Nghe tôi nói vậy thì Trúc Linh liền đáp:
- Vậy thì ta mau mua vé nhanh thôi!
Thế là sau đó, cả hai đứa chúng tôi đều tiến đến quầy bán vé thêm một lần nữa, lúc này cô ấy đề nghị với tôi:
- Này Lê Ninh, sao mà ta không mua vé thêm vài trò chơi nữa đi! Dù sao thì cứ mỗi lần chơi là phải tới chỗ bán vé, như vậy thì bất tiện lắm!
Tôi nghe vậy thì gật đầu đồng tình, sau đó thì hỏi:
- Vậy thì cậu muốn chơi những trò gì?
Cô ấy nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vậy thì ta chơi lần lượt bốn trò liên tiếp đi! Đó là trò cốc xoay, xe điện đụng, tàu lượn siêu tốc và trò vòng quay đứng.
Tôi nghe vậy thì gật đầu và đi tới khu quầy bán vé để mua vé, trong đó, giá của trò cốc xoay là hai mươi ngàn đồng, trò xe điện đụng là hai mươi lăm ngàn đồng, tàu lượn siêu tốc là ba mươi ngàn đồng, và trò vòng quay đứng là bốn mươi lăm ngàn đồng. Tổng cộng là hai trăm bốn mươi ngàn đồng.
Mua xong thì cả hai chúng tôi đều tới trò cốc xoay đó, sau khi đưa vé cho nhân viên thì tôi và cô ấy nhanh chóng tiến vào chỗ ngồi và thắt dây an toàn lại, xong xuôi thì một lúc sau trò chơi liền bắt đầu. Lúc này sau khi ấn nút khởi động xong thì những chiếc cốc đó bắt đầu chuyển động, trong khu này thì có ba vòng, mỗi vòng thì có ba chiếc cốc, tổng cộng là chín cái, với lại ở giữa còn có một cái bình trà để trang trí.
Thế là trong lúc đó, tôi và cô ấy được trải nghiệm và tận hưởng cái cảm giác cực kì chóng mặt này trong suốt khoảng năm phút đó.
Sau năm phút thì tôi cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi trò chơi này. Lúc này, tôi liền lấy một chai nước đã đem sẵn uống một ngụm để mà giải khát. Lúc này, Trúc Linh nói với tôi:
- Lê Ninh này, chơi mấy trò này mặc dù vui, nhưng mà cũng hơi mệt quá nhỉ?
Tôi nghe vậy thì gật đầu đồng tình đáp:
- Ừ, đúng là vui thật, nhưng mà cũng mệt.
Sau đó, cô ấy nói với tôi:
- Lê Ninh này, vậy thì ta mau tới chỗ xe điện đụng đó chơi đi!
Tôi liền gật đầu đáp:
- Vậy thì mình cùng đi tới đó thôi!
Vừa nói xong thì tôi liền nhanh chóng cùng với cô ấy tới trò chơi xe điện đụng đó. Sau khi đưa vé cho nhân viên xong thì tôi và cô ấy liền tới khu đó, dù sao thì xe điện đụng không thể ngồi hai người được, vì thế mỗi người sẽ ngồi một xe.
Chỗ ngồi trong xe thì có độ rộng vừa phải, không quá rộng và cũng không quá chật, vừa đủ để cho một người lớn có thể ngồi vào.
Khi vừa ngồi lên xe thì tôi và cô ấy đều tiến vào khu mà mọi người đang chơi. Trong đó, tôi ngồi xe màu đỏ, còn Trúc Linh thì là xe màu trắng.
Vừa lái xe thì đột nhiên tôi bị xe khác đụng một cái rầm, làm cho tôi cảm thấy muốn chao đảo không thôi. Tôi thấy thế thì cũng nhập cuộc theo đám đông, rất là tích cực dùng cái xe điện đó mà đâm liên tục, chỉ chừa duy nhất mỗi xe của Trúc Linh là đâm nhẹ mà thôi.
Thế là sau mười phút chơi hết mình đến như vậy thì thời gian đã kết thúc, lúc này cái xe nó thoát ra khỏi sự điều khiển của tôi và tự động chạy về bãi đỗ. Thế là tôi cũng đành ngậm ngùi ra khỏi xe, mà thôi chả sao cả, nếu muốn thì lần sau có thể chơi thỏa thích là được.
Chơi xong thì Trúc Linh nói với tôi:
- Này Lê Ninh, chơi nãy giờ làm cho mình cảm thấy hơi chóng mặt quá! Mình kiếm cái ghế đá nào đó rồi nghỉ ngơi khoảng cỡ chừng khoảng năm phút rồi chơi tiếp được không?
Tôi nghe cô ấy nói vậy thì liền gật đầu đáp:
- Được chứ, vậy ta ra đó ngồi nghỉ ngơi thôi!
Nói xong, tôi liền nhanh chóng chỉ tay vào cái ghế đá còn trống ở dưới gốc cây đó và cùng với cô ấy tiến tới đó và ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống xong, tôi nói với cô ấy:
- Này Trúc Linh, cậu có muốn ăn hay uống thứ gì đó không?
Cô ấy liền lắc đầu đáp:
- Không cần phải làm như vậy đâu! Dù sao thì mình chỉ cần ngồi nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi!
Tôi nghe vậy thì liền lo lắng hỏi cô ấy:
- Này Trúc Linh, mình nghĩ là ta nên tạm nghỉ trò chơi tàu lượn siêu tóc đó đi! Dù sao thì những lần tới, chúng ta có thể chơi lại được mà.
Cô ấy nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Chắc là đành phải vậy thôi. Dù sao thì mình cũng hăng quá, cho nên cơ thể có hơi xuống sức một chút.
Vừa mới nói xong thì cô ấy liền đổi sang giọng nói có tầng số thấp hơn nói tiếp với tôi:
- Mà Lê Ninh này, cậu có thấy đi chơi chung với mình có vui không?
Khi nhìn thấy những biểu lộn cảm khuôn mặt của cô ấy có lẽ là đang lo lắng một điều gì đó thì tôi đoán rằng có gì đó không ổn, với lại thì tôi cũng thừa biết là không nên hỏi thẳng là có chuyện gì không ổn, điều này rất là vô duyên. Thế là tôi liền xua tay phủ định:
- Cậu không cần phải hỏi một câu như vậy đâu! Dù sao thì đối với mình, đi chơi với cậu vui lắm!
Sau đó, tôi nói tiếp với một trạng thái cảm xúc có hơi xấu hổ:
- Mà dù sao thì nếu không tính từ hồi còn nhỏ, thì cậu chính là cô gái đầu tiên thường cùng với mình đi chơi chung. Chứ trước đây mình toàn chơi với đám bạn không à. Cho nên mỗi lần đi chơi với cậu là mình thấy hứng thứ và mong chờ lắm!
Trúc Linh nghe thấy vậy thì liền cảm thấy xấu hổ, lúc này cô ấy hỏi lại một câu cho chắc ăn:
- Mà Lê Ninh này, sau này dù mình có rủ cậu đi đâu đó chơi nữa thì cậu vẫn sẵng lòng chứ?
Tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Ừ, cậu muốn đi đâu cũng được hết!
Trúc Linh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, sau đó thì đứng lên và nắm lấy tay tôi:
- Vậy thì ta mau chơi tàu lượn siêu tốc thôi!
Tôi nghe vậy thì liền can ngăn cô ấy:
- Nhưng mà Trúc Linh à, hồi nãy cậu...
Tôi chưa kịp nói xong thì cô ấy liền xen vào:
- Hồi nãy mình có hơi mệt một chút thôi! Ngồi nghỉ ngơi một lát là khỏe rồi.
Sau đó, cô ấy nói với tôi với một giọng hối thúc:
- Mà Lê Ninh này, mình thấy ở chỗ đó người ta vừa mới chơi xong, vậy thì ta mau đến đó đi! Nếu không sẽ phải mấy công chờ đợi đấy!
Vừa mới nói xong thì cô ấy liền cấm lấy tay tôi và kéo đi tới khu trò chơi trò chơi tàu lượn siêu tốc.
Sau khi đưa vé cho nhân viên xong thì tôi và cô ấy liền leo lên tàu ngồi. Vì chủ động nhanh chóng chạy đến đó trước, tôi và cô ấy đều được ngồi vào hàng ghế đầu tiên. Phải nói là ở khu vui chơi này, trò tàu lượn siêu tốc không phải là có quy mô nhỏ, chỉ lượn vài ba vòng là xong, mấy cái này thì không là gì so với công viên này cả, quy mô không thua kém gì ở công viên Đầm Sen là bao, đủ thứ đường dốc, không thiếu bất cứ thứ gì.
Hiện giờ, sau khi chờ đợi để người ta lên đoàn hết hết đã được một lúc, thì cuối cùng đoàn tàu đã lăn bánh. Vừa di chuyển được một chút thì đoàn tàu đã lên dốc, sau khi lên một đoạn dốc cao khoảng chừng vài chục mét thì lúc này trò chơi chính thức bắt đầu.
Lúc này, Trúc Linh hồi hộp nói:
- Lê Ninh à, tàu bắt đầu đổ dốc rồi đấy!
Cô ấy vừa mới nói xong thì đoàn tàu đột nhiên lao xuống dốc với một tốc độ chóng mặt, và thế là cả đoàn tàu đều la lên thích thú xen lẫn một vài cảm giác có phần hơi sợ hãi. Sau khi xuống dốc thì con tàu lượn thêm vài ba vòng lên xuống liên tục, sau đó thì đoàn tàu chạy một vòng ba trăm sáu chục độ, mang lại cái cảm giác lộn tùng phèo, cuối cùng thì đi mấy cái dốc lớn nhỏ khác nữa và trở về điểm xuất phát.
Sau khi chạy xong đúng ba vòng thì trò chơi đã kết thúc, cả hai đứa chúng tôi cuối cùng đã được giải thoát sau khi chơi xong trò chơi cảm giác mạnh này.
Lúc này, Như Ngọc hỏi han tôi qua cái tai nghe không dây:
- Anh hai à, mọi chuyện có tiến triển gì không?
Tôi nghe vậy thì liền thở dài đáp:
- Hiện giờ thì vẫn chưa nữa, mà với lại công viên đông quá, cho nên nên anh đoán rằng kế hoạch của cô ấy khó mà thực hiện được.
Lúc nãy nghe thấy tôi nói cái gì đó, thì Trúc Linh quay ra đằng sau hỏi tôi:
- Lê Ninh à, cậu đang nói cái gì vậy?
Tôi nghe cô ấy hỏi thì liền nói dối:
- Không có gì đâu! Chỉ là người nhà điện cho mình nhờ mua một vài món đồ mà thôi!
Sau đó, tôi liền đưa chủ đề theo đúng kế hoạch:
- Mà Trúc Linh này, ta mau tới trò vòng quay thôi!
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Ừ, vậy thì trước đó ta nên mua cái gì đó ăn đi!
Tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Vậy thì cậu muốn ăn món gì?
Trúc Linh nghe vậy thì liền nhìn chung quanh quan sát một lúc, sau đó thì nói với tôi:
- Vậy thì ta mua kẹo bông ăn đi!
Vừa nhìn theo hướng cô ấy chỉ tới, thì tôi liền nói:
- Vậy thì ta tới đó mua hai cây kẹo bông thôi!
Nói xong, cả hai chúng tôi đều đến chỗ bán kẹo bông và Trúc Linh hỏi chú bán hàng:
- Chú ơi! Một cây kẹo bông là bao nhiêu tiền vậy ạ?
Chú bán hàng liền trả lời:
- Một cây kẹo bông có giá bảy ngàn đó cháu.
Sau đó, Trúc Linh nói tiếp:
- Vậy thì chú lấy cho cháu hai cây kẹo bông đi!
Chú bán hàng nghe vậy thì liền lấy hai cây kẹp bông đưa cho Trúc Linh và nói:
- Của cháu tổng cộng là mười bốn ngàn.
Trúc Linh nghe thế thì liền lấy tờ hai chục ngàn đưa cho chú bán hàng và được thối lại sáu ngàn. Nhận tiền xong, chú bán hàng liền thân hiện nói một câu cảm ơn vì đã mua kẹo bông của chú ấy.
Cầm lấy hai cây kẹo bông, Trúc Linh liền đưa cho tôi một cây kẹo bông và nói:
- Này Lê Ninh, cậu cầm lấy một cây đi!
Tôi nghe vậy thì liền cầm lấy và nói một câu cảm ơn. Sau đó thì cùng với cô ấy đi tới chỗ vòng quay.
Vừa tới chỗ đó thì tôi cùng với cô ấy nhanh chóng ngồi vào trong cabin, cabin trong đó có độ rộng vừa phải, có thể chứa đến bốn người cùng một lúc. Vừa ngồi trong đó thì trò thì vòng quay cũng bắt đầu, dù sao thì trò này có kiểu là quay liên tục không ngừng nghỉ, với lại có tận tới bốn mươi cabin, vì thế cho nên chúng tôi không cần phải chờ đến khi nào mọi người chơi xong mà chỉ cần xếp hàng và đợi cái cabin nào trống rồi leo lên đó ngồi mà thôi.
Vì trò này phải chạy chậm để mà vừa đón khách vừa trả khách, vì thế mỗi lần quay phải tốn tới khoảng mười lăm phút, nhiêu đây đã là quá đủ để ngắm nhìn cảnh sắc từ trên độ cao năm mươi năm mét rồi.
Hiện giờ, sau vài phút cabin di chuyển thì chúng tôi đã đi được một phần tư quãng đường. Lúc này, Trúc Linh mở lời nói với tôi:
- Lê Ninh này, cảnh tượng từ trên cao công nhận đẹp thật đấy!
Tôi nghe cô ấy hứng thú nói vậy thì cũng gật đầu đồng tình:
- Ừ, dù sao thì ở trên cao trực tiếp ngắm nhìn cảnh sắc ở dưới rất chi là mới lạ, dù cho có là bao nhiêu lần đi chăn nữa, chúng ta vẫn không cảm thấy chán được.
Trúc Linh nghe vậy thì cũng gật đầu đáp:
- Dù sao thì chinh phục bầu trời là giấc mơ của ngàn đời nay, vì thế đó có thể là lý do tại sao mà chúng ta thích ở trên không trung nhìn ngắm cảnh sắc ở phía dưới đến như vậy.
À thì... nãy giờ cả hai đứa chúng tôi có một cuộc trò chuyện tuy có hơi viễn vông một chút thì phải, mà thôi dù sao thì nó cũng đúng chủ đề, vì thế cho nên chắc là cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến chuyến đi chơi này cả.
Lúc này, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, khiến cho tôi cảm thấy ngột ngạt hơn nhiều. Cái ngột ngạt này chính là hết đề tài để nói, với lại trái tim của tôi không hiểu tại sao lại đập thình thịch nhiều hơn, điều này khiến cho tôi cảm thấy khá là ngột ngạt, không biết là nên cử sự như thế nào.
Nhìn sang cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy có vẻ như là có một cái cảm giác giống như tôi vậy, cô ấy vẫn ngồi đó và không biết ứng xử như thế nào vì không có gì để làm, chỉ biết ngồi đó và vậy thôi. Với lại cả hai đứa cũng có thể lấy điện thoại ra để mà giết thời gian, nhưng như vậy thì cũng hơi kỳ, nên cả hai đứa chúng tôi hiện tại vẫn không có ai nên biết bản thân nên làm cái gì cả.
Giờ thì trong đầu tôi đang suy nghĩ một cái đề tài gì đó để mà làm giảm bớt cái bầu không khí này.
Vừa suy nghĩ ra một đề tài, thì tôi vừa mở miệng:
- Trúc Linh này!
Lúc này, Trúc Linh cũng đồng thanh gọi tôi:
- Lê Ninh này!
Tôi và cô ấy nghe vậy thì im lặng một chút, sau một hồi chần chừ thì đồng thanh nói tiếp:
- Có chuyện gì thì cậu nói đi!
Thế là, cả hai lại đồng thanh nói tiếp. Lúc này tôi và cả cô ấy đều thở dài là tại sao lại đồng thanh ngay lúc này, giờ thì dính phải tình cảnh như thế này thì tôi và cô ấy đều bị động không biết phải làm gì để mà phá giải được bầu không khí này.
Sau khi im lặng được một chút thì lúc này chúng tôi đã ở đỉnh của vòng quay, ánh sáng hoàng hôn lúc này đã chiếu thẳng vào cái cabin, tạo ra một nguồn sáng màu cam rực rỡ của ánh mặt trời ở cuối đường chân trời dưới một sự tác động không nhỏ của góc chiếu và bầu khí quyển của Trái Đất, khiến cho ánh sáng dịu đi được nhiều phần.
Tôi lúc này thì cảm thấy như là một kẻ vô dụng vào lúc này vậy, cơ hội ở ngay trước mặt như thế kia mà không dám nói một câu nào về cảm xúc của bản thân mình thì không xứng đáng với bộ mặt nam nhi. Thế là, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi liền quyết định là sẽ nói tình cảm của mình ra với Trúc Linh.
Thế là, vừa quyết định xong, tôi liền đứng lên và quyết định nói:
- Trúc Linh à, mình thích…
Chưa kịp nói xong, thì cái đu quay đột ngột đứng im làm cho tôi chao đảo, rồi khiến cho ngã vào người Trúc Linh và đã vô tình cướp đi... nụ hôn đầu. Và thế là, thời gian cứ như thế mà giống như dừng lại vài giây. Trúc Linh thì quá bất ngờ khi không kịp phản ứng, còn tôi thì nhanh chóng đứng dậy và cố gắng giải thích minh oan cho bản thân mình:
- Trúc Linh à, hồi nãy mình không có cố ý đâu! Lúc nãy là do cái cabin nó tự nhiên dừng lại đột ngột, vì thế cho nên...
Trúc Linh thấy tôi có phần hơi hỗn loạn và cũng có hơi xấu hổ với nụ hôn bất ngờ đó thì cũng cười nhẹ cho qua:
- Dù gì thì cũng không phải là lỗi của cậu đâu! Dù sao thì đó vẫn là việc xảy ra quá bất ngờ mà thôi.
Cô ấy vừa nói xong thì đột nhiên một giọng nữ vang lên qua cái loa được gắn trong cabin:
- Xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này! Hồi nãy là do dòng điện bị quá tải, làm cho cầu chì bị đứt, khiến cho vòng quay dừng lại đột ngộy. Quý khách vui lòng chờ đợi thêm một lát, chúng tôi sẽ kêu người sửa chữa một cách nhanh nhất có thể.
Nghe thế, tôi liền cười trừ nói:
- Vậy thì ta đành phải đợi ở đây thêm một khoảng thời gian nữa rồi!
Trúc Linh nghe vậy liền gật đầu, sau đó thì có hơi xấu hổ hỏi tôi một câu:
- Mà Lê Ninh này, hồi nãy... cậu định nói gì với mình vậy?