Nhị gia nói “Cầm gậy gỗ không phải để phòng rắn. Đi! Xuống thuyền.”
Dứt lời, chúng tôi bốn người, đem hành lí chia đều ra. Đeo hành lí trêи vai, liền rời khỏi thuyền.
Tại chỗ nước nông, liền nhảy xuống, cảm giác đầu tiên chính là lạnh! Lạnh đến thấu xương.
Hơn nữa nước còn ngập tới tận cổ , đợi đến khi từ từ bơi tới chỗ nước cạn, lúc này mới có thể từ trong nước đứng lên, vác từng túi hành lí lên trêи bờ.
“Chúng ta phải đi tìm một vật, có vật ấy, mới có thể xuống nước.” Nói xong, Nhị gia đầu tiên là ở gần đó tìm kiếm mấy cái thân cây, đem những nhánh cây thừa bẻ gẫy, đưa cho chúng tôi. Mỗi người một cây.
Hòn đảo nhỏ này diện tích không lớn, chỉ bằng diện tích bốn cái sân bóng, trêи đảo cây cối xanh um, độ dốc rất cao.
Nhị gia ở trong bóng tối nhìn bốn phía xung quanh. Giống như tìm kiếm phương hướng leo núi năm xưa, hiện tại trong đêm đen, khó có thể nhận ra phương hướng, liền bắt đầu bối rối.
Nhị gia từ trong túi móc ra một điếu thuốc, tôi lập tức châm lửa cho Nhị gia, lúc này lại nhìn cách cầm thuốc lá của Nhị gia, liền thấy cách cầm thuốc của Nhị gia giống như đúc với ông nội của tôi.
Hắn đang dùng ba ngón tay nắm thuốc lá!
Nếu là người bình thường mặc kệ là nam hay nữ, đều dùng ngón tay trỏ cùng với ngón giữa kẹp thuốc lá. Rồi thì đàn ông sẽ thấy mình phong độ hơn, phụ nữ sẽ thấy mình quyến rũ hơn.
Nhưng Nhị gia là dùng ngón giữa và ngón trỏ cùng với ngón tay cái, ba ngón tay cầm thuốc lá. Trêи đời này, tôi cũng đã gặp những người cầm thuốc lá như vậy, nhưng đều có một điểm giống nhau, tuổi của bọn họ tuổi đều đã cao. Nếu là người trẻ tuổi, không ai cầm như thế, dù sao cầm vậy nhìn chẳng phong độ gì cả.
Nhị gia hút thuốc, trong bóng tối, màu đỏ rực của tàn thuốc lóe lên. Nhìn nhịp độ lấp lóe của tàn thuốc, có thể thấy Nhị gia rít rất nhanh.
“Tiên sư nó, không thể như vậy được!” Nhị gia lầm bầm một câu, quay đầu lại hỏi Lê Nguyên Giang “Ngươi xác định không nhầm đường chứ?”
Trong bóng tối Lê Nguyên Giang đột nhiên sững sờ nói “Chắc chắn không sai, lúc nãy chỉ cách có 30 hải lý, sẽ không đi lệch được.”
Nhị gia lẩm bẩm “ Coi như gặp phải chuyện xấu, cái đảo này, so với đảo Quỷ Vực hai mươi năm trước ta đến, hoàn toàn khác nhau.”
Tình hình tiến triển ngoài sức tưởng tượng, tôi nói “Nhị gia, đến nước này, đi một bước tính một bước đi.”
Chú trung niên cũng gật đầu phụ họa nói “Nhị gia, tôi đi trước dẫn đường, chúng ta cẩn trọng một chút là được.”
Nhị gia vứt tàn thuốc, gật đầu nói “Chỉ có thể vậy, đi!”
Trêи bờ biển, gió rất lớn, thêm vào chúng tôi mang đồ đạc rất nặng, bị gió biển thổi nghiêng qua nghiêng lại, đặc biệt là tóc của tôi, bị thổi rối tung lên.
Chúng tôi bốn người, mỗi người cầm theo một cây gậy gỗ, chú trung niên đi trước dẫn đường, đi vào rừng rậm trêи đảo.
Trêи đảo có rất nhiều cây dừa, mặt đất có rất nhiều cỏ dại. Những cây cỏ dại có cây cao hơn nửa mét, bước đi rất khó khăn, nhất định phải từng bước, từng bước đạp lên mà đi, nhiều chỗ còn có vũng bùn, tuy rằng không đến mức như đầm lầy, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Đảo này không lớn, nhưng núi đá cao chót vót, sau khi đi vào rừng cây, liền bắt đầu leo lên. Quá trình này chầm chậm mà nguy hiểm, cũng may trong rừng rậm gió không lớn như bên ngoài.
Khoảng chừng hơn một giờ, chúng tôi mới bò đến điểm cao nhất của hòn đảo. Nhị gia ở trong bóng tối, nheo mắt nhìn kỹ, sau đó mò tìm thuốc lá, liền phát hiện, thuốc lá đã hút hết.
Tôi vội vàng móc từ trong túi ra một bao, liền đưa cho Nhị gia, nói “Nhị gia, hút ít lại một xíu đi, hút nhiều không tốt đâu.”
Nhị gia không nói gì, sau khi dùng diêm đốt, lại không hút, mà là đem tay phải đang cầm thuốc lá đặt cân bằng trước mặt, nheo một mắt lại, dùng mắt còn lại nhìn về hướng Đông Nam.
Thuốc lá trêи tay là thuốc lá Hỏa Tinh, giống như súng ngắm đặt lên đầu để ngắm. Mắt của Nhị gia, tàn thuốc lá, cùng với cảnh vật phía xa, tạo thành ba điểm thẳng hàng.
Sau một lúc lâu, Nhị gia gật đầu nói “Đây đúng là đảo Quỷ Vực, nhưng so với dáng vẻ của hai mươi năm trước, hoàn toàn khác nhau.”
Tôi nói “Có thể hai mươi năm trước cây trêи đảo vẫn còn rất thấp.”
Nhị gia lắc đầu, kiên định nói “Hai mươi năm trước, trêи đảo này căn bản không có tảng đá!”
“Vậy giờ phải làm sao?” Lê Nguyên Giang có chút sợ sệt hỏi.
Nhị gia nói “Tiểu Lê, ngươi đi theo ta. A Bố, tiểu âu phục, hai ngươi đứng ở đây chờ.”
Nhị gia hút thuốc lá, mang theo Lê Nguyên Giang hướng về phía Tây rời đi, đi được chừng mười bước, Nhị gia nói “Đem gậy gỗ của ngươi, cắm vào trong đất bùn, cắm sâu xuống, việc này là để đảm bảo tính mạng của ngươi!”
Sống chết là chuyện lớn, cũng không ai dám xằng bậy.
Lê Nguyên Giang đang định động thủ, Nhị gia liền nói “Lấy tay đang cầm gậy của ngươi dời qua bên ngoài một chút, đừng cắm sai.”
Đợi Lê Nguyên Giang sau khi làm xong, Nhị gia lấy cây dao nhỏ, cắt lên cánh tay hắn cắt một đường nhỏ, nói “Lấy máu của ngươi, nhỏ lên trêи đây. Ba giọt là được rồi, sau đó lấy áo của ngươi xé ra một đoạn, cột ở bên trêи, ngăn trở máu tươi, nhớ kỹ chưa?”
Lê Nguyên Giang hơi ngẩn người, không trả lời, cũng không gật đầu. Nhị gia thở dài, tự tay chỉ hắn.
Còn lại chú trung niên và tôi, Nhị gia chỉ vào hướng Đông, nói “Tiểu âu phục, ngươi đi về hướng Đông, bước mười bước, làm theo Lê Nguyên Giang.”
“A Bố, ngươi đi về hướng Nam, bước mười bước, cũng làm tương tự như vậy.”
Cuối cùng Nhị gia đi về hướng Bắc, trước khi đi, nói một câu “Các ngươi đừng dùng dao của mình, một hồi ta đến, sẽ cắt đường giống nhau.”
Sau khi tôi đem gậy gỗ cắm xuống đất bùn, mạnh mẽ đè xuống, cảm giác chí ít cũng cắm được một phần ba trong đất bùn, đến khi chạm đến đất đá bên dưới, mới buông tay.
Nhị gia đi tới, dùng dao nhỏ rạch một đường nhỏ trêи cánh tay tôi, sau đó tôi nhỏ máu tươi nhỏ lên, từ trêи vạt áo, cắt xuống một mảnh lớn, quấn vào trêи gậy gỗ.
Chờ sau khi bốn người chúng tôi đều xong hết, Nhị gia cất thanh dao, nói “Đưa cánh tay trái duỗi ra.”
Chúng tôi trêи cánh tay trái, đều bị Nhị gia rạch một vết thương giống nhau như đúc, hiện tại máu còn chưa đông lại.
“Dùng dao của các ngươi,quệt một cái lên vết thương, bảo đảm phải được dính máu của chúng ta!”
Chúng tôi bốn người nghe theo, Nhị gia kiểm tra một lượt, bốn cái dao, đều có máu của bốn người.
Bốn cây gậy gỗ, toàn bộ đều được vải áo quấn lại, hơn nữa nằm ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc.
“Đi! Xuống biển!” Nhị gia vung tay lên, chúng tôi liền chạy về hướng Nam, chuẩn bị đi xuống biển.
Đến bờ biển, chúng tôi bắt đầu mang thiết bị lặn, lần này chúng tôi mua nhiều hơn một bộ thiết bị lặn, để dành khi cần dùng, hiện tại liền có thể sử dụng.
Nhưng Lê Nguyên Giang kiên trì nói mình không cần bình dưỡng khí, hắn là người vùng biển cho nên kỹ năng bơi lội sẽ hơn hẳn người bình thường.
Nhị gia nói tốt nhất vẫn cứ mang theo. Lê Nguyên Giang cuối cùng vẫn cứ từ chối, hắn nói “Nhị gia, lòng tốt của người ta thật lòng cảm ơn, người dân vùng biển Nam Hải về những việc khác có thể không biết rõ, nhưng nói về kỹ năng bơi, không ai sánh bằng, bình dưỡng khí cứ giữ lại đi, nếu như dưỡng khí của mọi người không đủ, còn có thể thoải mái mà dùng.”
Ngước thấy Lê Nguyên Giang vẫn cứ từ chối, Nhị gia cũng không ép nữa, lúc này phân phó nói “Một lát nữa xuống biển, ở bên dưới đảo Quỷ Vực, mặc kệ là nhìn thấy cái gì, cũng không nên kinh ngạc , chỉ cần đi theo ta là được.”
Sau đó mấy người chúng tôi thực hiện một vài động tác đơn giản, dễ dàng làm quen với nước biển.
Mang theo thiết bị lặn, sau khi đi tới chỗ nước sâu hơn, chúng tôi từng người từng người mang kính lặn vào, ngậm ống dưỡng khí vào, lặn xuống nước.
Trêи đầu của tôi với chú trung niên đều có đèn lặn, loại đèn này ánh sáng rất tốt, nhưng sau khi lặn xuống nước, nhìn xuống, vẫn cứ là đen kịt một màu, hoàn toàn nhìn không thấy đáy.
Lặn xuống biển đột ngột, càng lặn sâu xuống, càng cảm thấy lạnh, hơn nữa bên ngoài màng tai đều là nước biển, mọi âm thanh trêи đời đều không nghe thấy gì, trong đầu hoàn toàn không có âm thanh gì.
Trong bốn người, tôi là bơi chậm nhất, quan sát tổng quát một chút, Lê Nguyên Giang không mang thiết bị lặn ngược lại, là là người bơi thoải mái nhất.
Ở trong nước, hắn giống như một con cá vậy.
Càng lặn sâu xuống, áp lực nước lại càng lớn, màng nhỉ lại càng đau, khi mà tôi sắp chịu không nổi nữa. Ở phía trước Nhị gia đột nhiên ngừng lại, ra hiệu cho chúng tôi cùng tập hợp lại , chúng tôi đều mau chóng tụ lại một chỗ.
Nhị gia ra dấu tay nói với chúng tôi, rằng một lát nhất định phải theo sát hắn, tuyệt đối không được đi loạn.
Bơi lần theo phần trụ đá dưới biển của đảo Quỷ Vực, tiếp tục lặn xuống, tôi nhìn đồng hồ thủy áp, hiện tại đã lặn sâu hơn bốn mươi mét!
Người bình thường mà nói, lặn sâu 10m màng nhỉ sẽ đau, cộng thêm chứng sợ nước, lặn xuống 30 thì không sao. Thợ lặn chuyên nghiệp có thể lặn được 50m, tôi sắp không chịu nổi nữa.
Lúc này, Nhị gia dẫn đường cho chúng tôi, phía trước có quá nhiều trụ đá lớn cản trở, sau khi đi vòng qua các trụ đá, cảnh vật trước mắt, thật sự khiến tôi thấy khϊế͙p͙ sợ!
Trêи đời thật sự tồn tại Thủy cung?