Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca

Chương 2: Cắt tóc, thay đổi khí chất



Buổi chiều bắt đầu đi học chính thức, tiết đầu là tiết toán.

Lục Thẩm Ngôn mở vở toán của nguyên chủ ra, ngạc nhiên phát hiện chữ của nguyên chủ gần như giống hệt mình, lược bỏ được đoạn bắt chước chữ viết.

Nhưng điều này cũng làm cho Lục Thẩm Ngôn nảy sinh một chút nghi hoặc, cũng nghĩ đến những tình tiết mà trước kia mình chưa từng để ý.

Tuy quỹ đạo sinh hoạt của nguyên chủ hoàn toàn khác với Lục Thẩm Ngôn, nhưng lại tương tự trong những chi tiết nhỏ không đáng kể, ví dụ như cả hai đều không có cha mẹ, được bà ngoại nuôi nấng. Lại ví dụ như là, cái nét chữ gần như giống hệt nhau này.

Là trùng hợp, hay do mình xuyên qua nên thế giới đã tự thiết lập cho hoàn chỉnh? Câu hỏi này tạm thời không có đáp án.

Trong lòng Lục Thẩm Ngôn có chút suy đoán, nhưng không đủ chứng cứ, động não quá nhiều, chuyện này tạm thời bị cậu nhét vào lãnh cung, mốt tính tiếp.

Kiến thức mở đầu lớp 11 không khó, cậu đã hiểu hết nội dung trên bảng, nhưng để không làm sụp đổ hình tượng của nguyên chủ, cậu vẫn cúi đầu nghiêm túc chép bài, thật ra chính cậu cũng có thói quen ghi lại bài vở, làm thế này càng hợp tình hợp lý hơn.

Chữ viết của cậu dứt khoát hơn nguyên chủ một ít, rất phù hợp với hình tượng trong trẻo lạnh lùng của cậu.

Lúc ngẩng đầu nhìn lên bảng, Lục Thẩm Ngôn vô tình liếc sang Kỷ Dao. Hắn hoàn toàn mang một tư thế "Tôi không nghe giảng đấy ai làm gì tôi", sách dựng trên bàn, tay thì chơi điện thoại phía dưới. Bọn họ ngồi ở hàng sau, chỗ này vừa vắng vừa là điểm mù thị giác, chỉ cần giáo viên không cố ý quan sát, thì căn bản không thể phát hiện động tác nhỏ của Kỷ Dao.

Lục Thẩm Ngôn nhìn hắn, hơi nhíu mày, lớp cũ của cậu toàn học sinh giỏi, tuyệt đối không có học sinh dở, chỉ có tương đối kém hơn chữ giỏi một chút thôi.

Tuy vẫn sẽ ồn ào tám chuyện, nhưng tới tiết thì luôn nghiêm túc nghe giảng.

Cậu chưa từng tiếp xúc với học sinh dở, càng không biết cuộc sống của họ là như thế này.

Lục Thẩm Ngôn thoáng dời mắt nhìn ra hàng sau, quả nhiên chẳng ai nghiêm túc nghe giảng, chỉ là không chơi điện thoại mà thôi.

Lục Thẩm Ngôn cảm thấy khó chịu khó tả với cái thái độ học tập như thế, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng nói.

Cuộc sống của người khác không liên quan tới cậu, cậu cũng sẽ không tự mình đa tình đi quản giáo người khác.

Lục Thẩm Ngôn đang định thu hồi ánh mắt an tâm chép bài, thì chợt phát hiện Kỷ Dao đã chú ý tới động tác của mình.

Hắn mỉm cười với Lục Thẩm Ngôn, nhưng cũng chẳng "trỗi dậy lương tâm" mà dẹp điện thoại.

Lục Thẩm Ngôn liếc hắn một cái, cũng không nói gì thêm.

Hết giờ học thì đến tiết tự học buổi tối, trường họ hết tiết sớm, 9 giờ đã rung chuông tan học.

Lục Thẩm Ngôn không ở ký túc xá vì phải đi làm thêm, thiếu gia quý giá Kỷ Dao thì ngược lại, trọ ở trường. Điều kiện ký túc xá cũng không tệ cho lắm, các phương diện đều được xây dựng theo tiêu chuẩn, nhưng chung quy thì ký túc xá vẫn kém hơn ở nhà nhiều, gần như tất cả mọi người trong trường đều biết nhà Kỷ Dao có tiền, hơn nữa còn không phải là kiểu có tiền bình thường, điều kiện nhà hắn phải tốt hơn ký túc xá gấp trăm lần ấy, đại thiếu gia không chịu về nhà ở, chẳng phải là có sự tình gì sao?

Khả năng chính là cậu thiếu gia này muốn trải nghiệm cuộc sống, bạn có thể làm gì nào.

Kỷ Dao nói mai gặp với Thẩm Lục Ngôn, sau đó theo Lâm Cửu lớp 11 sống chung ký túc xá về phòng, Thẩm Lục Ngôn cũng ra ngoài cổng trường.

Nhà nguyên chủ khá nghèo, thân thể bà ngoại không khoẻ, nuôi hai người bằng tiền dưỡng lão, thế nên nguyên chủ thường xuyên ra ngoài làm thêm trợ giúp gia đình. Cậu cứ làm được một thời gian thì lại đổi việc, bình thường thời gian này hay làm phục vụ ở một quán ăn, từ 10 giờ đến 12 giờ tối. Thời gian không lâu, chủ yếu là muộn quá nên tiền lương 2 tiếng buổi tối nhiều hơn ban ngày một ít.

Nhưng quán cơm cách nhà cậu hơi xa, chờ đến lúc tan làm về nhà thì trời đã rạng sáng. Hơn nữa thành tích học tập của nguyên chủ còn không tốt, chỉ đành phải mang bài tập không làm xong trong tiết tự học buổi tối về nhà, chờ đến lúc làm xong thì cũng đã gần 2 giờ sáng.

Mỗi ngày lại phải rời giường lúc 6 giờ, ăn sáng xong xuôi thì đi đón xe buýt công cộng, tính ra mỗi ngày được ngủ khoảng 4 tiếng, may là nguyên chủ còn trẻ, không thì ai mà sống nổi.

Lục Thẩm Ngôn đối với lịch làm việc và nghỉ ngơi không khoẻ mạnh này líu lưỡi không thôi. Dù là cậu lúc còn đi học cũng chưa từng ngủ sau 11 giờ, tuy là không thể bảo đảm ngủ đủ 8 tiếng, nhưng chắc chắn là phải 7 tiếng trở lên. Bạn bè còn cười nhạo thói quen sinh hoạt của cậu cứ như người già ấy, nhưng Lục Thẩm Ngôn biết rõ giấc ngủ cũng là một loại tài nguyên quý giá.

Nhất định phải từ bỏ thói quen sinh hoạt không lành mạnh này, biện pháp hữu hiệu nhất là đổi việc. Lục Thẩm Ngôn suy nghĩ, xem ra làm gia sư là cách kiếm tiền ổn nhất hiện tại.

Thời gian còn sớm, Lục Thẩm Ngôn quyết định đi cắt tóc cái đã. Có một tiệm cắt tóc đóng cửa khá muộn, giá cả cũng vừa túi tiền, là nơi được phần lớn học sinh lựa chọn.

Đương nhiên nếu muốn kiểu nào tinh xảo hơn thì phải lựa mấy tiệm ngoài mặt tiền ấy.

Lục Thẩm Ngôn vào tiệm, bảo Tony lão sư* cắt tóc mái với mấy chỗ khác ngắn hơn một xíu, còn cắt thành cái dạng gì thì chỉ cần không xấu với gọn gàng sạch sẽ là được.

*Tony lão sư là từ chỉ chung của thợ cắt tóc, thường mang ý chê tay nghề thợ kém.

Tony lão sư quan sát kỹ càng, cắt tóc mái của Lục Thẩm Ngôn đi, lại tạo hình thêm một chút, hơn nữa còn cắt bớt đống tóc che tai, để lộ lỗ tai xinh đẹp. Mái tóc dài bị cắt bớt khiến cậu trông càng có vẻ ngăn nắp sạch sẽ.

Lục Thẩm Ngôn nhìn bản thân sau khi cắt tóc, nhảy dựng trong lòng.

Bộ dạng cậu thanh tú, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, dáng môi cũng đẹp nốt, nhưng vẻ mặt hơi tái nhợt, chắc là do thiếu dinh dưỡng. Làn da bóng loáng tinh tế trắng muốt. Vốn là bộ dạng khiến người khác phải thương yêu, nhưng vì bản thân Lục Thẩm Ngôn tự sinh ra khí chất người sống chớ lại gần cùng với vẻ mặt lãnh đạm, tự dưng lại tô điểm thêm vài nét lạnh nhạt, trung hoà nhan sắc có phần diễm lệ này.

Tất nhiên là nguyên chủ đẹp rồi, nhưng khuôn mặt này lại giống Lục Thẩm Ngôn ngoài đời đến tám chín phần. Muốn hỏi bất đồng chỗ nào thì diện mạo của nguyên chủ khá là đáng yêu, còn cậu thì lại hơi lạnh lùng.

Lục Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Cậu tới để sống cho tốt chứ không muốn tiết lộ bí mật nào cả, nếu chuyện cậu xuyên sách thực sự có ẩn tình thì đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.

Lục Thẩm Ngôn trả tiền rồi đi đến quán ăn nọ. Nói thật thì quán rất lớn, cũng khá nổi, người đến ăn không giàu thì cũng có địa vị, cũng chẳng biết nhờ cơ duyên nào mà Lục Thẩm Ngôn được đến đây làm phục vụ.

Lục Thẩm Ngôn an tâm mà làm hết 2 giờ rồi thanh toán tiền lương, được 60 tệ. Lục Thẩm Ngôn nhìn số dư tài khoản trống trơn nhiều hơn 60 tệ, chưa bao giờ cảm thấy đồng tiền quý giá như lúc này.

Ban đêm không có phương tiện giao thông công cộng, cậu đành phải đi bộ về nhà. Nhờ làm xong hết bài tập trong tiết tự học nên lúc lên giường còn chưa đến 1 giờ rưỡi, nhưng mà dù thế thì cậu cũng chỉ được nghỉ ngơi có 4 tiếng rưỡi.

Sáng sớm 6 giờ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Lục Thẩm Ngôn mớ ngủ mơ màng rời giường làm đồ ăn sáng, sau đó thì đi bắt xe buýt. Đây chính là cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ, bận rộn và thực tế.

Lúc trên xe buýt, Lục Thẩm Ngôn lấy một chiếc điện thoại từ trong cặp ra. Đây là một cái điện thoại cảm ứng cũ, kiểu dáng lỗi thời nhiều năm về trước. Nguyên chủ chưa đổi lần nào từ lúc mua đến giờ, cũng nát lắm rồi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sử dụng hàng ngày. Lục Thẩm Ngôn bị thao tác khởi động ứng dụng lãng phí hết một phút đồng hồ, yên lặng không biết có nên mua cái mới hay không.

Đến trường, Lục Thẩm Ngôn ngạc nhiên phát hiện thế mà Kỷ Dao còn chưa tới. Cậu đi cũng chẳng sớm gì, cách giờ đọc sách buổi sáng còn 10 phút, nhưng vẫn sớm hơn Kỷ Dao trọ ngay tại trường, thật sự là chẳng giống ai.

Cách giờ đọc sách còn 2 phút, đại thiếu gia Kỷ Dao đến. Hắn mỉm cười với Lục Thẩm Ngôn, nói: "Buổi sáng tốt lành nha bạn cùng bàn. Uầy, tối qua cậu cắt tóc à."

Lục Thẩm Ngôn gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Hôm qua cậu nói đúng, tóc tôi hơi dài quá."

Kỷ Dao thoáng đánh giá từ trên xuống dưới một lần, phát hiện khuôn mặt và khí chất nhóc cùng bàn của mình hơi khang khác, mày thanh mắt đẹp, nhìn thế nào cũng giống người tốt.

Hắn nhích sát về phía Lục Thẩm Ngôn, nói: "Bạn cùng bàn, mắt cậu đẹp thế, cho tôi mượn ít đồ ăn nha. Sáng đi gấp quá nên chưa kịp ăn gì."

Lục Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, cũng không cẩn thận suy nghĩ mắt đẹp với mượn đồ ăn có liên quan gì đến nhau, nhưng vẫn đưa chiếc bánh mì cậu mua ở quầy ăn vặt hôm qua cho hắn.

Kỷ Dao nói cảm ơn, cầm bánh mì ăn mấy miếng hết sạch, vừa kịp giờ rung chuông. Chủ nhiệm vào lớp theo tiếng chuông, tiết đầu sáng nay là ngữ văn.

Lần này Kỷ Dao không chơi điện thoại mà chỉ ngồi đấy đọc thơ cổ, cũng không biết có đọc vào chữ nào hay không.

Giờ đọc sách kết thúc, một nam sinh cầm túi bánh trứng* gọi Kỷ Dao ra ngoài. Kỷ Dao nhận túi bánh, về chỗ của mình.

*Bánh trứng:



Chỉ nhìn như thế thôi cũng biết đồ ăn ở đây phong phú cực kỳ. Mở túi, mùi thơm tức khắc xộc vào mũi, Chu Hàng bàn trước mò sang theo hương thơm: "Anh Dao, bánh trứng mua đâu thơm thế?"

"Cút sang chỗ khác." Kỷ Dao đuổi cậu ta đi, quay sang nói với Lục Thẩm Ngôn, "Bạn cùng bàn, ăn chút nha? Tôi ăn bánh mì của cậu, trả cậu nửa cái bánh trứng này."

Lục Thẩm Ngôn lắc đầu từ chối. Cậu không đói, huống chi cái bánh mì chỉ là chuyện nhỏ, cậu không để ý mấy. Song lại có thêm một xíu hảo cảm với hành vi không thích mắc nợ ân tình của Kỷ Dao.

Kỷ Dao cũng không kiên trì, bèn tự ăn một mình. Chu Hàng còn đang nhìn bằng cặp mắt trông mong, muốn được cắn một miếng. Kỷ Dao cười mắng cậu ta, muốn ăn thì tự đi mà mua.

Lục Thẩm Ngôn nhìn họ nói qua nói lại thấy rất thú vị, vài phút chuyển tiết cũng chẳng còn nhàm chán nữa.

Buổi sáng, Kỷ Dao vẫn trước sau như một không thèm nghe giảng. Tuy Lục Thẩm Ngôn vẫn cảm thấy không quen lắm, nhưng cũng không nói gì.

Học là học cho mình, rất nhiều người học để vào một trường đại học tốt và có công việc ổn định, nửa đời sau có thể không lo ăn mặc. Nhưng nhà Kỷ Dao không thiếu tiền, dù hắn có thi vào một trường cùi bắp hay dứt khoát không học đại học thì cũng chẳng sao cả, vẫn có thể kế thừa gia sản, hoàn toàn khác với những người học để thay đổi vận mệnh.

Lục Thẩm Ngôn bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt đặt trên người Kỷ Dao, dĩ nhiên cậu cũng không nhận ra, Kỷ Dao đã phát hiện ánh mắt của cậu từ sớm, nhưng cũng không nói gì.

Giữa trưa lúc đi ăn cơm, Lục Thẩm Ngôn lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là dòng người đông đúc. Lục Thẩm Ngôn không thích chen lấn thế này, nếu như có thể thì cậu không muốn phải chen chúc với người khác. Bất đắc dĩ vì lấp đầy bao tử, chiều học bài cho tốt, cậu đành phải tìm một nơi để xếp hàng, mua vài món chay.

Căn tin và quầy ăn vặt trong trường đều được trả tiền bằng thẻ ăn, tiền trong thẻ thì tự nạp. Lục Thẩm Ngôn muốn tiết kiệm nên chỉ mua rau, rẻ hơn thịt không ít.

Chọn một chỗ trống ngồi xuống, chưa ăn được mấy miếng thì có vài nữ sinh đi về phía cậu, trên mặt còn mang theo sự ngại ngùng xen lẫn xấu hổ. Lục Thẩm Ngôn vừa nhìn là biết họ tới để làm gì.

Tất nhiên Lục Thẩm Ngôn biết rõ vẻ ngoài của mình như thế nào, hồi đi học có rất nhiều người gửi thư tình cho cậu, nhưng đều bị cậu từ chối bằng một thái độ lãnh đạm. Dần dà bên cạnh chẳng còn ai theo đuổi cậu. Khuôn mặt này của nguyên chủ giống cậu đến tám chín phần, tất nhiên cũng sẽ hấp dẫn mấy cô nữ sinh nhỏ, chỉ là trước kia nguyên chủ hay nhút nhát thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác nên mới bị bỏ qua.

"Cái kia, chỗ cậu có ai ngồi không, bọn tớ tìm một vòng mà không còn chỗ nào." Nữ sinh đứng đầu có hơi ngượng ngùng hỏi.

Lục Thẩm Ngôn sợ các cô ngồi xuống thì bắt đầu hỏi "Cậu học lớp nào" "Sao tớ chưa gặp cậu bao giờ thế" "Trông cậu đẹp thật í", nghĩ vẫn nên từ chối nhân lúc còn sớm. Nào ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng, đã có một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng họ: "Không được bạn ơi, chỗ này có người rồi."

Lục Thẩm Ngôn nhìn ra sau lưng các nữ sinh, quả nhiên không ngoài dự đoán, là Kỷ Dao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv