..... Lại 1 ngày trôi qua....
Hôm nay tôi lại bắt đầu con đường học hành... Hôm nay là ngày đầu tiên tôi học đại học!Tôi phải thành công!
Vì con Phương phải bay về Việt Nam để giải quyết công việc nội bộ gia đình nên tôi phải đi học 1 mình..
Nhà tôi may mà khá gần trường, đi bộ mất khoảng 15 phút nên cũng tiện
Một mình lê lết trên con đường thành phố đông đúc, nhộn nhịp... Vừa đi vừa được ngắm đầy đủ các loại thương hiệu xe hơi nổi tiếng. Vì bên này trời lúc nào cũng như lúc nào, quanh năm ngày tháng mát mẻ nên người ta toàn đi xe mui trần
Đang đi bống 1 chiếc xe mui trần đen xẹt qua mặt tôi... đó là Thái Minh... chiếc lamborghini thu hút tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh bởi vẻ đẹp thương hiệu của nó
VEOOOOOOOOOOOO`!
Lại 1 chiếc lamborghini trăng xẹt qua mặt tôi, nheo mắt lại..... là Dương!
..............
Tôi cúi gằm mặt xuống
- Hai người đó bây giờ phải thừa kế cả 1 tập đoàn to lớn.... Phải nắm giữ trong tay hàng triệu miếng ăn..... họ phải thay đổi.. Minh cũng vậy... mình phải thay đổi! Quyết tâm thành công trên con đường học hành để sau này có 1 tương lai sáng lạn. Bây giờ mày phải sông bằng con người tên Dương Nhật Linh! Cái tên Lương Oải Hương đi vào dĩ vãng lâu rồi!!
Trường tôi hôm nay có gì mà nhộn nhịp thế nhỉ? Hàng trăm người đổ xô nhau chen chỗ ở cổng trường làm gì?.. Lúc này tôi mới đến được trường mà không có đường đi vào trường nên tôi bất đắc dĩ đứng ở đây luôn... Như là mình “hùa” theo họ vậy
- AAAAAAAA Anh Thái MInh
- Á Á á á! Anh Dương
Trời ơi! Lamborghini kìa!!!!
Tất cả đều reo hò, ồn ào hết cả 1 vùng. Mặc dù bảo vệ ngăn cản nhưng vẫn không thể làm gì được
Rồi tất cả rẽ thành 1 lối để 2 chiếc xe kia đi vào!
Tất cả đều tròn xoe mắt sung sướng vì được ngắm 2 hoàng tử của trường
Ai nấy đều cầm điện thoại chụp ảnh, quay film...
Hai chiếc xe đã vào trong trường ai cũng theo 2 chiếc xe kéo nhau vào trường.. Tôi nhanh chân chen luôn vào trường... Phù! May quá Đúng lúc đóng cổng vì đã đến giờ vào lớp
Đen đủi cho lũ sin viên hám trai ngoài kia. Chưa kịp vào nên phải nghỉ luôn buổi học ngày hôm nay
Có trách thì cũng trách cái tính hám trai của mấy người mà thôi
Bây giờ tôi nhanh châ chạy vào lớp.Cũng may là cô giáo chưa kịp vào!
Nhanh chân chạy vào chỗ ngồi bất đắc dĩ của mình. Tôi nhận được rất nhiều ánh mắt bất bình thường của các nữ sinh cùng lớp
Không thể chịu đựng được nữa, tôi đứng phắt dậy và nói
- Này! Tôi nói cho tất cả biết nhá! Các người tưởng tôi muốn ngồi chỗ bẩn thủi này sao? Vậy thì bạn nào muốn có thể đổi chỗ cho tôi được không? Coi như tôi cầu xin! Ok? ( Tôi hùng hổ nói)
-...... ( Im re)
- Nếu không ai đổi... Hi vọng các bạn có thể bỏ cái ánh mắt của các bạn ra khỏi người tôi.. hay là các người hâm mộ tôi.. Có việc gì thì cứ nói chứ lúc nào, ngày nào cũng nhìn, nhìn, nhìn,nhìn,nhìn. Tôi thấy tôi không đủ dũng cảm để chịu đựng đâu
-............. ( im re)
Tôi chuẩn bị ngồi xuống thì.....