Trước mắt xem ra, dường như tất cả mọi người có thể nhìn thấy mắt âm này, nhưng có dám chạm vào hay không, thì không rõ lắm.
Tôi cầm lấy mắt dương, cẩn thận từng li từng tí một đi tới. Nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn hướng về trong tròng mắt, chỉ cảm thấy con ngươi (ánh mắt) bên trong tựa hồ tràn ngập sự mong đợi.
Trong bóng tối, tôi căng thẳng đến nỗi cánh tay đều run rẩy, thời điểm mắt dương sắp chạm được mắt âm, tôi nuốt nước bọt, dừng lại.
Trong lòng tôi mơ hồ có một luồng linh cảm không lành, tôi liền thu tay lại.
“Nhị gia, tôi có chút sợ.” Tôi nhỏ giọng nói.
Nhị gia sững sờ, nói: “đã đi đến bước này, còn gì đáng sợ chứ.”
Tôi mở đèn pin cầm tay ra, chiếu rọi bốn phía mà đi, trong mộ thất này, không có món đồ gì cả. Hơn nữa là gian cuối cùng. Trong mộ thất không có chỉ dẫn, đi xuống phía dưới con đường, phát hiện ngôi mộ, chính là đường cùng rồi!
Tôi nhìn bức bích hoạ ở trêи tường, cảm giác ngôi mộ trước mặt không khác những ngôi mộ khác là mấy, có điều phía bắc của bức bích hoạ, có miêu tả một quỷ dị đồ đằng ( một bức tranh cúng?).
Nghiêm túc mà nói thì đó là một gương mặt.
Vừa nãy lúc tiến vào, ba người chúng tôi đều bị ánh hào quang màu u lam tỏa ra từ mắt âm hấp dẫn mà không để ý đến bốn phía bích họa. Giờ phút này, liên tục cảm thấy sự quỷ dị.
Hướng chính bắc. Bức bích hoạ trêи vách đá, miêu tả gương mặt một người. Người này chiều cao ít nhất 1m hướng về bên trêи, khắc hoạ ở chính giữa vách đá. Hơn nữa giữa khuôn mặt này được tách ra, trở thành 2 bộ phận.
Bên trái khuôn mặt, rõ ràng là đang cười, hơn nữa cười rất vui vẻ, khóe mắt đều khắc hoạ ra ý cười, có thể nói, chỉ có vài nét bút nhưng nhìn rất sinh động.
Mặt bên phải, rõ ràng là đang khóc. Tuy rằng không khắc hoạ rõ ràng ra giọt nước mắt, nhưng có thể xem rất rõ ràng, nửa mặt bên phải tâm tình rất kém cỏi. Rất buồn thương.
Tôi quay đầu hỏi: “Đây là khuôn mặt của cùng một người sao? Một người không thể đồng thời làm ra vẻ mặt như thế chứ?”
Chú trung niên nói xác thực rằng một người không thể làm ra vẻ mặt như thế, lẽ nào bức bích hoạ này ám chỉ, là hai người cùng hợp lại sao?
Nhị gia không hé răng, hay là hắn nhìn không hiểu. Tôi biết nhị gia là một người vững vàng, nếu không nắm rõ sự tình, từ trước đến giờ hắn sẽ không mở miệng.
Một lát sau, nhị gia trầm ngâm nói: “khuôn mặt này, không phải cùng một người, mà là hai người, một nam, một nữ.”
“Vậy là có ý gì?” Tôi có chút giật mình. Liền vội vàng hỏi nhị gia.
Nhị gia lắc đèn pin cầm tay, dùng nó soi ánh đèn vào nửa khuôn mặt đang khóc nói: “các ngươi nhìn kỹ một chút, nửa khuôn mặt này, mày liễu, mắt hạnh nhỏ (mắt hạnh: mắt nhỏ, đuôi mắt dài), mặt nhọn, môi đỏ chúm chím, cả lỗ tai đều khắc hoạ rất thanh tú.
Tôi cùng chú trung niên gật gật đầu, nhị gia nói: “quả thật có lý.”
“Nửa khuôn mặt bên trái, lông mày rậm mắt to, trong mắt tuy rằng có chứa ý cười, nhưng toàn bộ con ngươi lớn hơn so với bên phải. Hơn nữa, nửa khuôn mặt này, rõ ràng có dáng vẻ chữ quốc (国: chữ quốc)
Nam nhân và nữ nhân, mỗi người nửa khuôn mặt, hợp lại cùng nhau?
Tôi nghĩ tới trêи người mình đã từng có cái bóng nữ nhân, nhưng nghĩ đi lại nghĩ lại, đó là do bác Hải đưa vào người tôi, cái bóng đó là của con gái của bác ấy, trước đây chưa từng có quan hệ gì với tôi, hơn nữa cái bóng nữ nhân kia bác Hải cũng lấy đi rồi.
Cho tới khi chú trung niên mang tôi đi đến căn nhà cũ Dân quốc gặp vu thuật, chúng tôi cũng phá tan rồi a.
Vậy tột cùng đây là có ý gì?
Lẽ nào nhất định phải một người đàn ông cùng với một người phụ nữ, sau khi hợp thể lại mới có thể lấy đi mắt âm?
Tôi không làm rõ được, giờ đây có chút xoắn xuýt.
Nhị gia nói với tôi: “đã đến bước ngoặt này, vẫn nên trực tiếp đến xem thử đi, thời khắc này ta chờ đợi 20 năm rồi.”
Tôi nghĩ thầm rằng, thay vì xoắn xuýt mấy vấn đề này, chẳng bằng trực tiếp đi lấy mắt quỷ, chết thì cũng đã chết rồi. Không chết thì cũng kiếm được lời từ cái mắt quỷ này.
Lúc này tôi cầm lấy mắt dương, cẩn thận từng li từng tí chạm vào mắt âm. Khi vừa chạm được vào giọt nước mưa (mắt âm), đột nhiên, mộ cảm giác mát lạnh rân rân truyền đến tay tôi, như là đưa bàn tay vào tủ lạnh vậy.
Sau đó, giọt nước mưa kia, như một ánh hào quang, chậm rãi chảy vào trong mắt dương trong bàn tay tôi, chỉ vẻn vẹn mười mấy giây, mắt âm cùng mắt dương đã hoàn toàn dung hợp.
Trong mộ thất thiếu đi mắt âm, nhất thời rơi vào trong bóng tối. Tôi mau chóng mở đèn pin trêи tay, nhìn về phía mắt quỷ sau khi sáp nhập.
Tôi nhìn thoáng qua, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Sau khi mắt quỷ sáp nhập, đã biến thành một viên pha lê, trong viên ngọc châu này, đầu tiên tôi nhìn thấy vô số sao trời!
Viên mắt quỷ này như một cánh cửa sổ giữa bầu trời vô tận, xuyên thấu qua cửa, sổ tôi có thể nhìn thấy trong luân hồi vô vàn ánh sao lấp lánh (óng ánh)
Còn chưa kịp cảm thán, bỗng nhiên trong tay tôi truyền đến một luồng sức hút, mắt quỷ suýt chút nữa bị văng khỏi tay tôi. Tôi cả kinh nghĩ rằng ắt hẳn có người muốn cướp nó, trong bóng tối lập tức nắm chặt lấy mắt quỷ, chỉ cảm thấy bên cạnh tôi hình như xuất hiện một bóng người!
Không sai, vẫn là hắn!
Chính là bóng người xuất hiện trêи lối đi, tôi đã từng nắm lấy vai hắn.
Giờ đây thân thể tôi như bị sức hút kia lôi kéo chạy về hướng bắc, rầm một cái đụng vào tường, cái bóng lại xông vào muốn cướp đi mắt quỷ, tôi vồ lấy bả vai của hắn, lại một lần nữa nắm lấy hắn chủy thủ trêи vai hắn!
“Ngươi chạy trốn nơi đâu!” Tôi cắn răng, tức giận quát lên một tiếng, nhị gia mở ra đèn pin trêи tay chiếu về phía tôi, phát hiện ra bàn tay của tôi chộp vào bả vai của chính mình.
“A Bố, ngươi làm sao thế?” Chú trung niên cùng nhị gia kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu phản ứng của tôi.
Tôi nói từng thấy cái bóng kia ba lần, khả năng là hắn muốn cướp đi mắt quỷ!
Nhị gia nói: “vậy ngươi nắm lấy bờ vai của chính mình làm gì?”
Tôi sững sờ, thầm nói chẳng phải tôi bắt vai của bóng người kia sao? Sao mà lại bắt vai của chính mình?
Ngay lúc tôi vừa mới buông tay ra, trêи tay truyền đến cảm giác như một cái hám thiên sấm sét (bị sấm sét đánh?), oanh một hồi, tôi liền bối rối!
