vào người một hơi khí lạnh!

Bà ta có cái gì đó vô cùng quỷ dị, ở 2 bàn tay còn có cái gì đó tạo cảm giác khiến cho người ta phải rợn cả da gà. Tay trái thì có làn da mịn màng như phụ nữ tầm 30 thôi nhưng còn tay phải thì khô quắc lại hầu như chỉ còn da bọc xương, trong như 1 cái móng gà vậy. Tôi với đại thúc cũng đứng tránh quá 1 bên để còn nhường đường cho bà lão. Nhưng bà về căn bản cũng không thấy chúng tôi, chỉ trực tiếp kéo xe ngang qua người. Lúc này cơ thể hơi bất giác giật mình run lên 1 cái.

Ở phía sau chiếc xe đặt 1 chiếc rương gỗ lớn bên trong có phủ 1 chiếc khăn màu đỏ. Tự hỏi trong rương ấy là gì nhỉ vì tôi cảm thấy có phần hơi quỷ dị. Cả 2 chúng tôi nhìn chằm chằm vào bà lão cho đến khi khuất dạng.

“Như vậy tih2 bên trong rương có gì nhỉ? “- Tôi quay lại hỏi đại thúc.

Ông cũng chỉ lắc đầu: “Không biết nữa nhưng tôi cảm thấy có gì đó rất không bình thường khi đi ngang qua, trong lòng nổi lên 1 sự run sợ như là vừa tiếp cận âm khí vậy !”

Nếu như ngay cả đại thúc âu phục cũng cảm thấy như vậy thì chắc chắn bên trong rương có điều gì kì lạ.

Trở về căn phòng vừa mới thuê được. Nằm trằn trọc trêи giường mãi mà vẫn không thể nào ngủ được, cứ nhớ về bà lão kì lạ vừa nãy và đôi bàn tay của bà ta. Có thể đó là 1 loại bệnh teo cơ nhưng đấy là phải teo cả toàn thân, nếu vậy thì sao bà lão có thể đi đứng được khi bị teo cơ toàn thân. Như thế thì không đúng lắm vì bên tay trái lại căng tròn như vậy? Càng nghĩ thì tôi lại càng khó hiểu, chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi cố gí mua 1 số gói thuốc loại tốt. Ngay khi đến cửa thôn, mấy ông lão đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau thì đại thúc liền tươi cười đi tới.

Trước tiên chúng tôi cũng mời họ thuốc để nói vài câu chuyện phiếm vô vị nào đó, xong liền đổi chủ đề: “Ông à khi chúng tôi vừa tới có thấy 1 ngôi mộ, tại sao lại chôn ở bên đường thế?”

Nói thật thì tôi hỏi như vậy là cực kì lạ vì bới sáng sớm mà đã bàn tán về chuyện người chết thì hơi có phần không nên. Nhưng chủ yếu là cái phần mộ đó rất kì lạ, không tính nói về phong thủy thì ở dưới nông thôn người ta cần đất làm nông làm ruộng, sao lại lại tùy tiện chôn như vậy ?

Một ông lảo vừa nhả khói thuốc vừa trả lời: “Làm gì có ai muốn để mả ven đường như thế đâu, thật sự thì hết cách mới phải làm thế thôi !”

Ông một lão khác lại chêm vào: “Người mất kia là lão tôn từng là cựu chiến sĩ tham gia chiến đấu ở Tây Rồi qua Triều Tiên, Việt Nam. Trêи người thì toàn là sẹo, tiếc rằng lại sống 1 đời cô độc, tiền quan tài của ông ấy cũng là do người trong thôn tích góp lại mà thành.

Vậy hóa ra những người khóc tang kia không phải là người nhà mà là người trong thôn. Tôi nhấc ống quần lên và tiếp tục ngồi trò chuyện với họ, đưa đẩy thuốc 1 vòng hỏi tiếp: “Vậy thì ông Tôn chết như thế nào vậy ạ? Phần mộ bên đường thực sự có vẻ không tốt lắm!”

Một ông lão đầu hói nói tiếp: “Lão tôn chết thảm lắm cậu à !!! Đã chết thì chớ mà cái đầu còn bị cắt đi mất, xong rồi lại còn bị chôn ở bên trong nhà người khác. Người ta cũng không muốn có mộ trong nhà sau nên đành phải chôn ven đường.”

Một ông lão nói thêm: “Lão Tôn trước khi mắt cũng bị hóa điên. Hôm đó trời mưa to, lão từ nhà chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét. Trong thôn sắp có 2 người, 1 người sống, 1 người chết, cứ thế mà lặp đi lặp lại mấy lần!”

Tôi kinh hãi liếc mắt nhìn đại thúc âu phục nhưng thấy ông có vẻ khá bình tĩnh.

“Cả đời ông lúc nào cũng cống hiến nơi chiến trận, khắp người thì thương tính vậy mà cuối cùng lại phát rồ trước khi chết. Khi chết, ông ta mắt trừng to, trong tròng mắ thì đầy là tơ máu thật đau lòng quá!” Nhiều ông buông tiếng thở dài.

Tâm tình tôi như bị rớt xuống vực. Từ hồi nhỏ tôi đã rất kính trọng những người tham gia trêи sa trường, trước khi chết thì cốt cách của họ đều rất kiên cường !

