Hạ Đồng đi dọc con đường trước trường Nhuận Lâm, không hiểu sao tronglòng cô lúc này lại cảm thấy rất kì lạ, vừa khó chịu vừa bất an, như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy!?
Một chiếc xe sang trọng dừng lại ngay chỗ cô đang đứng, Hạ Đồng dừngchân lại, nhìn chiếc xe. Một người đàn ông ngoài năm mươi mặc bộ vestđen bước ra, mái tóc có vài sợi bạc, được chải gọn gàng, vẻ mặt hiện lên nét mặt của những người đã "sống lâu năm" trên thương trường.
-Cô là Lâm Hạ Đồng?-Diêu lão gia nhìn cô, ánh mắt thầm đánh giá
-Dạ phải, ngài là...-Hạ Đồng hơi nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép nói
-Ta là ba của Tuyết Ny, có chuyện muốn nói với cô, có thể cùng ta đi đến quán coffee nói chuyện hay không?
-Dạ!??
Hạ Đồng không hiểu vì sao ba của chị Tuyết Ny lại muốn nói chuyện với cô? Cô có làm gì đâu chứ? Nói chuyện gì?
-Dạ được.-Hạ Đồng dù không hiểu ông có chuyện gì muốn nói gì với mình nhưng vẫn đồng ý
Diêu lão gia chỉ hơi gật đầu, sau đó bước vào xe, Hạ Đồng ngập ngừng một lát mới vào trong xe ngồi.
...
Trong quán Cake World, Hạ Đồng cùng Diêu lão gia chọn một bàn thíchhợp để ngồi, sau khi phục vụ đã bưng nước lên, Diêu lão gia mở lời:
-Ta gặp cô, là muốn cô đừng làm Tuyết Ny đau lòng nữa.
-Bác, bác nói vậy là sao? Cháu, cháu làm gì chị ấy chứ?-Hạ Đồng ngạc nhiên suýt làm đổ ly coffee trong tay, nhìn ông
-Cô không biết vì cô Thiên đã hủy hôn hay sao?-Diêu lão gia không hấptấp nói hết câu, tuy nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén
-Sao, sao lại thế? Cháu... cháu...
Hạ Đồng bàng hoàng nhìn ông, Thiên vì cô hủy hôn với chị Tuyết Ny? Làsao chứ? Rốt cuộc là sao vậy? Sao Thiên lại làm vậy? Giữa anh và cô, cóquan hệ gì hơn mức bạn bè đâu chứ?
-Từ nhỏ Tuyết Ny mất mẹ từ sớm, tôi là người duy nhất nó có thể dựadẫm vào, cho đến khi Thiên xuất hiện với tư cách là vị hôn phu của nó,nó vui vẻ hẳn, nó rất đau lòng khi Thiên đòi hủy hôn, tôi vừa làm ba vừa làm mẹ làm sao có thể ngồi im nhìn con gái mình đau khổ được. Cô cũnglà con gái, tôi hi vọng cô đừng làm Tuyết Ny đau khổ nữa.
Diêu lão gia nói thoáng chốc nhìn sắc mặt cô.
-Bác, bác hình như hiểu lầm rồi, cháu với anh Thiên thật sự không cóquan hệ gì cả, chúng cháu chỉ là bạn thôi.-Hạ Đồng giải thích, tronglòng rối tung cả lên
Thiên sao lại hủy hôn, còn là vì cô? Đang xảy ra chuyện gì? Cô nên làm thế nào đây?
-Tôi không hiểu lầm, tôi đã cho người điều tra rất rõ, nếu cô không tin, cô hãy hỏi Thiên, nó vì cô mà hủy hôn với Tuyết Ny.
Hạ Đồng trong lòng hỗn loạn, không biết nói gì, càng không biết nênlàm gì lúc này, cô chẳng qua xem anh là bạn, là người anh trai, nay cóngười nói với cô, anh vì cô hủy hôn, cô làm sao có thể tin cùng chấpnhận đột ngột như thế được!??
-Cháu, cháu không biết anh ấy lại vì cháu mà hủy hôn? Cháu không nghĩmình lại làm tổn thương chị Tuyết Ny, cháu... cháu thật sự không cố ý.
Hạ Đồng vô lực đáp lời ông, ngẩng đôi mắt trong veo như làm suối mát, không gợn tí sóng, yên ả tĩnh lặng
Tuy cô chỉ gặp Tuyết Ny một lần nhưng cô cũng rất mến chị ấy, nhất lànụ cười của chị ấy, ngọt ngào vui tươi biết bao, chị cũng rất vui tính,lại thân thiện với cô, cô từ lâu đã xem chị ấy là chị gái của mình, côkhông nghĩ mình lại làm chị ấy tổn thương.
-Cô Lâm, tôi hẹn gặp cô chỉ muốn nói những lời đó, còn quyền quyếtđịnh là của cô, nếu cô không yêu Thiên thì hãy nói cho Thiên biết để nótiếp tục hôn ước với Tuyết Ny.-Diêu lão gia nói xong câu đó, đứng lênnhìn cô đang ngồi bần thần rồi mới rời đi
Hạ Đồng ngồi im tại chỗ, mọi chuyện quá đột ngột, cô không biết xử sựra sao cả? Vả lại với Thiên, cô thật sự không có thứ tình cảm gọi làyêu, cô chỉ xem anh là người bạn, chỉ là người bạn mà thôi.
Từng hạt từng hạt mưa trên bầu trời rơi xuống, Hạ Đồng mới thức tỉnhnhìn ra bầu trời sập tối bên ngoài, mệt mỏi đứng lên, bước ra ngoài.
Hạ Đồng đứng dưới mái hiên trú mưa, vẫn suy nghĩ về những lời Diêu lão gia nói, Thiên thật sự yêu cô hay sao? Vì cô mà hủy hôn? Nếu thế, cônên làm gì? Từ chối hay không nên từ chối? Từ chối anh sẽ tổn thươngnhưng nếu vì không muốn làm anh tổn thương mà đồng ý tình yêu của anh,thì cô lẫn chị Tuyết Ny đều sẽ đau khổ.
Hạ Đồng sực tỉnh khi cảm nhận được có người cầm ô che cho mình, HạĐồng ngước lên nhìn chàng trai đó, ánh mắt vội né tránh, có chút rốiloạn.
Sao lại cho cô gặp anh ngay lúc này chứ? Cô, còn chưa biết xử lý ra sao mà?
-Lên xe, anh đưa em về.-Thiên đứng nhìn cô, trầm ấm nói
-Không cần, em, em có thể đợi mưa tạnh.-Hạ Đồng cắn môi, không dám nhìn anh
-Em đợi đến mưa tạnh? Anh sợ mưa sẽ lâu lắm mới thôi, lên xe đi anh đưa em về.
-Em, em đợi mưa tạnh được, anh, anh về trước đi.-Hạ Đồng nhích ngừoi ra khỏi chiếc ô của anh
-Hạ Đồng, em bị làm sao vậy?-Thiên nhận ra sự khác thừong của cô, lo lắng hỏi
-Em, em không sao cả, anh, anh về trước đi, em, em tự về được mà.-Hạ Đồng lắc đầu phe phẩy
-Nói cho anh nghe đi, xảy ra việc gì?-Thiên dùng một tay kéo cô vào chiếc ô, bắt cô nhìn mình
-Em, em đã bảo không có gì mà, anh, anh đừng như thế, anh về trước đi.-Hạ Đồng né tránh
-Nói cho anh nghe, xảy ra chuyện gì?
Thiên dường như cảm thấy cô đang giấu mình chuyện gì đó, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn.
-Anh muốn em nói gì chứ?-Hạ Đồng bị dồn ép, mệt mỏi hét lên, ngước nhìn anh
Thiên sững người, dường như hiểu ra vấn đề.
-Hạ Đồng, có phải...
-Phải, là ba của chị Tuyết Ny đến tìm em, bác ấy đã nói cho em biếthết rồi. Anh đừng bắt em phải nói ra những lời tàn nhẫn có đượckhông?-Hạ Đồng vung tay, vô lực nhìn anh
-Anh chỉ muốn hỏi em, em có yêu anh không? Chỉ cần em nói em yêu anh,anh lặp tức hủy hôn với Tuyết Ny, vì em anh không cần làm thiếu gia lớncủa gia tộc Dương.-Thiên buông ô xuống, hai tay vịn bờ vai gầy đang runrẩy của cô
-Anh đừng ép em.-Hạ Đồng muốn thoát khỏi hai cánh tay rắn chắc của anh, nhưng lại bất lực
-Em nói đi, chỉ cần nói yêu hay không yêu thôi?
Thiên vịn vai cô lắc mạnh, sự bình tĩnh, ấm áp ngày thường của anh giờ phút này đây đều biến mất.
-Em không yêu anh, không yêu, hoàn toàn không yêu. Anh đừng hỏi em nữa.
Hạ Đồng có bao nhiêu mệt mỏi, bất lực đều dồn vào câu nói đó, cô gầnnhư hét lên, hai cánh tay Thiên buông xuống, Hạ Đồng gần như phát khóc,nhìn anh. Sao anh lại ép cô trở thành người con gái tàn nhẫn với ngườiđã luôn đối xử tốt với cô chứ?
Thiên dù đoán trước cô sẽ nói không yêu anh, nhưng mà khi cô nói rahai từ đó, như có hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào trái tim anh, làm anhđau đến mức quên cả bản thân lúc nãy còn định cùng cô vui vẻ nói chuyện, cùng nhau ăn kem.
-Anh xin lỗi, là anh không nên ép em yêu anh.
Thiên dù đau lòng nhưng vẫn nhìn cô nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp, thật dịu dàng, xoa dịu nỗi đau của người đối diện.
-Anh Thiên, em không muốn làm anh đau lòng, em, em thật sự không xứngvới tình yêu của anh, vẫn là anh với chị Tuyết Ny thì hơn.
Hạ Đồng nhìn anh đau lòng nói, thà anh cứ mắng chửi cô, cứ đánh cô, cô lại thấy nhẹ nhõm, nhưng anh lại cười, nụ cười vừa ấm áp vừa bi thương.
Hạ Đồng không muốn bản thân tiếp tục làm anh đau lòng, quay ngừơi bỏ chạy.
Thiên tốt với cô, cô biết, quan tâm cô, cô cũng biết, vì thế cô luônnói sẽ không làm anh tổn thương, sẽ luôn nói chuyện với anh làm anh vui, nhưng mà, chính cô làm anh đau lòng.
Thiên đứng nhìn Hạ Đồng chạy mất dần trong làn mưa, nụ cười lại thê lương biết bao vẻ đẹp ấm áp như mùa xuân mất đi.
-Nếu đó là điều em muốn, anh chấp nhận.
Thiên cười, như tự giễu bản thân, quay người bỏ đi, bóng lưng cô tịch hiu quạnh đến nhường nào.
***
--- Quán bar Louis ---
Thiên ngồi ở quầy rượu, uống từng ly rượu brandy của bartender đưacho, trên ly đã có rất nhiều ly rượu bị anh uống cạn nằm lăn lốc trênbàn.
-Anh Thiên, lâu lắm rồi anh mới ghé bar, có việc gì buồn sao?-Bartender đưa một ly brandy khác cho anh, hỏi
-Tôi hỏi cậu, nếu cậu bị người con gái cậu yêu từ chối thì cậu sẽ thếnào?-Thiên giọng lè nhè của một kẻ say rượu, nhìn bartender
-Chỉ có thể tìm rượu để bớt buồn thôi, chị Tuyết Ny từ chối anh sao?-bartender lau lau ly thủy tinh nói
-Không phải Tuyết Ny, cô ấy so với Tuyết Ny còn tốt hơn nhiều, tôi rất yêu cô ấy.-Thiên cười chua xót, sau đó ngửa đầu uống cạn ly brandy
-Hai anh chị lại cãi nhau chứ gì? Đó giờ anh không bao giờ tới đây, chỉ có khi anh đến tìm anh Dương Tử mà thôi.
Thiên cầm lấy ly rượu trong tay, khẽ nắm chặt.
Tuyết Ny là một cô gái rất tốt, vì lí do đó anh luôn không muốn làmTuyết Ny buồn nên luôn làm theo ý cô, nhưng mà không ngờ lại làm cho côyêu mình, đối với Tuyết Ny, anh chỉ có trách nhiệm mà thôi.
-Đem loại rượu mạnh nhất ra cho tôi.
Thiên không còn tỉnh táo như thường ngày, nhè giọng nói.
-Anh Thiên, anh say rồi, để em kêu người đến đón anh.-bartender ngăn cản khi anh định uống thêm
-Đừng nhiều lời, hôm nay tôi nhất định phải uống cho thật say để quênhết, để không đau nữa.-Thiên bác bỏ, nhìn bartender lặp lại
Bartender bất đắc dĩ đưa chai rượu mạnh nhất trong tủ cho Thiên, lạilén lúc anh không để ý lấy điện thoại của anh điện cho Tuyết Ny.
Bartender chỉ vừa nói Thiên đang say rượu trong bar Tuyết Ny lặp tứcnói: "Tôi đến ngay." sau đó liền cúp máy, chưa đến năm phút, Tuyết Ny đã gấp gáp đi vào.
Có thể thấy Tuyết Ny rất gấp đầu tóc vẫn chưa kịp chải cho gọn gàng.
-Chị Tuyết Ny.
Bartender thấy Tuyết Ny đi vào vội kêu.
Tuyết Ny liền đi đến chỗ bartender nhìn Thiên đang say mềm gục đầu ngủ trên quầy rượu. Liếc sang đống ly rượu đã bị uống cạn cùng chai rượu đã hết sách cũng biết anh đã uống rất nhiều.
-Thiên, anh say rồi, em đưa anh về.-Tuyết Ny đi đến dìu anh đứng dậy
-Là em hả? Anh chưa say...-Thiên cười, nụ cười của kẻ say rượu nhìn Tuyết Ny
-Anh chưa say, nhưng mà tối rồi, em đưa anh về.-Tuyết Ny nhỏ nhẹ nói, dìu Thiên đi
-Được, nghe em, anh về... sau này mọi chuyện nghe em, em nói chúng ta kết hôn, anh sẽ đi đăng kí kết hôn.
-Thiên, em không muốn kết hôn nữa, chuyện đó để khi anh tỉnh táo chúng ta nói, bây giờ em đưa anh về.
-Anh không về nhà Chính... anh không muốn...
-Được được...
Tuyết Ny khẽ lắc đầu, cô biết đó chỉ là do anh say mới nói thế. Cô suy nghĩ cũng thông suốt rồi, đợi khi buồi tiệc của ba trường kết hợp, côsẽ qua Svalbard - Nauy.
Tuyết Ny cực nhọc lắm mới dìu Thiên ra tới taxi. Tuyết Ny không thểđưa Thiên về nhà mình, anh lại không muốn về nhà Chính, chỉ còn cách đưa anh đến khách sạn mà thôi.