Mộc Tuyết cứng họng, sắc mặt có chút gượng gạo, rồi cũng khôi phục lại bình thường, nói một câu khó hiểu rồi rời đi
- Cháu dâu thân yêu của ông không phải loại tốt đẹp gì đâu, đừng tin tưởng cô ta quá
An Nhiên có dự cảm không lành dường như đoán được sắp có chuyện gì xảy ra, bắt đầu buổi tiệc, MC trình bày:
- Rất vui vì sự có mặt của quý vị quan khách đến dự buổi tiệc mừng thọ của Nhậm lão gia, mời Nhậm lão gia lên phát biểu đôi lời về bữa tiệc hôm nay.
Ông từ từ đi lên, dù tuổi cao nhưng sức khoẻ ông rất tốt vì sống rất lành mạnh.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến buổi tiệc ngày hôm nay, mọi người cứ thoải mái dùng bữa, tôi đây có chuẩn bị vài tiết mục ca hát để cho không khí nơi đây nhộn nhịp, xin mời mọi người thưởng thức.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, từng tiết mục ca hát kết thúc, phía cuối bàn Mộc Tuyết nhếch miệng cười, chờ kịch hay, sau khi những ca sĩ được mời đi xuống, trên màn hình phía sân khấu xuất hiện bức ảnh một cô gái quần áo xộc xệch ở trong một khách sạn, trông rất hư đốn. Mọi người lập tức nhận ra là ai, người trên màn hình không ai khác là vợ của cháu trai Nhậm lão gia, Nhậm Minh Uy, An Nhiên chết sững những gì đang diễn ra trước mắt, cô run người tay phải vịnh cạnh bàn tránh để ngã.
Minh Uy ngay lập tức cho người tắt màn hình, Nhậm lão gia ngạc nhiên nhưng vẫn tin tưởng cháu dâu mình, tất cả quan khách xì xào cho rằng An Nhiên là một phụ nữ lẳng lơ, có chồng mà vẫn đi nɠɵạı ŧìиɦ, mọi sự việc diễn ra như kế hoạch của Mộc Tuyết, cô ta giả vờ đứng lên đi đến Minh Uy an ủi anh
- Uy anh không sao chứ, em không ngờ chị dâu lại đối xử với anh như vậy
Anh nhíu mày, trước giờ Mộc Tuyết không gọi An Nhiên là chị dâu sao hôm nay lại gọi, anh hơi nghi ngờ, anh gạt tay Mộc Tuyết ra đi đến chỗ An Nhiên, anh tra hỏi:
- Em giải thích anh nghe, chuyện là như thế nào
An Nhiên lúc này khóc đã sớm nhoè mắt, bên tai ù ù dường như không nghe tiếng anh nói, cô vội đẩy anh ra chạy một mạch ra khỏi khách sạn, Nhậm lão gia tức giận cho người điều tra kẻ làm ra chuyện này là ai, Nhậm lão gia nói vừa đủ nghe.
- Tôi mà điều tra được kẻ nào hãm hại cháu dâu tôi, tôi sẽ cho người đó sống không bằng chết - ông nói xong rồi nhìn về phía Mộc Tuyết
Cô ta chột dạ, liền lãng tránh ánh mắt kia, vì khi nãy cô ta nói một câu xanh rờn như thế kia nên Nhậm lão gia đã nảy sinh nghi ngờ. Nhậm Minh Uy lúc này chạy đuổi theo An Nhiên nhưng khi ra khỏi thì không thấy cô đâu, anh cho người đi kiếm, nơi đây không phải là chỗ cô ở rất lạ lẫm với cô, nhỡ cô có mệnh hệ gì anh biết làm sao.
…
An Nhiên lúc này đã chạy xa khỏi khách sạn, cô nhìn xung quanh không biết đây là đâu, trong lúc kích động nên đã chạy một mạch đường thẳng, cô thẫn thờ bước đi trên đường đông đúc người qua lại, dù đông người nhưng cô lại thấy cô đơn, trống vắng, vừa mới yên ổn không lâu thì lại có chuyện, khách sạn đó là nơi cô bị bắt cóc tới, liệu cô giải thích anh ấy có tin không? Cô cười chua xót, chưa có được anh yêu thương bao lâu thì bị Mộc Tuyết rắc vào tai những lời khi nãy, chắc anh đã bị cô ta làm lung lay rồi. Vì khi đi đến đây cô chưa ăn gì lót bụng, ở tiệc cũng chưa kịp ăn, bụng cô kêu lên ồn ột.
An Nhiên ngồi bệch dưới gốc cây to bên đường ngắm nhìn đường xá xe cộ tấp nập, cơn đau khiến cô khó chịu liền ngất đi dưới gốc cây, mơ màng cô thấy bóng người đàn ông cao to hớt hải chạy đến bên cô, khi gần đến thì cô ngất đi không biết gì.