Tôi mạnh mẽ đứng dậy, lau hết nước mắt. Tôi đi vào WC củabệnh viện, rửa sạch mặt và bây giờ tôi lại trở về với khuôn mặtsáng sủa như ngày nào. Nhưng có điều.............. mắt tôi bây giờ sưng mọng hết cả lên.
Huỵch! Huỵch! Huỵch........
- Nhanh! Nhanh! Cái con bé Jess Lyn ở phòng trên tỉnh dậy rồi. Người yêu con bé là cậu chủ của tập đoàn SL đấy. Anh Thái Minh ý. không nhanh lên là cái bệnh viện này đóng cửa như chơi
...........
( Từ xa, một đám đông y tá chạy hối hả, vừa đi vừa nói chuyện nên lọt hết vào tai tôi)
Tôi khựng lại.... miệng cứ lẩm bẩm như con mất hồn....
- Người yêu? Lyn? Ơ...... Lyn tỉnh rồi........ mau........ mình phải lên phòng lyn
Tôi cũng vội vã chạy lên
Tôi không muốn lên đâu nhưng Lyn là ân nhân cứu mạng tôi mà cũng là bạn tốt của tôi nên tôi phải lên
Vừa lên tầng trên. tôi đã thấy 1 hàng y tá dài dài đang đứng cúi đầu thành 1 hàng thẳng tắp chỗ hành lang. Tôi dừng lại 5s, sau đó tôi bước đi,đi qua các cô y tá đó. Bước vào phòng, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắtcủa Thái Minh 1s. Nhưng ngay sau đó, Thái Minh đứng dậy lạnh lùng đi ra ngoài
- oải Hương!
- Lyn xinh đẹp! ^^........ cậu tỉnh rồi. Phù! May quá....... cậu mà có chuyện gì chắc tớ không sống nổi mất.... hix hix
- Hehehehe...... Tớ nâu có sao.....kaka
- Không sao làm sao được... hix hix
- Không sao thật mà..... ak mà Hương iêu dấu ơi, tớ có 1 chuyện vui muốn chia sẻ với cậu nề.... hề hề
- Chuyện vui?
- Ờm...... Nào! Ngồi xuống đây nào!
Thế rồi tôi ngồi xuống giường bệnh cùng Lyn
- Tớ...... đã hồi phục trí nhớ rồi.........
- Hồi phục trí nhớ? là sao?( Tôi vẫn không hiểu gì?)
- Chuyện dài lắm,............................ Tớ và1 người đãtừng có khoảng thời gian sống hạnh phúc bên nhau, sống không có gì cản trở và ngăn cách chúng tớ. Nhưng cuộc đời lại đưa thử thách dành cho tớ và người đó phải xa nhau tận 5 năm........Đó chính là căn bệnh tim quái ác tớ đang mang trong người. Lúc tớ phát hiện ra thì căn bệnh đang ở giai đoạn cuối.........Bọn tớ còn chẳng có lời chia tay lần cuối cơ. Hôm đó tớ lêncơn đau tim dữ dội xong gia đình đưa tớ đi cấp cứu thì bác sĩnói đó là gia đoạn cuối hiểm hóc nhất. Tớ cũng chả biếtphải làm sao nữa.Gia đình tớ cũng thuộc tầng lớp thượng lưunên đã dốc hết tiền của đưa tớ sang nước ngoài. Ở trong nước, anh ý đang ở nhà nên không biết chuyện gì cả, mãi về sau khitớ đang ở bên Đức thì anh ấy mới nhận được thông báo. Cậubiết không? Thật trớ trêu. lúc đưa tớ vào bệnh viện nổitiếng nhất nước Đức thì tim tớ ngừng đập. Tất cả các bác sĩ cũng bó tay. Điện thoại gọi về bên Việt nam thông báo tớ đãmất là 1 cú điện thoại gạch tên tớ ra khỏi hiện tại và đưatớ vào trong dĩ vãng. Ôi không! Những giây phút cuối cùngngười ta cho tớ vào nhà xác thì điều kì lạ đã xảy ra. Độtnhiên tim tớ đập trở lại, mặc dù là chỉ đập rất yếu. Thậtlà kì lạ lắm cơ...... ( Nói đến đây Lyn mỉm cười nhạt Tôi thì vẫn cứ đang chăm chú nghe câu chuyện của Lyn)
-............... ( Tôi vẫn chăm chú)
- Và........ chỉ trong 1 tuần......... tớ đã trở lại bìnhthường........ Nhưng trí nhớ của tớ lại mất hết..............từ đó, tớ bắt đầu sống với cuộc sống hoàn toàn mới màkhông lo nghĩ gì, an lành hưởng lạc bên Đức ( Lyn ngừng)
-............. ( Tôi nheo mày khi chợt nhận ra cái nhìn âu yếm, biết ơn của Lyn)