Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 102: ĐẦU NGƯỜI TRÊN BOONG THUYỀN



Tôi hỏi Nhị gia đây là cái gì ?

“Đây là thuốc hóa quỷ, mỗi ngày một bao, liền trong mười ngày, có thể hóa nửa người nửa quỷ. ” Nhị gia lẳng lặng nói.

Cái này tôi không hiểu, thấy trêи mặt tôi nghi hoặc. Nhị gia nói tiếp “Vốn là ta là dự định sau khi tìm thấy mắt quỷ, sẽ giúp ngươi gột rửa thân thể, nhưng hiện đang giúp ngươi thu phục Quỷ Hồn, ngươi phải có chút bản lãnh.”

Tôi cũng không nghĩ nhiều, mở bao thuốc bột ra, trực tiếp đổ vào miệng, cảm giác có chút khổ, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng.

Buổi chiều mai, xe khách sửa xong, chúng tôi một lần nữa xuất phát. Ở trêи đường, tôi lặng lẽ lấy lọ sứ Thanh Hoa nhỏ ra, trong lúc xoa xoa thân bình, liền có thể rõ ràng cảm giác được bên trong truyền đến nhảy lên.

Chờ đến khi chúng tôi chạy tới đảo Hải Nam. Kỳ nghỉ của tôi cũng gần như kết thúc, Trần Vĩ gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu. Tôi không nghe máy.

Nhưng trong lòng cảm giác khó chịu, cũng không biết nên làm gì, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Cát Ngọc.

“Cát Ngọc, em biết phòng thuê của anh ở đâu chứ? Em trước tiên chuyển tới phòng anh, trong mấy ngày nữa anh không thể về. Hay là anh nên liền rời khỏi công ty vận tải Đông Phong.”

Cát Ngọc không nói gì, chỉ ừ một tiếng.

Chú trung niên vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói “A Bố, rời khỏi công ty vận tải Đông Phong đi, công việc dễ tìm mà, ta giúp ngươi là được.”

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chú trung niên cũng đã từng làm ăn lớn, dù sao đi nữa, giao thiệp chí ít vẫn có, giúp tôi tìm một công việc, khẳng định không vấn đề gì.

Chọn mua hành trang, giao cho chú trung niên. Thời đại này chính là có tiền mua tiên cũng được. Sau hai giờ, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Tôi hỏi Nhị gia ở nơi nào thì xuống, Nhị gia trước sau không nói.

Nếu không nói, tôi cũng không hỏi nữa, đây cũng là lần đâu tôi tới đảo Hải Nam, theo Nhị gia đi là được rồi.

Bắt một chiếc taxi, Nhị gia nói địa chỉ, sau bốn tiếng, chúng tôi đã chạy tới chỗ cần đến.

Đây là một vùng duyên hải làng nhỏ hẻo lánh, cửa thôn cạnh biển bỏ neo bốn chiếc thuyền đánh cá, trong thôn đủ loại rau củ. Ta biết người Hải Nam đại đa số đều trồng rau quả.

Hơn nữa ngư dân ở đây, màu da chủ yếu đều là đen, có chút giống với người Việt Nam. Ở trong thôn, chú trung niên tìm chủ của chiếc thuyền đánh cá lớn nhất. Thương lượng với bọn họ, muốn mượn thuyền ra biển.

Thương lượng tới giá cả, tôi không hiểu lắm, sau mấy lần thương lượng qua lại, cuối cùng người chủ của chiếc thuyền đánh cá đồng ý cho chúng tôi, nhưng điều kiện là sau ba ngày nữa mới ra biển, hơn nữa sau khi ra biển, ở trêи thuyền những chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi nhiều.

Quy định này rất kỳ quái, tôi người chủ của chiếc thuyền đánh cá, cảm giác tuổi của hắn với tôi không chênh lệch nhiều, phỏng chừng cũng là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Tôi đi tới, đưa cho hắn một điếu thuốc, hắn mỉm cười lắc đầu, biểu thị rằng hắn sẽ không hút.

Ta cười hỏi “Đại ca, ra biển sao còn phải đợi sau ba ngày?”

Người chủ thuyền này tên là Lê Nguyên Giang, tiểu tử thành thật nói “Bà tổ không cho ra biển, nếu như một mực muốn ra biển, bà tổ không thích, thì sẽ không phù hộ chúng ta.”

Tôi nghe xong liền không biết trả lời như thế nào.

