Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 105: NGƯỜI ĐÃ CHẾT HƠN 30 NĂM TRƯỚC



Trêи thuyền đánh cá đều có sự sắp xếp, Lê Nguyên Giang choáng váng, ở trong vùng biển Quỷ Vực, nếu như thả lưới đánh cá xuống, biết sẽ bắt được loại đồ gì. Chẳng có ai biết cả.

Có thể ngữ khí của Nhị gia, khiến người khác không thể không đồng ý, Lê Nguyên Giang chạy vào buồng lái, điều khiển thuyền bắt đầu quăng lưới đánh cá.

Ước chừng thêm mười mấy phút nữa, tóc sau lưng tôi, mơ hồ càng lúc càng dài, Nhị gia nhìn chằm chằm mặt biển, nói “Gần đủ rồi, thu lưới!”

Lúc thu lưới, trong lưới tràn ngập màu sắc rực rỡ của các loại cá cảnh nhiệt đới, xanh đỏ vàng, có thể nói mọi màu sắc trêи đời, các loại cá đều có.

“Tiểu âu phục! Lại đây, mỗi một con cá đều cạo vảy cho ta, động tác phải nhanh!”

Võ công của chú trung niên, việc này không phải việc khó, liền có thể nhanh chóng cạo vảy cá. Lê Nguyên Giang đem đến một cái chậu lớn, chú trung niên cạo vảy cá cảnh nhiệt đới, một bên cạo một bên ném vào bên trong chậu lớn.

“A Bố. Ngươi nằm nhoài trêи boong thuyền, không nên cử động,cố gắng để cho ánh nắng sưởi phía sau lưng ngươi.” Nhị gia nói.

Tôi vội vàng chạy đến trêи boong thuyền, nghiêm túc nằm xuống, ánh nắng sưởi đến phía sau lưng tôi, cảm giác những sợi tóc kia tựa hồ đang chậm rãi bò bò, hơn nữa phần lưng ngứa đến khó chịu.

Tôi cố gắng nhịn xuống, không đem hai tay gãi, những sợi tóc này tốt nhất là không nên chạm tới, nếu như gãi đứt mất chân tóc, liền sẽ có máu đen từ been trong lưng tôi chảy ra.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh

Lê Nguyên Giang đã nói, cha mẹ hắn ra biển đánh cá. Một tuần lễ sau, thuyền trở về, nhưng không thấy người.

Sau đó hắn ở trêи boong thuyền phát hiện một chiếc túi ni lông màu đen, mở túi ni lông ra nhìn, bên trong đều là thịt thối rửa, cùng với mái tóc màu đen, tôi sẽ không bị giống như vậy chứ?

Nếu như đúng là như vậy Thi đầu hàng, lẽ nào sau một tuần, những sợi tóc dài đầy khắp thân tôi, cũng bắt đầu nuốt chửng máu thịt của tôi?

Chờ đến khi người khác phát hiện ra tôi, tôi liền bị bỏ vào bên trong túi đen, sau đó chỉ còn sót lại một bãi thịt thối cùng máu đen, cùng với một mớ tóc đen?

Tôi không dám tưởng tượng, càng nghĩ càng sợ sệt. Tôi chỉ cầu mong Nhị gia có thể cứu tôi, hiện tại hi vọng sống sót duy nhất của tôi đều dựa vào Nhị gia.

Lúc này, tôi thấy mình tin tưởng thực lực Nhị gia hoàn toàn. Trước đây ở thôn Tang Hòe, chú trung niên có thể nhìn ra bốn mắt môn đồng, không xét thật giả, chí ít hắn hiểu biết rất nhiều.

Sau đó bác Hải lại nhìn ra Âm Dương thằn lằn, mà điểm này, chú trung niên lại không phát hiện, nói cách khác, khả năng bác Hải so với chú trung niên hiểu biết càng nhiều.

Ngay lúc này, đến Nam Hải, ở đây vùng biển rộng mênh ʍôиɠ không thấy bờ, chú trung niền như là trở ngốc nghếch, mà Nhị gia lúc nào cũng bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Nhị gia là cao nhân đích thật, chỉ có điều tôi cho đến hiện tại, đều không hiểu được Nhị gia tại sao lại giúp tôi.

