Cuối cùng, tôi cũng bò đến được nhà vệ sinh nữ. Ừ, những bạn học khác đều đang lên lớp, còn tôi thì lại đang đi rửa bồn cầu! Thật xin lỗi mẹ. Học phí trường Úc Văn cao nhất trời, nhưng mẹ vẫn kiên trì cho tôi đi học ở đây chính là hy vọng tôi học được bản lĩnh, để có thể làm nên chuyện lớn. Nhưng kết quả bây giờ thì... kỹ năng rửa bồn cầu ngày càng tinh thâm. Sớm biết thế này, tôi ở nhà tự học cũng có thể thành tài.
(Lời bình: Dương Hạ Chí, cậu thật là vô tích sự, chẳng lẽ cậu không thể nào sửa đổi được cái bệnh hay ngủ ngày của cậu hay sao? Chẳng lẽ cả đời cậu cứ buồn ngủ hoài cho đến chết sao?)
Hơ! Tôi cũng muốn sửa đổi lắm chứ, nhưng mà... nhưng mà không thể kiểm chế được mình, hình như là mi mắt như của ai khác vậy... Ừ, chẳng lẽ mình là người đẹp ngủ say chuyển thế thành hay sao?
(Lời bình: Người đẹp cái nỗi gì! Tớ thấy cậu là con sâu ngủ thành tinh thì đúng hơn!) Có cần nói trực tiếp vậy không?
Ừ, sắp đến kỳ thi tháng rồi, nếu lần này mà không đạt chuẩn ở tất cả các môn thì sẽ bị Ban Kịch nghệ loại ra. Thực ra, chỉ có ma mới thèm tham gia cái Ban Kịch nghệ đó, chẳng qua là mình bị anh Nam Xuyên nắm cán mà thôi, muốn từ chối cũng không được! Nếu lần này không qua, nếu quả thật bị đá ra khỏi Ban Kịch nghệ, anh Nam Xuyên nhất định không tha cho mình. Đáng sợ quá! Như có một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua.
Nhưng ở trong Ban Kịch nghệ thật là khó chịu, tuy phần lớn mọi người đểu coi như thân thiện với mình, nhưng Nguyên Dạ và chị Lai Tử hình như rất ghét mình, hễ sơ suất làm sai chút xíu gì là bị mắng ngay. Mấy người này thật chẳng có tình người, không hiểu chút xíu nào tâm tư của người ta, làm như mình cố ý làm sai vậy! Mình cũng muốn làm cho tốt lắm chứ, nhưng đâu có dễ dàng gì đâu, chỉ nghĩ đến việc phải học thuộc lòng mấy lời thoại là lòng tôi lại nhưng héo úa đi.
Ui da! Chút nữa là quên mất! Chiều nay còn phải tập kịch nữa, nếu nhớ sai lời thoại thì thế nào cũng bị mắng nữa cho mà coi! Nhưng mình cũng nên tranh thủ thời gian học thuộc cái đã, không nên lãng phí một chút xíu thời gian quý báu nào! Nghĩ đến đấy, tôi lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ. Hi hi, thấy tôi biết tính toán không nào! Tôi đã ngồi viết lại mấy lời thoại trọng tâm vào tờ giấy này hồi sáng sớm, hơn nữa còn mang theo bên người nữa, nếu có thời gian là lấy ra học ngay. Tôi tin là người có chí ăt thành công, ông trời nhất định sẽ cảm động cho sư tận tâm này của mình, không chừng sẽ cho mình một chỉ số thông minh cao nữa chứ! Hả? Không được! Tự nhiên biến thành quá thông minh như thế thì e rằng mình không kịp thích nghi. Hi hi...
"... Nếu... em được sống trong trái tim anh... là một nơi tuyệt diệu nhất... Trời đất, thật là chói tai quá, ha ha... Ở đó, người khác không thể nhìn thấy em... không có ai... không có có thể khinh khi tình yêu... của chúng ta... Chết chưa, mấy người này nói chuyện trực tiếp quá, hễ động đến là yêu với đương, ha ha, làm mình nổi da gà...Thật ghê quá!" Tôi vừa học thuộc lời thoại một cách vụng về vừa không nhịn được cười. (Lời bình: Cái cậu Dương Hạ Chí này, những lời thoại kinh điển này mà cậu nói là "chói tai"? Thật hết thuốc chữa!)
"Cô...mới... ghê... ấy!"
"Á! Hú hồn!" Tôi bị một âm thanh đáng ghét không biết từ đâu bay đến làm sợ muốn chết. Vứt cái gậy thông sang một bên, nhảy lên ngồi trên bồn cầu. Trời ơi! Ban ngày ban mặt, trong nhà vệ sinh nữ sao lại có tiếng con trai chứ? Chẳng lẽ trong nhà vệ sinh nữ có ma? Oa, sợ quá!
"Này, cô thích ngồi bồn cầu thế kia à? Làm gì mà ngồi trên đó hoài không chịu xuống thế?" Cái giọng này sao nghe quen quá vậy ta? Chẳng lẽ?...
