Ba ngày hai đêm là khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để tất cả làm chậm lại nhịp sống của mình. Người cần thư giãn thì thư giãn, người muốn tìm ý tưởng thì có ý tưởng.
Cảnh Hạ Vũ thu dọn đồ đạc, theo nhóm người đi cùng lên xe do công ty du lịch sắp xếp quay về thành phố. Quý Ninh Hinh vẫn lựa chọn ngồi cạnh Cảnh Hạ Vũ như lúc xuất phát.
Xe chạy không bao lâu Quý Ninh Hinh lại thiếp đi, tựa đầu vào vai Cảnh Hạ Vũ ngủ ngon lành. Khác một điều là lần này cô không ngủ, chỉ đơn giản nhẹ di chuyển giúp Quý Ninh Hinh có một tư thế ngủ thoải mái nhất có thể.
Về đến thành phố đã là chuyện của mấy tiếng sau. Quý Ninh Hinh hẹn Cảnh Hạ Vũ cùng Lý Niệm Dao ra ngoài ăn một bữa ăn nhỏ rồi mới chính thức ai về nhà nấy.
Hai bạn trẻ học năm nhất phải quay về nhà chuẩn bị hành lý, đến trường học khoá quân sự bắt buộc của sinh viên trước khi bước vào kỳ nghỉ đông.
- --
Cảnh Hạ Vũ rất đơn giản, cô không có quá nhiều quần áo, cũng không dùng mỹ phẩm hay bất cứ thứ gì khác. Vì thế khi Lý Niệm Dao tay xách nách mang cả đống đồ thấy Cảnh Hạ Vũ mang ba lô du lịch đi nhập học không khỏi kêu la một hồi.
Không chịu nổi cô nàng phàn nàn, Cảnh Hạ Vũ đến gần tự động chia bớt một ít hành lý, giúp Lý Niệm Dao vào ký túc xá được phân. Dù sau cả hai cũng đã trở nên thân hơn sau lần đi chơi vừa qua.
Điều khiến Lý Niệm Dao vui vẻ hơn chính là cô nàng được ở cùng phòng với Cảnh Hạ Vũ. Không kiềm nén được niềm vui đó, Lý Niệm Dao nhắn tin khoe khoan trên wechat với Quý Ninh Hinh.
[Chị, em được phân cùng phòng với Hạ Vũ á. Lúc đầu em còn sợ sẽ ở với một đám người không quen biết nữa chứ]
Quý Ninh Hinh nghe nói vậy trong lòng thầm vui.
[Tốt vậy sao, hai đứa nhớ tự chăm sóc lẫn nhau đấy]
[Em biết rồi, em sẽ để ý Hạ Vũ dùm chị mà]
Nhìn dòng tin nhắn kia Quý Ninh Hinh cũng không biết nói gì. Con bé này cũng thật là, chẳng biết từ lúc nào, cứ hễ có chút sơ hở liền nhắc đến Cảnh Hạ Vũ trước mặt nàng. Dù gì cũng đã tiếp xúc với nhau một thời gian khá dài, tình cảm của nàng đối với Cảnh Hạ Vũ có chút sâu cũng không được sao? Quý Ninh Hinh xem Cảnh Hạ Vũ như đứa em trong nhà, quan tâm một chút thôi mà.
[Chị, đi đâu mất rồi, sao không nói gì]
[Nói cái đầu em ấy, nói cứ như chị không lo cho em vậy]
[Vâng vâng chị tốt nhất, không nói với chị nữa, bọn em đi tập hợp đây]
Quý Ninh Hinh gửi lại một cái biểu cảm rồi kết thúc câu chuyện. Nghĩ đến thời gian tới không còn tiếng ríu rít của Lý Niệm Dao bên tai, cũng không có Cảnh Hạ Vũ mỗi ngày đều tới quán khiến Quý Ninh Hinh cảm giác có chút trống trải. Thôi, đành vậy chứ biết làm sao.
- --
Trường học xem như cũng còn chút lương tâm, không cho sinh viên học quân sự dưới cái nắng hè gay gắt. Nếu không một đám sinh viên nghệ thuật bọn họ cũng không biết làm sao để vượt qua.
Buổi đầu ra mắt trước lớp, Cảnh Hạ Vũ chỉ ngồi ở dưới lặng lẽ quan sát bạn học sôi nổi thể hiện tài lẻ của mình. Nhảy, hát, múa, võ thuật đều có đủ. Những người tự tin như thế đã thành công thu hút được sự chút ý của đám đông. Sau hôm đó có rất nhiều đề tài bàn tán về họ.
Cảnh Hạ Vũ nghe rồi để đó, quả thật nếu đặt trong đám người này cô không có gì nổi bật, chỉ có được cái chiều cao hơn người này thôi. Ấy vậy mà, người không đặc biệt như cô có một ngày lại nổi như cồn....
[Chị Ninh Hinh, có đó không]
Lý Niệm Dao không nén nổi hứng phấn, buổi tối khi nghỉ ngơi liền đi tìm Quý Ninh Hinh, ngón tay gõ như bay trên bàn phím điện thoại.
[Chị đây, có chuyện gì?]
Quý Ninh Hinh vừa từ phòng tắm bước ra, định đi ngủ thì màn hình điện thoại báo có tin nhắn mới.
[Hạ Vũ làm người nổi tiếng rồi]
[Người nổi tiếng?]
[Đúng vậy, làm anh hùng đó]
[???]
Thấy Quý Ninh Hinh hoang mang, Lý Niệm Dao hào phóng nói thêm.
[Không chỉ là anh hùng, mà còn là anh hùng cứu mỹ nhân đó]
Quý Ninh Hinh vô cùng tò mò, giục Lý Niệm Dao thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Cô nàng cũng không giấu giếm, thành thật mà khai ra hết.
Chuyện là hôm trước lúc đang được học các động tác chiến đấu trên sân, có một bạn học nữ cùng lớp không hiểu bị làm sao lại lăn ra xỉu. Gương mặt trắng bệch doạ người.
Đang lúc tất cả còn đang bất ngờ trước tình huống đó chưa biết xử lý làm sao, Cảnh Hạ Vũ đã chen vào giữa đám đông. Chỉ nhìn người nọ một cái, cô liền cuối xuống ôm người đi phòng y tế. Lại còn là bế kiểu công chúa.
Giúp người giúp đến cùng, Cảnh Hạ Vũ ở lại đợi bạn nữ kia tỉnh lại, thấy đối phương mọi thứ đều ổn mới về phòng.
Câu chuyện của cô được những người chứng kiến hôm đó lan truyền đi với tốc độ chóng mặt. Đoạn đường từ sân đến phòng y tế phải đến hơn 300 mét, lại còn bế kiểu công chúa. Cảnh Hạ Vũ lúc đó chỉ có ba từ để diễn đạt thôi – vô cùng soái.
Quý Ninh Hinh nghe Lý Niệm Dao kể xong trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu. Nàng lý giải cảm giác này chính là đang lo lắng cho thân thể của Cảnh Hạ Vũ, vóc người cô vốn dĩ đã không cao lớn gì cho cam rồi, lại còn bày đặt giở trò anh hùng. Kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân cho xem.
Qua loa kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Niệm Dao, Quý Ninh Hinh quyết định hôm nào đó sẽ vào thăm ban, xem hai cái đứa này đang bày trò gì trong khu học.
- --