An Nhiên bỏ đi một mạch về chỗ làm, tâm trạng hằng hộc, đến nơi cô ngồi bịch xuống ghế tiện tay cầm chai nước bên cạnh mà uống ực từng ngụm cho hạ hoả, xui xẻo đúng là xui xẻo.
Minh Uy trở về chỗ cũ rồi liếc nhìn Mộc Tuyết rồi tỏ ra khó chịu nói:
- Cô ấy dù gì cũng là vợ anh, em đừng có quá đáng.
- Anh bênh cô ta, rõ ràng cô ta đánh em, anh xem mặt em sưng lên rồi này.
Cô ta chỉ chỉ vào má, rồi ỏng ẹo trước mặt anh.
- Em đừng đi quá giới hạn của anh
Cô ta muốn nói tiếp nhưng giống như gì đó bóp họng ả lại không cho ả nói, Mộc Tuyết giậm chân một cái rồi quay về chỗ bàn làm việc. Cô ta gõ lên máy tính quyết liệt giống như nhắn tin với ai đó, ánh mặt tia lên sự tà ác.
Chiều, An Nhiên đi dạo trên đường, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng ai đó còn lấy chân đá đá phía trước.
- Chó chết đáng chết, tại cô mà Minh Uy ghét tôi, tại cô tại cô…
Chưa nói xong thì phía trước có chiếc xe dừng lại, một gã đàn ông cao to đi về phía An Nhiên, có dự cảm không lành, cô định xoay người bỏ chạy nhưng chậm một bước, gã đàn ông kia tiến lên chụp khăn lên mặt cô, An Nhiên thấy tối dần đi rồi ngất hẳn, gã kia lôi cô lên xe rồi đi về phía một khách sạn, đưa cô lên phòng rồi đẩy cô xuống giường.
Bị ngã xuống phần áo cô bị trễ xuống lộ xương quai xanh xinh đẹp đập vào mắt tên kia, ông ta thèm thuồng nhưng không được động vào người cô, người đàn ông kia dùng tay tháo từng cúc áo cô ra để lộ áσ ɭóŧ đen tuyền với phần thịt to kia bị che bởi áσ ɭóŧ tiện tay kéo phần váy cô cao lên, hắn ta dùng điện thoại chụp mọi gốc ngách rồi gã khỏi phòng rồi gọi cho ai đó.
- Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ:
- Tốt, gửi những bức ảnh qua cho tôi.
Tiếng tin nhắn ting ting vang lên máy tính Mộc Tuyết, cô ta cười đắc ý xen lẫn chút mưu mô.
- Để tôi xem, cô tự đắc được bao lâu, một đứa không đủ tư cách để bên cạnh anh Uy, chỉ có tôi mới đủ tư cách.
Lúc này trong khách sạn, An Nhiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, đây không phải nhà cô vậy đây là đâu? An Nhiên hoảng hốt bật dậy nhìn xuống người quần áo bị cởi nhưng không lộ ngực, cô vội lao vào phòng tắm xem phía dưới có bị xâm phạm hay không, khi đã kiểm tra kĩ cô mới thở phào nhẹ nhõm, không bị gì cả.
Cô liền rời khỏi khách sạn bắt taxi về lại khách sạn mà cô thuê, nghe tiếng mở cửa Mộng Hoa bước ra tươi cười đón cô, trái với thái độ vui vẻ của cô ấy thì gương mặt An Nhiên lúc này mệt mỏi xen lẫn chút buồn bực. Mộng Hoa đi đến hỏi cô:
- Thiếu phu nhân sao vậy
- À tôi không sao
Nói rồi, cô đi đến giường nằm, Mộng Hoa nấu bát mì rồi kêu cô lên ăn mì, ăn xong cô mới đỡ đói hơn lúc ban nãy. An Nhiên đi đến phòng tắm, một lát sau bước ra nằm bẹp xuống giường rồi thở hắt một hơi.
Nhìn cô chủ tâm tình không được tốt, Mộng Hoa biết có chuyện, lúc này có tin nhắn gửi đến điện thoại Mộng Hoa, cô vội vàng đi đến sô pha ngồi để tránh An Nhiên.
Bật điện thoại lên xem, khuôn mặt cô lúc này tối sầm lại, trong tin nhắn người kia gửi đến đoạn video Mộc Tuyết tát cô rồi hất nước, còn một video kia thì cô bị gã đàn ông bắt cóc, không biết làm thế nào mà người kia có đoạn video đó. Ánh mắt Mộng Hoa lạnh lại, tâm trạng trở nên mất bình tĩnh nhưng cố kiềm nén lại, giờ không phải lúc ra tay.