Tôi nuốt nước bọt, thò đầu ra ngoài nhìn xem. Chỉ thấy Nguyên Dạ đang ôm vai khinh khỉnh đứng dựa ngoài cửa nhà vệ sinh.Hu hu... Tuy tôi có ngốc chút đỉnh, nhưng ông trời cũng đừng có giỡn tôi như thế chứ? Ngay cả việc mình dọn nhà vệ sinh cũng để cho cái gã Nguyên Dạ miệng mồm nhìn thấy nữa. Anh ta thế nào cũng bêu xấu mình cho đến chết cho mà xem!
"Sao... Sao anh lại ở đây?" Tôi đỏ mặt, nhảy xuống khỏi bồn cầu. Nghe tôi hỏi như thế, không ngờ mặt Nguyên Dạ cũng đột nhiên đỏ lên, nhìn tôi với vẻ hung tợn.
Chẳng lẽ anh Nguyên Dạ lại lạc đường nữa? Chết thật, anh ấy thật đáng thương, không, thật là thê thảm. Ừ, con người sống trên thế gian này cần có dũng khí...
"Ui da! Anh Nguyên Dạ sao lại đánh em thế?" Thật là tức quá, tôi còn đang xót thương mà anh ta lại ra tay đánh tôi?
"Cô đang nghĩ gì thế hả? Đang vui mừng lắm hả? Đầu cán chổi!"
Hả? Tôi vui mừng? Tôi làm gì mà vui mừng? Thật kỳ quái, một nữ sinh như tôi đang tiết học mà bị phạt quét nhà vệ sinh mà vui mừng nỗi gì?
"Không có, Nguyên Dạ, em đâu có vui gì đâu, anh hiểu lầm rồi..." Tôi dịu giọng nói.
"Thế thì tốt! Mau dọn dẹp đi rồi đưa tôi qua khu cấp 3. Nhanh lên!" Hừ, cái gã này sao thích nói chuyện lớn lối như thế nhỉ? Thật là... Chẳng lẽ mỗi lần anh ta nhờ người khác đều giở cái giọng đó ra hay sao? Đáng ghét...
Tôi nói: "Cái gì? Còn phải đưa anh đi nữa hả? Lần trước đưa anh đi rồi mà? Sao anh chẳng có chút ấn tượng nào thế? Anh thật khiến người ta nhức cả đầu. Em chưa từng qua bên khu cấp 3 mà còn có thể tìm được, còn anh đã ở đó 2 năm rồi, sao lại chẳng biết đường? Hơn nữa, anh Nam Xuyên chẳng phải đã nói với anh rồi à, sau khi hết tiết không được đi lung tung. Anh sao lại... Ui da! Anh..."
Ngày hôm nay mình thật là xui xẻo, chỉ mới có chút xíu mà bị Nguyên Dạ gõ đầu hai cái. Cuộc đời sao đen đủi!
"Cô bé, hình như cô thích nói lắm nhỉ? Vậy sao lúc nhắc vở lại chẳng lưu loát hả? Đồ ngốc!"
"Không phải mà! Mấy cái lời thoại đó kỳ quái như tiếng nước ngoài ấy, cho nên... Ui da! Anh sao lại đánh người ta?"
"Tốt nhất là đừng đứng trước mặt tôi mà kể lể khóc than nữa! Đừng quên, lúc đầu cô nhất định đòi gia nhập Ban Kịch nghệ đấy!"
Hu hu... Tôi muốn điên lên rồi nè, anh thật sự nghĩ mình muốn ở lại cái nơi chết tiệt đó hay sao?
"Mau đưa tôi đi ngay! Nếu không, tôi không tha cho cô đâu!"
Thật là xui xẻo! "Biết rồi! Anh tránh ra một chút, em rửa sạch sàn nhà xong rồi đưa anh đi!" Tôi vô cùng bất mãn trề môi kéo anh ta sang một bên, rồi buồn bã kéo ống nước, mở vòi, vừa rửa sàn nhà vừa len lén nhìn anh ta.
Đúng là một con người đáng ghét vô cùng, tuy sống đến mười mấy tuổi đầu rồi mà ngay cả đường đi cũng không biết thì cũng đáng thương thật. Nhưng cái dáng vẻ hung tợn, đáng ghét đó thật khiến người ta chẳng thể nào đồng tình! Hừ, thật không hiểu nổi loại người như thế sao có thể làm trưởng Ban Kịch nghệ được chứ? Mà lại còn là thần tượng của mọi người được chứ? Tôi thấy anh ta chẳng đẹp trai bằng anh Hàn Vũ, cũng không dễ thương bằng người ta. Đến ngay cả anh Nam Xuyên có chút xấu bụng kia cũng hơn anh ta gấp trăm lần! Cái đồ đáng ghét, nhìn cái vẻ kênh kiệu đáng ghét chưa kìa! Thật là bất công, rõ ràng thấy mình đang cực khổ lau sàn nhà thế này mà có thể thảnh nhiên khoanh tay đứng nhìn như thế, chẳng chịu đến giúp dùm một tay nữa? Cái gã này...
"Này?"
Hết hồn!
Mắt Nguyên Dạ đột nhiên long lên, hung hăng nắm lấy tay tôi lôi sang một bên: "Cô đang nói xấu tôi đấy hả?"
Đáng ghét! Bộ trong đầu tôi nghĩ gì anh đều đoán được hết sao? Thật là đáng sợ!
"Ai bảo cô nói xấu tôi?"
"Làm gì có! Tôi chỉ đang nghĩ trong lòng... chút chút thôi mà..." Chết rồi! Sao lại tự thú nhận thế này.
"Đồ ngốc." Anh ta nói tiếp
Hả? Mình thật là ngốc, coi cái điệu kênh kênh của tên đó kìa, chỉ một chút mẹo nhỏ thôi mà mình cũng mắc bẫy nữa! Mình sao lại ngốc thế!
Tôi vừa tức giận hét lên vừa vùng tay ra khỏi anh ta: "Anh mau tránh ra, tránh ra đi! Tránh ra! Anh đang cản trở tôi rửa sàn đây này! Tránh qua một bên!"
"Cái gì? Cô cẩn thận một chút chứ! Nước văng trúng tôi đây này biết không? Đáng ghét..."
Hừ! Chẳng thèm quan tâm đến anh ta làm gì! Tôi đụng, đụng, đụng nè!
Hơ... Tôi vẫn còn ấu trĩ thế nhỉ, cách báo thù thế này thế nào cũng bị A Mộc cho là đồ trẻ con. Nhưng bây giờ tôi đang rất muốn đụng anh ta, tốt nhất là đụng cho anh ta ngã xuống sàn luôn. Ha ha ha...
Đang suy nghĩ như vậy, nào ngờ tôi đạp phải cục xà bông còn để quên dưới sàn, lập tức cả người trượt dài trên sàn nhà vệ sinh: "Á, cứu tôi!..." Tôi hốt hoảng.
"Đồ ngốc." Anh Nguyên Dạ giận phừng phừng la lên, sau đó chụp lấy cổ áo tôi, nhưng lúc đó tôi đã không còn giữ được thăng bằng nữa, ngã đè lên người Nguyên Dạ. Hơ... May mà có Nguyên Dạ làm đệm dưới lưng, nếu không thế nào cũng bị ê ẩm cả người!
"Đáng chết! Mau lui ra!" Anh Nguyên Dạ kêu lớn, làm tay chân tôi rối loạn, càng muốn đứng lên thì càng bị trượt ngã, cái ống nước trong tay không chịu nghe lời phun tới tấp vào tôi.
"Lấy cái ống nước ra! Văng trúng tôi đây này!"
"Hu... Anh đừng có kêu nữa, anh không thấy là tôi cũng bị phun tùm lum hay sao?" Tôi càng kêu càng căng thẳng, không thể nào nắm chặt được cái vòi nước đang nổi điên kia. Chẳng biết làm sao, tôi chỉ còn cách ném vòi nước đi, cố gắng đóng van nước lại.
Phù... Cái vòi nước cuối cùng cũng được khống chế, còn tôi và Nguyên Dạ thì lại biến thành hai con gà mắc mưa. Trên đầu Nguyên Dạ còn nhỏ xuống từng giọt nước, hai mắt anh ta như hai họng súng ngắm vào tôi, thật đáng sợ.
Tôi lau nước trên mặt, gượng một nụ cười: "Hi hi, không có sao hết... Đứng ngoài cửa sổ cho gió thổi một lát là khô..."
Trời, những lời ngu ngốc thế mà mình cũng nói được, đúng là ngu ngốc!
Nhưng lúc này, Nguyên Dạ dường như nghe được tiếng gì đó, vội chạy lại cửa nhà vệ sinh xem xét. Tôi không biết xảy ra chuyện gì, cũng chạy vội theo anh ta: "Anh Nguyên Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyên Dạ nhíu mày: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Toi ngoáy ngoáy nước trong lỗ tai: "Âm thanh? Âm thanh gì? Em chẳng nghe thấy gì cả!"
Anh Nguyên Dạ nhìn tôi hậm hực: "Không biết đầu cô mọc hai cái lỗ tai để làm gì?"
Sao anh ta lại có thể nói thế chứ? Chẳng lẽ là học lớp lớn thì có thể sỉ nhục tôi như thế hay sao? Chắc là do việc mình làm ướt người anh ta nên anh ta mới bực mình nói như thế.
Anh Nguyên Dạ hung hăng nói: "Này! Cô còn ngớ người ra đó làm gì? Mau đưa tôi về bên khu cấp 3 đi! Còn nữa! Chuyện hôm nay không được để cho người thứ ba biết. Nếu không thì..." Anh Nguyên Dạ dùng tay vạch ngang cổ làm tôi lạnh cả người...