Bà tổ, cũng chính là Thủy Vĩ Thánh Nương, nơi này có rất nhiều miếu Thủy Vĩ Thánh Nương, trong miếu thờ Nam Thiên Thiểm Điện Cảm Ứng Hỏa Lôi Thủy Vĩ Thánh Nương, thế nhưng dân bản xứ đa số không sẽ trực tiếp gọi là Thủy Vĩ Thánh Nương, mà đơn giản thân thiết gọi là Bà tổ.

Nếu như hiện tại không thể ra biển, vậy cũng chỉ có thể đợi, nhưng trong thôn nhỏ này lại không có khách sạn, không nhà nghỉ, chúng tôi càng không thể ngủ ở trong rừng sâu, vậy lại càng không hợp lý.

Lê Nguyên Giang nói với chúng tôi “Nếu như các ngươi không chê, nhà ta có hai căn phòng trống.”

Hắn nói tiếng phổ thông không chuẩn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể hiểu. Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói, nhị gia hai tay một cõng, chắc chắn nói “Được!”

Đồ đạc quá nặng, nếu như tự mình mang vào trong thôn rất tốn sức, Lê Nguyên Giang tìm giúp chúng tôi một chiếc xe bò giúp, lúc đến nhà Lê Nguyên Giang, chú trung niên sau lưng đụng vào cánh tay tôi.

Tôi quay đầu lại, khó hiểu, liếc mắt hắn.

“Tiểu tử này không bình thường!” Chú trung niên nhỏ giọng nói với tôi.

Lê Nguyên Giang vội vàng kéo xe bò đi trước, đến trong sân, bắt đầu giúp chúng tôi đem hành lí xuống. Nhị gia đứng ở một bên nhìn.

Tôi nhỏ giọng nói “Làm sao không bình thường?”

“Tiểu tử này trong nhà không có ai, thuyền đánh cá lại không ra biển, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, ít nhất cũng đến vài trăm ngàn, gia cảnh hắn lại bình thường, làm sao có khả năng mua được thuyền đánh cá?”

Thuyền đánh cá tôi không hiểu, tôi cũng chỉ là một người lái xe, tôi hỏi “Thuyền đánh cá rất đắt sao?”

“Thuyền đánh cá ở vùng duyên hải gần biển, hiển nhiên chỉ có vài loại, loại thuyền đánh cá gần biển, người bình thường sẽ không mua.”

Ta suy nghĩ, ừ một tiếng, nói tốt nhất là cẩn thận mọi thứ.

Buổi tối, Lê Nguyên Giang đợi chúng tôi ăn cơm, bữa ăn hải sản này đúng là cả đời khó quên, không nghĩ rằng Lê Nguyên Giang này tay nghề nấu nướng cũng thật là ghê gớm.

Sau khi ăn xong, ba người chúng tôi đứng ở trong sân nói chuyện phiếm, đúng lúc Lê Nguyên Giang rửa xong bát đũa, cũng đi tới trong sân.

“Tiểu Lê à, làm sao mà cả một ngày rồi, còn không thấy cha mẹ ngươi?” Nhị gia hỏi một câu.

Mặt Lê Nguyên Giang, không có một chút biến sắc, hắn chuyển mấy cái ghế tre, đưa cho chúng ta ngồi xuống, sau đó lúc này mới kể lại chuyện cũ.

Ba năm trước, cha mẹ hắn đi thuyền ra biển, không biết là trước khi ra cửa có không coi ngày, cũng không tế bái Bà tổ nương nương, sau khi ra biển, liền một đi không trở lại.

Người trong thôn đều cho rằng cha mẹ Lê Nguyên Giang gặp phải sóng to gió lớn, khả năng cả người và thuyền, đều chìm xuống đáy biển.

Chuyện quỷ dị là ở điểm này, sau bảy ngày cha mẹ hắn mất tích ở biển, thuyền đánh cá đột nhiên quỷ dị phiêu bạt trở về. Người trong thôn sau khi phát hiện, lập tức đi gọi Lê Nguyên Giang, cùng một đám người trong thôn dân leo lên thuyền đánh cá, cũng không phát hiện ra cha mẹ mình, nói trắng ra, là thi thể đều không tìm được.