Một số lúc tôi cũng nghĩ thông suốt, có giúp hay không, lừa gạt hay không lừa gạt, trước sau đều đã định trước, việc nên tới sớm muộn cũng tới. Vận mệnh luân hồi từ lâu đều có sắp đặt, chỉ chờ mỗi cử chỉ, việc làm của tôi . Mà mặc kệ tôi làm gì, trước sau đều không thể chạy trốn được vận mệnh. Chỉ là điều kiện ở bên trong, tôi không thể thay đổi được.

Chờ đến khi chú trung niên nhanh chóng cạo vảy đủ 100 con cá, Nhị gia từ trong cái bọc rút ra một bao nhang, ước chừng ba mươi cây, chỉ thấy sau khi Nhị gia đốt một cây nhang, quay về hướng bắc, lạy ba bái.

Sau đó, Nhị gia giơ cây nhang, đi về phía tôi.

Mẹ kiếp, sẽ không là đốt tôi chứ?

“Tiểu tử, ngươi đem những con cá kia đến đây” Nhị gia nói với Lê Nguyên Giang.

Đến lúc này, Lê Nguyên Giang tựa hồ cũng hiểu, Nhị gia hiểu biết sâu rộng hơn người bình thường, hắn vội vàng cầm lấy chậu lớn, chạy lại chỗ của Nhị gia và tôi.

“Đem những con cá này, rải lên lưng A Bố, nhớ kỹ, phủ một lớp, nhất định phải che kín toàn bộ mớ tóc này!” Nói xong, Nhị gia ở phía sau lưng ta giơ nhang lên.

Lê Nguyên Giang bắt đầu đặt lên lung tôi những con cá cảnh, những con cá này đã bị cạo vảy, dính trêи người nhơm nhớp, đặt ở trêи lưng của tôi, có thể cảm giác được chất nhầy chảy xuống theo.

Có điều vô cùng kì lạ, tuy rằng trêи lưng rất dính, thế nhưng từ từ lại không ngứa nữa.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về tấm kính của buồng lái, tấm kính kia phản chiếu bóng người của Nhị gia và Lê Nguyên Giang.

Nhị gia giơ cây nhang, từ từ run run cánh tay, tàn tro chậm rãi rơi xuống, rơi xuống trêи người những con cá cảnh nhiệt đới.

Mà hương tro vừa mới rơi xuống người, những sợi tóc đen kia giống như sống dậy, lại trông như hàng vạn con giun, chậm rãi bò lên trêи người những con cá.

Chậm rãi, những sợi tóc, bao lấy toàn bộ thân cá, tôi cảm thấy sau lưng có chút thu lại*. Nhị gia nhìn ra tôi có chút động đậy, nói “Không phải sợ, đây là bước quan trọng nhất!”

(*vết thương hở miệng co da lại)

Tôi cũng không phải sợ, dù sao thì cũng không đau, nhưng có cảm giác giống như là có vô số bàn tay, đang bám vào da lưng của tôi, chậm rãi hướng về trêи thu.

Chú trung niên rất nhanh cạo vảy xong 100 con cá, lúc này liền đem chậu lớn đổ xuống dưới boong tàu kế bên, liền xông lên một trận mùi cá.

Những con cá, bị cạo vảy, nhưng cũng không có mổ bụng moi ruột, vì lẽ đó còn chưa chết hoàn toàn, tôi có thể cảm giác rõ ràng được những con cá này ở trêи lưng tôi nhảy lên.

Tôi cố không để cho mình nhúc nhích, rất nhanh, trêи lưng tôi, cả chân cùng với hai bờ vai, đều xếp đầy những con cá cảnh kia, trêи lưng những sợi tóc chậm rãi đem những cá này quấn quanh hết.

Nhị gia giơ cây nhang, không ngừng đem nhang tro phủi xuống đến trêи người tôi, phủi xuống đến những kia cá cảnh nhiệt đới trêи người.

Kỳ lạ thay, vốn là bị quấn chặt bởi vô số sợi tóc, lúc gặp phải tàn tro, lại từ từ tiến vào cơ thể cá cảnh nhiệt đới, liền không lâu, những sợi tóc dần dần từ trêи người tôi rớt ra, ngược lại chuyển qua cơ thể những con cá cảnh nhiệt đới.

Nhị gia trong tay cầm một cái dao gấp, nhìn thấy con cá nào trêи người mọc đầy tóc đen, liền dùng dao đem con cá đó từ trêи lưng tôi ném đi.

Lúc trời vừa chập tối, Nhị gia rốt cục nói một câu “A Bố, ngươi đứng lên đi.”

Tôi mới vừa đứng lên, trêи lưng cá, ào ào ào liền rơi xuống một chỗ. Tôi cúi đầu vừa nhìn, vừa tròn mắt kinh ngạc, cảm giác xương cột sống đều lạnh cả người.

Những con cá bị cạo vảy, ngay lúc này cả người mọc đầy tóc đen, làm cho những con cá cảnh nhiệt đới trông vô cùng quỷ dị, vốn là bị cạo vảy, liền sắp chết, mà lúc Thi đầu hàng chuyển qua người chúng, đột nhiên lại nhảy nhót tưng bừng lên.

“Tiểu âu phục, đem những con cá này, đổ hết xuống biển.”

Những con cá cảnh nhiệt đới trêи người mọc đầy tóc, toàn bộ đều bị ném trở lại biển, trêи người tôi lại sạch sẽ, không tìm được một sợi tóc nào nữa.

Nhị gia đi tới, vỗ vỗ lưng của tôi, nói “Không sao rồi, A Bố, nghỉ ngơi một, chút, chúng ta sắp đến Quỷ Vực rồi.”

Lê Nguyên Giang vừa nghe đến Quỷ Vực, trêи mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, tôi chưa từng tới Quỷ Vực, nhưng xem phản ứng của Lê Nguyên Giang, phỏng chừng chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì.

Trong lúc trở lại khoang thuyền, tôi vẫn cứ sợ hãi không thôi, bất giác đưa tay sờ vào phía sau lưng chính mình, tới tới lui lui sờ soạng nhiều lần mới xác định chính mình rốt cục không sao rồi.

Nhị gia từ khoang thuyền bên ngoài đi tới, đưa cho tôi một bao thuốc bột, nói uống nó.

Tôi biết đây là thuốc giúp tôi nhanh chóng biến thành ác quỷ, vì mạng sống, tôi chỉ có thể làm vậy, nếu không làm vậy trước khi tìm thấy mắt quỷ, tôi có khả năng liền sẽ chết ở Nam Hải Quỷ Vực.

Ngửa đầu, đem thuốc bột uống sạch sành sanh. Nhị gia ngồi ở bên cạnh tôi, thở dài nói “A Bố, hai mươi năm trước, trong lúc ta điều tra Âm Dương mắt quỷ, đã từng tới Quỷ Vực một lần, haizz.”

Chữ cuối cùng, là Nhị gia đang thở dài, hắn nói “Lúc đó bọn ta tổng cộng có sáu người đến, cuối cùng chỉ có một mình ta sống sót trở về.”

Nhắc lại chuyện cũ liền cảm thấy kinh sợ, tâm trạng của mỗi người đều sẽ trở nên không tốt.

Tôi an ủi Nhị gia, nói “Nhị gia, người đừng bận lòng, có khi sống sót không nhất định là hưởng phúc, chết rồi cũng không nhất định là chịu tội. Phật gia khi chết đều muốn đến Tây phương Cực Lạc, người bình thường thì chỉ mong được lên trời, trái lại đều giống như nhau, nhìn thoáng chút là tốt rồi.”

Nhị gia phì một tiếng nở nụ cười, gật gù, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, lẳng lặng đốt. Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy Nhị gia hút thuốc.

Ngồi ở bên cạnh tôi, Nhị gia hút một hơi thuốc, lại là liên tục thở dài.

Tôi không biết nên nói cái gì vào lúc này, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn cách cầm thuốc lá của Nhị gia, kiểu cầm này khiến tôi đột nhiên nhớ tới một người.

Một người đã chết hơn ba mươi năm trước!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv