- ……. ( Tôi lườm)
- Đi vui vẻ nhé? ( Thằng Hải bỗng từ trong nhà chạy ra, nói to và nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi là đểu)
- Xí….. khi nào về mi chết với ta…. ( Tôi đay nghiên)
Bốp Bốp! ( Dương vỗ tay)
- Thưa tiểu thư,… mời tiểu thư lên xe…. Hành lí để chúng tôi lo! ( Sau hai tiếng vỗ tay của Dương, 2 tên thuộc hạ đi tới và ân cần nói với tôi)
- Ô…. Ừa Ừa…. vâng… cảm… cảm ơn….! ( Tôi mỉm cười đáp trả chứ thực ra nhìn họ chả đáng yêu gì đâu… nhìn mặt hung hãn lắm… ax… ax)
…………. Sau đó không nói gì, Dương lạnh lung đi ra xe….Tôi cũng tất nhiên phải bám theo……
……….. Dương cầm lái… tôi bị ép phải ngồi ghế kế bên….
- Đi…..đi….đi đâu thế? ( Mãi tôi mới dặn ra được một câu… trời ơi @@)
- Sân bay! ( Dương trả lời một cách rất gây ức chế cho người nghe)
- CÁI GÌ???? SÂN BAY???? ( Tôi nhổm cả người lên)
- Canada! ( Lại cách trả lời khiêm tốn đó… tôi ức chế vô cùng… tôi đâu có phải mấy người tay sai của cậu ta mà cậu ta lên giọng chứ???? Vì tương lai con em chúng ta nên tôi cố gắng kiềm chế… Dương Nhật Linh… mày phải kiềm chế…)
- HẢ?????? Cậu……cậu…..cậu….. Canada sao????? ( Tim tôi như vọt ra ngoài … cậu ta đang được đà làm quá sao? Nếu không vì chót hứa với thằng Hải thì tôi đã đá cậu ta ngay và luôn rồi)