Chúng tôi chào tạm biệt mấy ông lão và đi vòng vòng làng. Đại thúc âu phục nói với tôi: “Giờ thì chúng ta vào nội thành kiếm 1 ít thịt, giấy vàng, nến và cơm tẻ.”

Tôi hỏi để làm gì thì Đại thúc nói: “Tới lúc đó cậu sẽ biết, bây giờ thì nên đi tới nhà bà Phùng quan sát đã.”

Chúng tôi hỏi thăm nhiều người để tới được nhà bà Phùng. Khi tới thì mới phát hiện đây là 1 căn nhà ngói rách nát, trêи nóc còn thủng mấy lỗ, chỉ có dùng tôn chắn để tránh mưa dột mà thôi.

Mà khu sân nhà bà Phùng thì càng ớn hơn. Phía đông bắc có nuôi mười mấy con gà con. Nền dất vài viên gạch vị vỡ, trong sân mọc lên 1 cây tang thụ. Điều này quả thức không lành, người xưa có câu: “Trước không tài tang, sau không tài liễu, đình viện không tài quỷ vỗ tay.”

Chúng ta có đi tới gần hơn không? “tôi hỏi tiếp đại thúc.

Ông suy nghĩ rồi nói: “Đi chúng ta vào gõ cửa !”

Đi qua sân nhà bà Phùng, liếc nhìn cửa gỗ tuy rằng bị đóng chặt nhưng bên ngoài không hề khóa mà chỉ dùng gỗ chặn lại.

Gõ cửa ba lần nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì. Tôi lại gõ thêm lần nữa nhưng cũng không phản ứng.

Tôi nói: “Người trong thôn bảo bà Phùng làm đêm ngủ ngày mà nhỉ? Lúc này có thể mà đang ngủ, chúng ta có lẽ không nên làm phiền thì hơn.” Vừa dứt tiếng thì bên trong lại có tiếng gõ cửa ban nãy như thể có người nào đó đang gõ.

Tôi giật mình kinh sợ, tóc gấy đều dựng hết lên, Đại thúc âu phục cũng bất giác lui về sau 2 bước. Chúng tôi nhìn nhau. Phía bên trong, tiếng gõ cửa lại truyền ra lần nữa. Chân tôi sợ hãi đến mềm nhũn cả ra.

“Nhà bà Phùng quá kì dị, chúng ta nên mau rời khỏi đây!” Vừa nói thì đại thúc Âu Phục kéo tôi chạy ra ngoài sân, cứ thế mà đi ra thẳng đường làng.

Tôi bảo ông làm gì mà chạy nhanh vậy, giữa ban ngày ban mặt có gì đâu mà sợ.

Đứng ngoài thôn đại thúc vẫn chưa hết kinh hãi mà bảo: “Nhà bà Phùng khắp nơi toàn cổ quái, lẽ nào cũng không thấy được sao ?”

Tôi sững sờ, nói: “tiếng gõ cửa thì đúng là hơi kinh hãi nhưng có khi nào bà Phùng tỉnh dậy rồi gõ cửa lại dọa chúng ta thì sao?”

Đại thúc cười lạnh 1 tiếng rồi nói: “Khá năng này đương nhiên có thể có nhưng 1 bà lão 70 – 80 tuổi rồi sẽ không giống trẻ con như thế đâu. Cậu có để ý bà Phùng nuôi mấy con gà có điều gì khác thường không? Tôi nói không vì bơi không chú ý đến những điều này cho lắm.

“Gà ăn mãi không no, chúng thường sẽ cúi đầu liên tục để tìm kiếm đồ ăn trêи mặt đất, thỉnh thoảng sẽ kêu mấy cái nhưng đằng này chúng lại không tìm đồ ăn mà cũng không kêu thi 2 chúng ta vào, chúng chỉ nhìn chằm chằm vào 2 chúng ta.”

Lúc này đại thúc liếc mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, Tôi nói: “Ông đừng úp mở dọa người nữa, có gì thì noi đại đi!”

“Loại này nếu tôi đoán không sai thì chúng ra khi ra khỏi trứng căn bản không phải ăn ngũ cốc mà là ăn thịt người!”

Ông ta vừa nói xong thì tôi cũng run rẫy cả người, thấy tôi phản ứng như vậy ông liền nói tiếp: “Chỉ có gà ăn qua thịt người mới như vậy.”

Cả người tôi run lên trong sợ hãi, đại thúc âu phục thấy sắt mặt tôi hơi tiến liền vỗ tai nói tiếp: “trong sân còn có câ tàng thụ cũng quỷ dị không kém, chỉ là tôi tạm thời không nói cho cậu biết nếu không trong lòng lại sợ hãi thêm thì không tốt.”

Lời ông nói rất có lí, dù sao chúng tôi còn phải vào nha bà Phùng để hỏi chuyện nếu nghe thêm những điều ông nói càng làm tôi lo sợ hơn mà thôi, thà không nói còn hơn.

Sau đó, chúng tôi đi mua thêm thịt, gạo, giấy vàng và nến ở nội thành. Nếu không thì buổi tối tuyệt nhiên không dám vào thôn này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv