PHẦN V: BI KỊCH ( DRAMATICS)
***
.......... Đau thì vẫn đau.......
--------1 tháng sau –
Tôi đang ngồi trên Taxi để đến nhà Dương
Ring! Ring! Ring!
Bỗng điện thoại của tôi đổ chuông.......... Bỏ ra..... số lạ???!!!
- Alô? ( Tôi hỏi)
-........ ( Đầu dây bên kia không trả lời)
- Alô! Xin hỏi ai vậy ạ? Sao không nói gì thế? ( Tôi hơi gắt)
- Là........ anh! ( Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói....... 1 tiếng nói quen thuộc..... sống mũi tôi lại bắt đầu hơi cay cay)
Tút! Tút! Tút! ( Tôi cúp máy luôn)
- Tại sao........ anh ta lại có số mình? Từ trước tới nay, mình có cho số ai đâu?.....
- Cô ơi... đến nơi rồi
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì bác lái xe gọi làm tôi giật bắn mình
- Dạ bác! Của cháu hết bao nhiêu ạ?
..................
Chiếc xe kít ở nhà Dương....... Tôi nhẹ nhàng, hờ hững đi vào...
Vào đến cửa tôi gặp thằng Hải
- Mi vừa đi đâu về mà mặt bơ phờ thế? ( Thằng Hải nheo mày)
- Không phải việc của mi..... thôi ta vào
- Gớm! ( Thằng Hải tay cầm cốc rượu vang quay đi)
- NÀY! ( Tôi quát to làm cốc rượu vang trên tay thằng Hải rơi xuống vì nó giật mình)
- Này...... mi làm cái gì thế?! ( Thằng hải cáu)
- Ba tuổi ranh! Ai cho mi uống rượu hả? ( Tôi gắt gỏng)
- Thì...... Thích thì uống...
Bốp Bốp! ( Thằng hải vỗ tay kêu người giúp việc ra)
- Dạ cậu!
- Dọn đi! ( Thằng Hải hất hàm đến chỗ cốc vỡ)
- Dạ cậu
Tôi không nói gì chỉ lườm nó bằng ánh mắt tức giận
- Thôi! Đi lên chỗ anh Dương đi ( Thằng Hải đẩy người tôi)
Tôi từ từ tiến đến phòng Dương
Mở cửa phòng ra.... Tôi thấy Dương đang chìm sâu vào giấc ngủ, 1 giấc ngủ thật nhẹ nhàng và rất dài. Tôi đến bên Dương
Chằng hiểu sao khi ở canh Thái Minh, tim tôi lại loạn nhịp và khi ở bên Dương thì tim tôi cũng không thể bình thường. Có lẽ không phải là yêu, chỉ là 1 sự rung động sao?
1 giọt.......2 giọt..... 3 giọt...... tôi lại khóc sao?
- Dương àh? Cậu mau tỉnh lại đi mau...... tỉnh lại đi mà. Tại sao? Tại sao chứ...... Tại sao cậu lại bỏ mặc tôi giữa chừng như thế này..... Không có cậu, tôi cảm thấy chênh vênh giữa 2 cương vực Lyn và Thái Minh lắm..... Cậu hãy tỉnh dậy đi, tỉnh dậy và như xưa – chiếm đoạt lại tôi, đừng để tôi ra đi....Huhuhuhu..... Tôi không biết phải làm như thế nào bây giờ nữa..... Huhuhuhu.....Hãy tỉnh dậy đi mà
( Tôi ôm lấy Dương, vừa ôm vừa òa lên khóc thật to
Tôi ôm Dương, ngực tôi áp vào ngực Dương, chúng tôi dường như có thể thể hiện nhịp tim của nhau)
Dương vẫn thế, vẫn khuôn mặt lạnh băng, nhịp tim vẫn đập chậm rãi.
Tim tôi thì đập thình thịch, đập thình thịch liên hồi
Lau nước mắt tôi nói:
- Dương....... có lẽ...... tôi sẽ ra đi để cho cả 2 bên đỡ đau..... Giữa cậu với Thái Minh. Tôi không có sự lựa chọn..... Mỗi sự lựa chọn là 1 vết cứa....
-....... ( Vẫn cái sự lặng im đến rùng mình đó)
- Tôi đến đây để nói lời tạm biệt lần cuối cùng...... Tạm biệt ( Nói xong tôi hôn nhẹ lên bờ môi Dương)