“Đợi một chút!” Tôi quát to một tiếng, lần thứ hai sờ về phía chủy thủ trêи bả vai, cảm giác rất chân thật, hai chân tôi run lên, không nhịn được liền ngồi xổm luôn xuống dưới đất!
Trêи chuôi của chủy thủ có chứa 3 hạt châu, chẳng nhẽ chính là tôi sao?
Tôi rút chủy thủ từ trêи vai ra, cẩn thận liếc mắt nhìn, sau đó nhắm mắt lại, trong hư không nắm lấy chủy thủ, phỏng theo dáng vẻ của bóng người tôi gặp trêи xích sắt. Kết quả mô phỏng, khiến 2 tay tôi run rẩy, không thể tin nổi con mắt của chính mình.
Tôi bắt lấy bóng người kia, chủy thủ trêи vai hắn, giống tôi như đúc!
Tôi rốt cuộc là đang bắt lấy ai?
Đây là một người khác sao? Chẳng qua chủy thủ của hắn có kiểu dáng tương đồng với tôi? Nhưng điều này cũng không thể, chủy thủ này là do chú trung niên đoạt được khi đi tới Tây Tạng, hơn nữa là thanh đao do một lão sư phụ chế tạo, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, không thể tìm được cái giống vậy!
Loại trừ đi khả năng này, tiếp theo những suy đoán bạo gan hiện lên ở trong đầu của tôi, suy đoán cái này, tôi thực sự sợ rồi!
Người tôi bắt lấy khi ở trêи xích sắt , không phải ai khác, chính là tôi! Là chính tôi!!!
Sau khi tôi leo lên đến đỉnh của đảo Quỷ vực, là đã đi qua tất cả, lẽ nào đều là mắt quỷ đã tiên đoán cho tôi?
Tỷ như thời điểm nhị gia cùng chú trung niên hai người cùng đến đầu rồng, tôi thấy phía sau bọn họ có một bóng đen, chính là mắt quỷ trong tay dự đoán tôi sẽ đến đầu rồng ư?
Mà vừa nãy bóng người kia muốn cướp mắt quỷ trong tay tôi, đây cũng không phải cướp giật, kì thực vừa nãy hắn cũng chỉ là đem chuyện vừa nãy tôi làm, làm lại một lần nữa.
Nhị gia nói nếu lấy được mắt quỷ rồi, chúng ta liền đi nhanh lên đi.
Dứt lời, nhị gia dùng ánh mắt ra hiệu cho chú trung niên, giờ đây bản thân tôi chỉ muốn đi về phía ngôi mộ, tôi nói đợi một chút, tôi có một vấn đề chưa làm rõ.
Giờ khắc này tôi nghĩ sẽ quay đầu lại nhìn 2 tay của bộ xương trêи trụ đá, nhưng mới vừa vừa quay đầu, nhị gia dùng 1 đòn đánh vào gáy của tôi, mạnh mẽ đem đầu của tôi quay lai, nói đừng xem, đi nhanh lên đi.
Tôi nói: “liếc mắt nhìn một cái.”
Thời điểm tôi chuẩn bị quay đầu, hai tay chú trung niên, trực tiếp ôm lấy đầu tôi, để con mắt của tôi trừng trừng nhìn con đường phía trước, nói cái gì cũng không cho tôi quay đầu lại.
Tôi có chút buồn bực nói: “hai ngươi làm gì vậy? Tôi chỉ là quay đầu lại nhìn, chú khống chế đầu tôi làm gì?”
Nói xong, tôi muốn quay đầu lần hai, lần này hai người bọn họ đồng thời dùng tay ôm lấy đầu của tôi, chính là không muốn cho tôi quay đầu lại xem.
Nhị gia cười nói: “nhìn cái gì vậy, đi nhanh lên đi.”
Tôi mơ hồ cảm thấy bầu không khí rất hồi hộp, đặc biệt là khi nhị gia cười mỉa, càng làm cho tôi thấy rằng hắn cố ý cười như vậy, hơn nữa cả chú trung niên, hai người bọn họ có mục đích như thế, dù nói gì thì cũng không cho tôi quay đầu lại xem.
Tôi nói hai ngươi buông tay a! Tôi quay đầu liếc mắt nhìn. Nói xong, tôi thừa lúc hai người bọn họ không chú ý, bỗng nhiên xoay người lại. . .