Ngoài ra, trêи thuyền tất cả đồ vật đều còn, đồ dùng cá nhân, đồ ăn đều còn, công cụ cùng với hệ thống động cơ của thuyền đều không hư hao, cha mẹ hắn lại không thấy tung tích, giống như là ở trêи thuyền bốc hơi rồi biến mất.

Nói tới chỗ này, Lê Nguyên Giang thở dài, tâm trạng có chút đau xót.

Ba người chúng tôi không nói lời nào, biết trong lòng hắn khó chịu. Một lát sau, Nhị gia hỏi tiểu Lê, “Trừ ngươi ra cha mẹ đột nhiên biến mất ở ngoài, trêи thuyền đều không có cái gì khác thường?”

Lê Nguyên Giang vừa nghe, lập tức nói có!

“Ở trêи boong thuyền, có rất nhiều túi màu đen, khi ta mở túi ra, bên trong có một vũng máu và thịt thối, hơn nữa còn có rất nhiều tóc.”

Tôi vội vàng hỏi trong túi là cái gì?

Lê Nguyên Giang nói “Không biết, lúc mở cái túi màu đen ra, mùi thối bốc lên nồng nặc, bên trong vô cùng tanh, ngửi được mùi này thôn dân liền buồn nôn, ba ngày ăn không ngon. Vừa mới mở ra ta cho rằng là đầu người, bởi vì bên trong có rất nhiều tóc dài đen, thế nhưng, đầu người thì thịt có lẽ sẽ mục nát, nhưng xương sọ không thể cũng mục nát không hề có một chút tung tích.”

Nhị gia nghe xong, gật gù nói việc này xác thực quỷ dị.

Cuối cùng, tình cảnh này Lê Nguyên Giang trở thành cô nhi, chúng tôi cũng hiểu được hắn tại sao không cho chúng tôi ra biển hôm nay, mà phải đợi sau ba ngày.

Cha mẹ hắn ra biển do không coi ngày, hoặc là không tế bái Bà tổ, vì lẽ đó gặp phải kết cục mất tích bí ẩn. Lê Nguyên Giang rất xem trọng chuyện này, tên tiểu tử tóc đen húi cua, mỗi khi nói tới chuyện này, trong khóe mắt đều ngấn lệ.

Ba ngày nay, tôi cũng coi như là thưởng cho mình một kỳ nghỉ, có câu nói, “Kháo sơn cật sơn kháo thủy cật thủy”. Ở đây, không nói đến những cái khác, hải sản đúng là một lần ăn đủ.

Buổi trưa ba ngày sau, sau khi ăn cơm xong, Lê Nguyên Giang nói muốn đưa chúng tôi đi tế bái Bà tổ, sau đó ra biển.

Sau khi đến miếu thờ bà tổ, chúng tôi bốn người, đứng xếp hàng dâng hương, tôi thấy Lê Nguyên Giang quỳ trêи gối, đồng thời đưa tiền cúng, thầm thì trong miệng cầu Bà tổ phù hộ.

Rời khỏi miếu Bà tổ, chúng tôi sắp xếp hành lí, chạy tới cạnh biển.

Sóng biển từng đợt nối tiếp nhau vỗ vào bờ cát, chúng tôi dùng thuyền gỗ nhỏ chèo ra đến thuyền đánh cá cạnh đó, mấy người chúng tôi luân phiên hướng lên trêи thuyền nhấc đồ đạc.

Sau khi lên thuyền, Lê Nguyên Giang nói với chúng tôi “Sau khi ra biển, những chuyện không nên nói, tuyệt đối không nên nói, đặc biệt là không bất kính với Hải thần, hiểu rồi chứ?”

Ba người chúng tôi đều gật gật đầu, dù sao đây cũng là tập tục của người ta, cũng nên tôn trọng.

Lê Nguyên Giang lái thuyền đánh cá, tôi hướng mắt về phía xa xa mênh ʍôиɠ biển liếc nhìn, chẳng biết vì sao, trong lòng đột nhiên có một chút cảm giác lo sợ, khả năng tôi gặp chứng lo sợ khi ra biển.

Sau khi thuyền đánh cá rời khỏi bờ biển, Lê Nguyên Giang hỏi chúng tôi “Đúng rồi, còn chưa biết các ngươi cụ thể muốn đi đâu?

Nhị gia nói “Hướng về hướng Đông Nam, cách 30 hải lý.”

“Cái gì? Chỗ đó ta không muốn đi!” Lê Nguyên Giang mặt tối sầm lại, chợt hiện vẻ hoảng sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv