Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca

Chương 8: Chạy bộ và kỳ thi tháng đầu tiên



Rất nhanh đã đến kỳ thi tháng đầu tiên, theo thời gian ngày một đến gần, bầu không khí khẩn trương lan tràn qua từng lớp học. Ngoài học tập, những học sinh đăng ký tham gia đại hội thể thao cũng khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho cuộc thi.

Khoảng thời gian xế chiều tan học đến tiết tự học buổi tối bắt đầu chẳng có mấy ai trong lớp. Trừ bỏ vài người không có hứng thú vận động hay là những bạn học sinh muốn ôn tập cho tốt ra, ai nấy đều chạy đến sân thể dục chơi. Mãi đến khi còn 10 phút vào tiết tự học thì mọi người mới lục tục ùa vào.

Ngược lại là Kỷ Dao đăng ký 5000m mà bình chân như vại, bình tĩnh ung dung ngồi ngay ngắn trên ghế, thậm chí ăn cơm tối xong còn không thèm đi dạo, chẳng có cái gì gọi là phong thái của một đại ca.

Rốt cuộc là tại sao mà hắn được xưng là đại ca!!

Về danh hào "đại ca" này, thật ra Lục Thẩm Ngôn đã từng hỏi Kỷ Dao. Lúc ấy đối phương gãi cằm, trầm tư trong chốc lát mới nói: "Thật ra tôi cũng không biết."

"???" Lục Thẩm Ngôn cảm thấy chắc hẳn dấu chấm hỏi của mình đã được hiện thực hoá.

"Nói thật, tôi hồi lớp 10 trong ấn tượng của mình vô cùng tuân thủ quy định, chưa hề bị phạt lần nào, hoàn toàn là học sinh ngoan!" Kỷ Dao vẻ mặt thành thật nói.

Lục Thẩm Ngôn không gửi gắm hy vọng cho Kỷ Dao nữa, quay đầu nhìn về phía Chu Hàng.

Chu Hàng nhìn ánh mắt "Nói cho dễ nghe" của Lục Thẩm Ngôn, nuốt nước miếng cái ực nói: "Đúng thật là anh Dao của tụi tôi chưa làm chuyện gì để phải bị phạt. Nó nhiều lắm là đánh mấy thằng bỉ ổi rồi nhốt tụi nó vô nhà vệ sinh một tiết, sau đó thuận tiện ra ngoài trường đánh mấy thằng côn đồ thu phí bảo kê một trận mà thôi."

Tại sao cậu phải nhấn mạnh "nhiều lắm" và "thuận tiện" như thế chứ! Lục Thẩm Ngôn không bình luận, lại nhìn về phía Kỷ Dao. Theo trực giác của cậu, "đánh" này nhất định không phải là đánh bình thường.

Kỷ Dao cười mỉa: "Cậu xem, Chu Hàng cũng nói rồi, chỉ là ẩu đả nhỏ mà thôi."

Khoé miệng Chu Hàng co giật, thầm nghĩ, anh Dao mày đang lừa quỷ đấy à, bắt nạt Lục Thẩm Ngôn chỉ lo học không lên diễn đàn! Rõ ràng là ai bị mày đánh cũng vào viện hết mà!

Tất nhiên Lục Thẩm Ngôn không tin Kỷ Dao, theo thiết lập trong sách, Kỷ Dao đánh lộn không thấy máu, bởi vì tất cả đều là nội thương, nhìn bên ngoài căn bản không thấy gì. Chẳng qua nếu hai người cố tình giấu diếm thì mình cũng sẽ không vạch trần, nghe xong lại có tính toán.

Thấy Lục Thẩm Ngôn không nhắc lại chủ đề này nữa, Kỷ Dao nhẹ nhàng thở phào. Mà Chu Hàng lại nghĩ, chỉ là Lục Thẩm Ngôn không có hứng thú mà thôi.

Còn lâu mới đến tiết tự học, Lục Thẩm Ngôn bèn hỏi Kỷ Dao: "Sắp đến đại hội thể thao rồi, sao cậu không đi tập luyện đi?"

"Tập chứ, sao lại không tập. Bàn cùng bàn đi với tôi nha?" Kỷ Dao nói.

"Không được, tôi muốn làm bài tập." Lục Thẩm Ngôn kiếm cớ, thật ra chỉ là do cậu không muốn chạy đường dài mà thôi.

"Cậu nói không được cũng vô dụng, nhìn cái thân thể nhỏ bé này của cậu đi, là do bình thường không chịu rèn luyện đó. Lỡ mà đánh nhau thì sao, đâu phải lúc nào bạn cùng bàn cũng ở bên cạnh cậu." Kỷ Dao nói.

Lục Thẩm Ngôn nghĩ thầm, tôi cũng có phải người gặp là đánh đâu, chẳng lẽ lần trước đã để lại cho hắn ấn tượng không nên có?

"Vất vả lắm trên người cậu mới nhiều hơn hai lạng thịt, thể lực cũng phải đuổi kịp mới được."

Kỷ Dao cũng không quan tâm đến sự phản đối của Lục Thẩm Ngôn, nắm lấy cánh tay cậu đi về phía sân thể dục.

Sức Lục Thẩm Ngôn không lớn như Kỷ Dao, giãy vài cái không được bèn mặc kệ hắn dắt đi. Không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu thấy lần này Kỷ Dao nắm nhẹ hơn lúc trước, chỗ bị nắm cũng không đau.

Đứng dưới sân thể dục, Lục Thẩm Ngôn lại bộc phát suy nghĩ lui bước. Đường chạy 400m bình thường nhìn chẳng có cảm giác gì, mà sao bây giờ lại rộng lớn như thế. Hồi đó cậu ghét chạy đường dài nhất, giờ cũng vậy.

Cậu nhíu mày nhìn về phía Kỷ Dao, Kỷ Dao lại an ủi cậu: "Không sao đâu, chạy chậm thôi. Nếu thật sự chạy hết nổi thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, xem tôi chạy cũng được."

Lục Thẩm Ngôn cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, ánh mắt hiện lên sự kiên định không biết từ đâu ra, nói: "Không, tôi sẽ chạy hết."

Kỷ Dao nhìn cậu một cái thật sâu xa.

Sự thật chứng minh cậy mạnh chẳng được cái đách gì, mấy vòng trước Lục Thẩm Ngôn còn có thể đuổi theo Kỷ Dao, lúc đến nửa vòng cuối thì chậm chạp hơn rất nhiều. Kỷ Dao đứng ở vạch đích nhìn cậu, hơi thở hơi rối loạn nhưng chẳng mệt mỏi chút nào.

Hắn cố tình đợi Lục Thẩm Ngôn, nên tốc độ chạy không nhanh, thậm chí mơ hồ là rèn luyện cơ thể bằng tư thế chạy bộ.

Lục Thẩm Ngôn không bình tĩnh được như hắn, lúc chạy đến vạch đích, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, cả người đổ đầy mồ hôi. Cậu thở hổn hển đến lợi hại, lúc được Kỷ Dao đón lấy thì chân tay mềm nhũn hết cả ra.

Kỷ Dao đỡ cậu đi một cách chậm rãi, đưa cho cậu một chai nước đã vặn nắp.

"Cậu, nước, đâu ra?" Lục Thẩm Ngôn thở muốn không nổi, nói không ra tiếng.

"Lấy ở kia kìa, người ta mua cả thùng ấy." Kỷ Dao.

Lục Thẩm Ngôn cũng không suy nghĩ hắn nói có đúng hay không nữa, cầm chai nước ngửa đầu tu. Yết hầu động đậy lên xuống, nốc một lần hết nửa chai nước. Dù là đang trong tình huống như vậy, nhưng Lục Thẩm Ngôn vẫn không hề vội vàng, không rớt một giọt nước, chỉ để lại bọt nước trên cánh môi.

Kỷ Dao nhìn mồ hôi chảy dọc trên chiếc cổ trắng muốt của cậu, lại cảm thấy cổ họng xiết chặt, cũng hơi hơi khát.

"Giờ đừng có uống nhiều quá, đợi ổn rồi uống tiếp." Kỷ Dao đoạt lấy chai nước trong tay cậu, cầm bên mình.

Lục Thẩm Ngôn nghe lời hắn, cậu mệt lắm, thật sự không muốn nghĩ nữa.

Đi được khoảng hai vòng, Lục Thẩm Ngôn mới cảm thấy mình đã sống lại. Giây phút đứng ở vạch đích, thế mà cậu lại thấy hoá ra cái chết cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu mà đổi lại cơ thể trước kia của cậu, tuy chạy 5000m cũng sẽ hao hết sức lực nhưng đâu có mệt như bây giờ. Nói cho cùng vẫn là cơ thể của nguyên chủ không ổn, mới dễ ra mồ hôi với mệt mỏi như thế.

Lục Thẩm Ngôn còn bị Kỷ Dao đỡ eo, cậu đánh Kỷ Dao một cái chẳng có tí sức nào, nói: "Lần sau không chạy với cậu nữa."

Kỷ Dao lại cười: "Còn có lần sau á?"

Lục Thẩm Ngôn trừng hắn một cái, không nói thêm nữa.

Kỷ Dao chẳng thèm để ý.

Lại qua đến lúc hai người về phòng, Lục Thẩm Ngôn đã có thể tự đi một mình. Kỷ Dao nhìn bàn tay vừa đỡ eo Lục Thẩm Ngôn của mình, tự nhiên cảm thấy eo cậu ấy vừa mềm vừa nhỏ.

Sờ cũng đã dễ sợ, Kỷ Dao nghĩ thầm.

Cuối cùng cũng sắp đến kỳ thi tháng đầu tiên, dù là lớp thường hay mất tập trung thì giờ cũng đòi ôm chân Phật. Cái này gọi là lâm trận mới mài gươm, nước lên đầu mới nhảy.

Sách nên đọc thì phải đọc, bài nên làm thì phải làm, tiết tự học buổi tối thường ngày luôn có tiếng sột soạt giờ đây lại hết sức im lặng.

Bình thường lớp họ có nhiều người mang điện thoại lắm, chỉ cần giấu kĩ là được. Lục Thẩm Ngôn cũng mang, vì có thể có một tiết tự học buổi tối an tĩnh mà bình thường cậu hay đeo tai nghe Bluetooth nghe nhạc, hoặc là dứt khoát dùng để cách âm giảm tiếng ồn. Mấy ngày nay lại là thời điểm hiếm hoi mà cậu không cần tai nghe.

Đổi lại trước kia, trong đám người ôm chân Phật nhất định không có Kỷ Dao. Vì hắn có học đâu, ôm hay không ôm chẳng có ý nghĩa gì với hắn. Nhưng nay đã khác xưa, Kỷ Dao nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong hội nước tới chân mới nhảy. Chẳng qua Lục Thẩm Ngôn biết bình thường Kỷ Dao cũng chăm xem sổ ghi chép của cậu, tuy đi học chẳng được nghiêm túc mấy nhưng tốt xấu gì thì cũng chịu nghe, không ngủ hay chơi điện thoại nữa.

Mấy hôm trước làm kiểm tra, Lục Thẩm Ngôn đã xem qua bài làm của hắn. Dù vẫn thảm không nỡ nhìn nhưng nếu so với trước kia thì thật sự đã tốt hơn không ít.

Lục Thẩm Ngôn không cho Kỷ Dao luyện đề nữa, nhưng dùng sách phụ đạo củng cố một ít kiến thức thì cũng có thể tiến bộ. Lục Thẩm Ngôn nghĩ chờ cuối tuần được nghỉ thì đến nhà sách xem thử.

Đã đến ngày thi, trước khi xuất phát tới phòng thi, Lục Thẩm Ngôn vẫn dặn dò Kỷ Dao: "Môn đầu là môn ngữ văn, nhớ điền cái gì được thì điền. Thơ cổ là câu cho điểm, viết văn đề ly biệt."

"Ngàn vạn lần xin cậu đừng viết đáp án kiểu 'tôi có phải tác giả đâu mà biết người ta nghĩ gì'." Lục Thẩm Ngôn mỉm cười.

Kỷ Dao lại cảm thấy nụ cười này đáng sợ kinh khủng.

"Được rồi tôi biết rồi, tôi cũng có ngu đâu, nên viết thế nào tôi biết hết mà." Kỷ Dao nói.

Lục Thẩm Ngôn cũng là phòng ngừa vạn nhất, lỡ đâu tên này viết một hồi thấy phiền rồi lại ghi loạn xạ, nếu thế thì sẽ khiến cậu cảm thấy công sức của mình những ngày qua đều trở nên vô dụng.

Kỷ Dao theo Lục Thẩm Ngôn đến phòng thi của cậu, nhìn cậu vào rồi mới chậm rãi về phòng thi của mình.

Trước giờ thi 15 phút, giáo viên canh thi đến. Thi cử bình thường chỉ có một người gác, kỳ thi lớn mới có hai người. Người tiến vào phòng thi của Lục Thẩm Ngôn là một giáo viên trẻ giẫm lên giày cao gót, Lục Thẩm Ngôn chưa gặp bao giờ, chắc dạy lớp khác.

Giáo viên nữ trẻ tuổi phát đề thi và giấy làm bài, nói: "Thi thố đàng hoàng, không cần nghĩ đến chuyện gian lận. Các em cũng nên tự suy ngẫm, phòng thi của các em đều tám lạng nửa cân như nhau, dù các em có gian lận thì điểm có thể cao hơn được miếng nào chứ?"

Ngữ điệu cao ngạo, sự xem thường và khinh miệt điển hình, đoán chắc là giáo viên chỉ dạy lớp chọn.

Lục Thẩm Ngôn thản nhiên liếc nhìn giáo viên nữ một cái, cười lạnh trong lòng.

Chuông bắt đầu làm bài reo vang, Lục Thẩm Ngôn lật đề xem trước một lần. Độ khó không cao, ở mức vừa phải, phần làm văn cũng là đề nghị luận thông thường, chỉ cần làm như bình thường thì điểm sẽ không quá kém.

Lục Thẩm Ngôn dự tính Kỷ Dao có thể được trên dưới 90 điểm, thế là bắt đầu an tâm làm bài.

Làm xong bài văn, cách giờ thu bài còn 10 phút. Cậu tính điểm lại một lần, tròn 100, đủ rồi.

Thi xong chẳng có gì làm, Lục Thẩm Ngôn cũng không kiểm tra lại, chỉ ngẩn ngơ ngồi nhìn cửa sổ. Thời điểm giáo viên nữ đi xuống tuần tra, lúc lướt ngang qua Lục Thẩm Ngôn còn phát ra một tiếng cười nhạo rất nhẹ.

Lục Thẩm Ngôn đương nhiên là nghe, nhưng cậu không quay đầu lại nhìn bà cô đó. Người khác có thái độ gì không liên quan đến cậu, cậu chưa bao giờ là người dễ bị người khác ảnh hưởng.

Chuông hết giờ làm bài vang lên, sau khi giáo viên nữ thu bài xong, Lục Thẩm Ngôn lập tức rời khỏi phòng thi.

Học sinh ở các phòng khác cũng đua nhau ào ra. Hành lang lập tức chi chít đầu người. Không chỉ phải chen chúc với nhiều người, mà đôi khi còn bất chợt trộn lẫn tiếng thảo luận về bài thi, có thể nói là làm cho người ta phải mệt mỏi về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Lục Thẩm Ngôn lách ra khỏi đám đông về lớp trước, ngồi trong lớp đợi một hồi mà chẳng thấy Kỷ Dao đâu bèn định đến căn tin tìm hắn. Trên đường đi đến căn tin, Lục Thẩm Ngôn gặp Giang Dao.

Lục Thẩm Ngôn thấy Giang Dao là thấy phiền, một tháng mà gặp không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ vì đây là đãi ngộ khi ở bên cạnh công chính à?

Lục Thẩm Ngôn lựa chọn làm lơ, không muốn tốn nước miếng.

Giang Dao thấy cậu cứ đi ngang mình như vậy, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, hô: "Lục Thẩm Ngôn, mày đứng lại!"

Lục Thẩm Ngôn dừng bước, quay đầu lạnh lùng hỏi: "Có việc à?"

"Mày, mày cảm thấy mày có tư cách gì so với tao! Mày học ngu, nhà thì nghèo, mày cho rằng Kỷ Dao có thể coi trọng mày?" Máu nóng của Giang Dao chạy tuốt lên não, gã cũng đã quên sự thật là điều kiện gia đình gã cũng không tốt.

Nội tâm Lục Thẩm Ngôn chẳng hề dao động, cậu thậm chí còn tốn sức suy nghĩ, rốt cuộc Giang Dao thích Kỷ Dao vì cái gì nhỉ? Vì cái gì mà có thể tự nhiên xem tất cả mọi người thành tình địch của mình như thế? Trong sách cũng không miêu tả rõ ràng, chỉ nói hồi lớp 10 gã từng thấy Kỷ Dao đánh nhau, vậy nên đã để lại trong gã một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Dòng thời gian tẻ nhạt dài đằng đẵng trôi qua, sự hâm mộ ban đầu chậm rãi phát triển lên thích, cho tới bây giờ vặn vẹo trở thành ghen ghét bất cứ người nào ở bên cạnh Kỷ Dao.

Thật ra chưa từng có ai xem thường Kỷ Dao, nếu có thì cũng chỉ là số ít. Nhưng chính gã tự giam mình trong vòng tròn mà bản thân tạo ra, giậm chân tại chỗ, vậy nên sẽ chẳng ai có thể cứu gã được nữa.

Lục Thẩm Ngôn đột nhiên cảm thấy Giang Dao thật sự rất thảm hại, nỗi đau của bản thân chưa bao giờ là cái cớ để được người khác tha thứ.

Lục Thẩm Ngôn chậm rãi nhếch môi mỉm cười, nụ cười ấy hiếm khi lại vô cùng xinh đẹp: "Chỉ bằng, tôi lớn lên đẹp?"

Lục Thẩm Ngôn cũng không phải người sẽ dùng vẻ ngoài của mình để trục lợi, nhưng giả dạng thành kiểu "lấy sắc thờ người" thì cậu làm được.

Giang Dao tức đến muốn nổ tung, gã biết con hồ ly tinh này muốn dùng vẻ bề ngoài để quyến rũ Kỷ Dao!

"Mày cho rằng, mày cho rằng Kỷ Dao sẽ luôn thích mày à? Anh ấy chỉ là không biết bộ mặt thật của mày mà thôi! Một khi đã biết thì anh ấy sẽ lập tức vứt bỏ mày, đừng tưởng sau này cuộc đời của mày sẽ tươi đẹp hơn!" Giang Dao độc ác nói.

Nụ cười của Lục Thẩm Ngôn lại càng thêm rạng rỡ: "Vậy làm cho tôi xem đi."

"Nhưng mà này," Lục Thẩm Ngôn đi đến bên cạnh Giang Dao, nhẹ giọng nói, "Cậu cho rằng tôi sẽ để cậu ấy biết à?"

Giang Dao mở to hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập, gã không ngờ Lục Thẩm Ngôn lại tâm kế như thế!

Lục Thẩm Ngôn không hề nhìn gã, tiếp tục cất bước đi về căn tin. Cậu đã khôi phục vẻ mặt thản nhiên trước giờ, không mảy may một chút thả lỏng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv