Ôi nó coi mình như đồ vật không bằng mà vứt để cho nó măm măm, con yêu quái mồm rộng, tuy bức xúc vậy thôi nhưng e cũng đủ bĩnh tĩnh để trảlời nó bằng 1 câu, rất phổ biến như anh em gặp gái thường nói:
- Anh chưa có người yêu.
-O nay aj the phaj chj M ko.
E cũng kệ úp xong ảnh ảnh rồi pm con bé giả lại FB cho nó, sau đó thì 2 con nói chuyện gì e cũng ko biết đc chỉ biết 1 lúc sau con bé lại hỏi:
- Hehee này định tán em gái em đấy à
- Đâu, à lúc nãy có đứa bạn em pm hỏi, a viết câu trêu thôi ý mà.
- Ok e đùa thôi, e bảo đấy là anh rồi, nó sốc quá bảo hâm mộ anh lắm ý, hay chiều mai a dỗi ko đi xem phim nhé hehee.
- Ơ uh thì chiều mai à
- Vâng anh bận ko?
- À ko thế mai, ok em…
Vậy là chiều hôm sau tung tăng ve vảy đi xem phim… vừa đến nơi con bé:
- A lô! Anh à em có việc bận đột xuất a đợi Linh rồi xem phim cùng em nó nhé hehee.
Mình cũng chột dạ thôi quả này ăn phải phát xếp con bà đặt rồi.
- Ơ ơ này lừa anh à.
-Ko phải đâu e bận thật mà, đợi e gửi số dt Linh cho anh nhé, hơi bị xinh đấy, nó đang chờ trong quán café gần đấy chờ a.
Như ngầm hiểu được ý nhau chắc qua 1 thời “ gian phu dâm phụ “ cùng em nó hoặc nó chán với các tư thế mà mình đã cất công sáng tác bấy lâu, thì nay nó sắp đặt cho mình 1 tình yêu chính thức và công khai. Uhm thì thôi để đỡ mất công mỗi lần “ ra trận” lại phải lấy cớ đi tu rượu cùng mày, anh cũng đành “nhẫn nhịn” mà nghe theo.
Nhận đc số của em Linh mình hí hửng sms cho em nó.
- Linh à! a đang ở cầu tháng máy tầng 1, em mặc bộ màu gì?
- Em đang mặc áo đỏ, quần trắng chuẩn bị đến gần a nè hihihi
E quay mặt ra nhìn thì ….Óa W T Funnny Ọc Ọc xấu thế này hả trời ơi chết con rồi, hay là nhầm nhỉ hixxx ( cầu trời nhầm hàng con xin ăn mì tôm cả ngày) đang quay ngang quay dọc xem có ai quần trắng áo đỏ ko, thì ko có 1 ai như vậy các bác ạ, trừ đúng con yêu tinh này, đang nhìn nó và nghĩ thầm thôi quả này xong, lớp 11 gì mà kinh thế này. Con bé quay mặt lườm mình ọc xác định rồi… thì bỗng ở bên kia đường:
- A Nam ơi, chờ em tí hihihi
Mình quay ra mặt ngáo ngơ nhìn nhìn:
-Em Linh đây
Ôi tsb quỷ sứ, như chết đuối vớ được cọc và theo định luật hấp dẫn em lao vội sang bên kia đường đứng cùng em nó, và thoát được khỏi bán kính với cái con áo đỏ kinh khủng kia. Mặt mình ngờ nghệch hỏi em nó:
-Ơ a tưởng tưởng, là em mặc áo đỏ quần trắng?
-Hihi e trêu đó, thấy cái bà đi gần anh mặc cái bộ nhìn buồn cười nên trêu anh tí.
Hixx lúc nãy chỉ muốn hét vào mặt em mà nói “ ĐỒ DỞ NGƯỜI, CÓ BIẾT LÀ A ĐAU TIM LẮM KHÔNG HẢ, QUỶ SỨ NHÀ CÔ” e đùa vậy thôi, chứ nói thật với các bác nhìn mặt em ý 1 còn muỗi còn không nỡ đốt, con ruồi còn không nỡ đậu, huống chi emmmm…. Emm là e kết rồi đấy, mắt Linh long lanh thân mịn màng, mặc 1 cái áo ba lỗ màu trắng 1 với quả sóc kaki màu xám, lộ ra đôi chân ( không giám nói là dài vì em ý cũng chỉ tầm 1.63 1.64~ thôi) nhưng trắng lắm các bác ạ, không phải trắng bạch mà là trắng hồng tự nhiên mới chết em chứ lị mồm hô:
-Đi lên thôi em.
Mà mũi cứ hít hít, làn da em tỏa ra 1 mùi hương thật dễ chịu và kích thích.
Thôi thế thôi, miêu tả thế thôi nhé, để bọn em còn đi xem phim, thú thật với các bác sau buổi đó em cực kì ấn tượng với Linh, rất nhỉ nhảnh đáng yêu với những lần cầu véo trêu đùa. Và dần dần bọn em đã tạo được mối quan hệ cực kì thân thiết, qua những lần nói chuyện đến 2h sáng và những buổi đi ăn cũng như đi dạo qua phố phường sau này, mọi việc tiến triển nhưng cũng chỉ dừng lại bằng những cái nắm tay, hay những cái ôm eo của em nó dành cho mình.
Sự việc đáng nhẽ cũng chỉ có thế, nhưng các bác ạ từ khi con chị họ nó yêu 1 thằng khác trong 1 mối quan hệ nghiêm túc thì e đã không còn những buổi lén lút cùng nó nữa. Và cũng đồng nghĩa với việc e phải thường xuyên bắt con sóc bỏ vào lọ định kì trong vòng 2 tuần, cũng là thời gian em quen bé Linh em thường tưởng tượng ra khuôn mặt, thân hình em ý để lắp ráp vào những bộ “ tiểu thuyết bất hủ của ngọn núi PHÚ SĨ”. Vâng thật là bênh hoạn phải không các bác. Nói thế thôi trở lại với câu truyện ngày định mệnh đó, sau 2 tuần đi chơi và nói chuyện với em nó. Thì vào 1 buổi tối 23h20’:
-Anh à
-Uh A đây Linh à sao thế?
-E chán cuộc sống này lắm anh ạ… ( khóc thút thít)
-Sao vậy? có chuyện gì vậy em, kể a nghe.
Khóc 1 thôi 1 hồi xong, mình cũng chỉ biết cầm máy và nghe em khóc, 2 phút sau:
-A ra ngoài được không, đi chơi với em, không e buồn lắm chả biết làm gì cả.
-Uhm thế e đang ở đâu? a qua đón em.
Sau đó em cho địa chỉ, mình như con ferrari lao xuống cầu thang vội vàng xin xỏ bác bảo vệ 1 cách thảm thiết.
-Bác ơi mở cổng cho cháu với ạ, bác thông cảm cảm cháu có đứa bạn vừa bị tai nạn…bla bla
Dắt xe ra khỏi nhà phóng đến nơi hẹn em ý với cái đầu thầm nghĩ, chắc lại bia rượu ở đâu phê rồi khóc, ko giám về nhà, hí hí quả này chết với ông như con chị mày.
Phi đến nơi ôi sao nhìn em thảm thương thế kia, những sợi tóc mai bám vào những giọt mồ hôi trên gương mặt cũng như ở cổ và ngực em. Cơ thể e dựa vào tường rồi ngồi vục xuống 1 cách bất cần, mình lao đến hỏi với vẻ thương cẩm:
-Em sao thế này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Như đứa con gái gặp được cha, em ý lao vào lòng mình, 2 cái tay luồn qua sau lưng ôm thít nhặt, đầu em gục vào vòm ngực mình khóc thút thít, khóc òa ra, 1 lúc sau em ý mới kể sự tình.
Chả là về chuyện gia đình các bác ạ, bố mẹ em nó cãi nhau, và cũng chỉ quan tâm đến tiền mà chả quan tâm gì nó với thằng em trai, con bé đi học về thấy cảnh 2 bố mẹ như vậy mà đâm chán đời và tìm đến em, tìm đến 1 thằng đàn ông có trách nhiệm với những cô bé chán cuộc sống đầy rẫy những bất công này.
Sau 1 hồi ôm cô bé rồi e đưa đi ra Mỹ Đình rẽ sang Phạm Hùng nghẹo sang big c, và vọt thẳng lên phố, đưa em qua những nèo đường chỉ cho em những đứa bé nơi những mảnh đời còn bất hạnh hơn, nói cho em về những ý nghĩa cuộc sống, rằng mình vẫn may mắn.