Sau khi biết cách tìm ra tung tích của nữ quỷ, cô đã ngồi xuống dưới mặt đất, sau đó dùng tay quẹt đất, trong sự thắc mắc của Lý Trịnh: "Này cô đang làm gì vậy hả? Tại sao lại dùng tay của mình quẹt đất cho thế kia?"
Trước câu hỏi của anh, cô lên tiếng đáp với nụ cười trên môi: "Làm gì à? Tôi đang tìm kiếm dấu vết của nữ quỷ, và tôi đã tìm kiếm được nó, anh nhìn đi dưới đất chỗ này, có vết máu, vậy có nghĩa là, ả ta đã đi về hướng kia, nếu đi theo vết máu này của ả, thì chúng ta sẽ dễ dàng tìm được, hang ổ của ả mà thôi..."
Nghe đến đây anh bật cười đáp: "Phải rồi ha, cô thật sự rất thông minh đó, vậy thì chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra được, tung tích của nữ quỷ kia rồi..."
Dứt lời bọn họ đã đi theo vết máu kia, sau đó đã đến một đỉnh núi, tại nơi này có một hang động, hai người nhìn chăm chăm hang động, mà cười lên trong sự vui vẻ: "Tìm ra rồi! Thì ra đó là nơi mà nữ quỷ kia đang trú ẩn, chúng ta mau vào đó, để tìm ra Hạ Nhi và tiêu diệt ả ta thôi..."
Dứt lời bọn họ đã tiến vào bên trong, bên trong là không gian tối mù. Ngư Thanh đã bắt đầu biến ra một ngọn lửa, để soi sáng mọi nơi đó. Lý Trịnh nhìn cảnh tượng này, mà trở nên ngỡ ngàng anh hỏi: "Em thật sự biết phép thử sao? Và em là một đạo sĩ hay gì vậy? Tại sao lại biết phép thuật hả?"
Cô lúc định nói về thân thế của mình, thì cô chợt nhớ đến những lời mẹ của anh nói: "Con không được tiết lộ thân phận của mình, cho bất kỳ ai biết nghe rõ chưa?"
Vậy nên cô cố gắng lờ đi, rồi trả lời anh, trong sự giả dối: "Phải em chính là một đạo sĩ, em đã học phép thuật ở thầy của mình, và bây giờ em có thể chiến đấu với ma quỷ, nên anh đừng quá lo lắng, em sẽ chiến thắng hết tất cả thôi!"
Nghe đến đây anh bật cười: "Ồ thì ra là chưa vậy sao? Hèn chi cô lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí là gan dạ nữa chứ!"
Nghe đến đây cô bật cười không biết phải nói gì, trong khi anh cũng bật cười theo. Sau đó cô nói với anh rằng: "Thôi chúng ta đừng nói chuyện nữa, mà tập trung vào việc chính đi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì chúng ta muốn làm gì thì làm..."
Thế là bọn họ sau một lúc, một tiếng sâu hơn vào bên trong, lúc này âm thanh rít rít bang lên, trông vô cùng đáng sợ, điều này khiến cô trở nên hoang mang, trong khi anh cũng vậy...
Sau một lúc suy nghĩ gì đó, cô nói rằng: "Hãy cẩn thận chúng ta sắp phải đối mặt với một nguy hiểm lớn rồi, và thứ mà chúng ta sắp đối mặt, đó là sinh vật trong bóng tối, những con dơi hắc ám, chúng sẽ hút máu và ăn thịt người, khi những kẻ đi lạc vào hang ổ của bọn chúng, nên anh hãy cẩn thận, và tôi sẽ cố gắng chiến đấu, để có thể tiêu diệt chúng..."
Dứt lời cô đã nhắm mắt lại, sau đó tạo ra một bọt khí, bao trùm lấy anh trong sự hoang mang của anh: "Đây là thứ gì vậy?"
Cô đáp: "Anh đừng quá lo lắng, nó sẽ bảo vệ, không cho lũ dơi kia xâm nhập vào và làm hại anh, còn tôi sẽ tiêu diệt lũ dơi đó!"
Anh nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng lo lắng: "Gì một mình cô chiến đấu với những con dơi đó sao? Vậy thì cô có đánh lại bọn chúng không? Và có cần tôi phải giúp cô không chứ?"
Cô trả lời trong sự tự tin: "Không cần lũ dơi này, tôi sẽ giết chết bọn chúng một cách dễ dàng mà thôi, tôi sẽ chiến thắng mà nên anh đừng quá lo lắng..."
Thế là cô tiếp tục tiến sâu vào bên trong hang động, trong khi dùng phép thuật của bản thân để có thể đưa anh, vào bên trong hang động cùng với cô...
Sau một hồi thì những ánh mắt đỏ rực như máu lơ lửng trên bầu trời bắt đầu xuất hiện, và rồi những âm thanh chói tai không ngừng vang, khiến cho Lý Trịnh cảm thấy vô cùng nhứt tai, mà ôm lấy đầu của mình trong sự đau đớn...
Còn cô nét mặt đầy căng thẳng nhìn về phía xa xăm, giống như đang đợi chờ một thứ gì đó, mà nói với bản thân của mình rằng: "Mình nhất định sẽ giết chết bày dơi đó, mình sẽ không để nó làm hại đến anh ấy đâu..."
Nói rồi cô đã biến ra một cây kiếm lửa, rồi lên tiếng rằng: "Hôm nay với thanh kiếm lửa, ta sẽ chém các ngươi, rồi thiêu đốt các người thành tro bụi..."
Nói rồi cô bắt đầu tiến sau vào bên trong hơn nữa, trong khi bầy dơi bay ra với ý định tấn công cô, nhưng cô đã vơ thanh kiếm kia, điều này đã khiến lũ dơi bốc cháy, và thiêu chết những con dơi ấy...
Lý Trịnh nhìn cô đang dần vượt qua bọn chúng một cách dễ dàng, mà thở vào trong sự nhẹ nhõn: "Thật may là cô ấy cũng rất mạnh, nên đối với những con dơi này, điều chỉ như là cỏ rác mà thôi, và có lẽ mình đã lo lắng quá nhiều rồi, bởi vì một người mạnh mẽ và biết phép thuật như cô ấy, thì làm sao có thể thua trước những sinh vật thấp kém này..."