Mệt quá đi!
Tập luyện thật là cực khổ, đặc biệt là mình cứ đứng trong cái ô trống ấy suốt, thật là tức quá! Càng thảm hơn nữa, do tôi sai sót lần này, cả nhóm phải tập dợt lại từ đầu, giờ tan học cũng bị dời lại thêm nửa tiếng.
Thật ra, nếu chỉ mình tôi bị mắng thôi thì chẳng sao, điều quan trọng là liên lụy đến những người khác cùng chịu khổ với mình, thật áy náy quá. Tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn người khác, cảm thấy hình như ai cũng đang khinh thường, thù ghét mình.
Đúng rồi, nếu người ta có hẹn với ai đó, mà do lỗi của tôi họ không đến được? Ui da, thê thảm quá! Hình như là mình cũng có hẹn mà? Mình không phải đã hẹn với A Mộc sau khi tan học đợi ở cổng khu thể thao rồi cùng đi xem anh Hàn Vũ tập luyện sao? Thôi chết! Cái đầu mình sao thế? Ngay cả chuyện hệ trọng như thế mà cũng quên nữa, A Mộc chắc chắn giận lắm?
Nghĩ đến đấy, tôi chẳng quan tâm đến ánh mắt của mọi người khác, chạy ra khỏi Ban kịch nghệ, một mạch thẳng đến khu thể thao.
Phù... May mà khu thể thao của trường Thanh Phong cách chỗ chúng tôi không xa lắm. Tôi còn chưa đứng vững đã bị A Mộc chẳng biết từ đâu chui ra đạp cho mấy cái.
Thôi mà, A Mộc. Cậu là con gái mà, sao lại dữ thế? Sau này có còn muốn lấy chồng không? "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Lần sau tớ không dám nữa! Không dám mà..."
"Hừ! Nếu không vì cái thân phận diễn viên bây giờ của cậu, tớ đã đánh vào mặt cậu rồi!"
Hả? Diễn viên? À... Xem ra A Mộc rất kỳ vọng ở mình, may mà chưa nói với cậu ấy mình chỉ là người nhắc vở, nếu không chắc người của mình nát bét hết!
"Lần sau mà trễ tớ nhất định không chờ cậu nữa!"
"Biết rồi... A Mộc, cậu tốt với tớ thật, chờ lâu thế này, tớ thật là cảm động."
"Đồ ngốc! Dư hơi... Nếu không vì nhiều đồ quá rinh không hết thì chẳng ai thèm chờ cậu làm gì."
Tôi đột nhiên chú ý cái túi du lịch to đùng dưới chân cậu ta: "Hả? Thế cái gì ở trong đó vậy?"
"Đừng có hỏi, giúp tớ mang nó vào trước đã."
"Hả? Ờ..." Tôi chẳng dám hỏi nhiều, vội phụ A Mộc khiêng nó lên. A Mộc bảo làm gì, tôi ít khi nào hỏi lại, vì A Mộc rất thông minh, cậu ấy làm gì cũng có lý của nó, kết quả chẳng có lần nào là không chứng minh được A Mộc mãi mãi là một người vĩ đại.
Chúng tôi hì hục khiêng cái túi đó vào trong khu thể thao. Khi đi ngang qua sân bóng rổ trong nhà, tôi gần như bị những tiếng la hét điếc tai làm cho mụ mẫm. Xem ra sức hấp dẫn của anh Hàn Vũ thật là không ngoa, chỉ là một buổi tập dợt công khai thôi mà cũng có nhiều "Lông vũ" (tên gọi của những hâm mộ anh Hàn Vũ) đến xem nữa. Phù... Trong cái đám sùng bái anh Hàn Vũ này, tôi thấy mình thật là nhỏ bé...
"Đừng có ngớ người ra nhìn nữa! Mau đi thôi, lát nữa tớ để cậu gặp riêng anh Hàn Vũ, hạnh phúc hơn cái bọn quá khích kia một trăm lần!"
"Thật không? Không phải lừa tớ chứ?"
"Tớ thì chẳng có thời gian mà lãng phí đầu óc như thế đâu!"
"A Mộc! Tớ tin cậu mà! Tớ biết cậu nhất định làm được! Hi hi, cậu lần nào cũng có ý hay cả!"
Oa, A Mộc quả thực là thần tượng của mình, đến ngay cả mình nghĩ gì cũng biết, thật là cao siêu quá!
Hai chúng tôi khiêng cái bao nặng nề đó vào đến nhà vệ sinh. A Mộc thở phì phì rồi mở cái túi ra. Lúc đó tôi mới biết A Mộc bỏ cái gì ở trong, không những có máy quay phim, mà còn có hai bộ đồ đẹp nữa. Ủa? A Mộc định làm gì thế nhỉ?
"Tiểu Chí, thay đồ trước đi!"
"Hả? Ừ..."
Tuy tôi có hơi bồn chồn nhưng vẫn nghe lời vào thay bộ đồ mà A Mộc đưa cho. Trời... bộ đồ này khi mới lấy ra nhìn đẹp lắm mà, sao mặc vào nhìn thấy ghê quá? Tôi còn đang không tin lắm hình ảnh mình trong gương và quay sang hỏi A Mộc: "Cái này... A Mộc à, cậu cảm thấy thế nào? Giống nhân viên văn phòng không?"
A Mộc đang thay đồ thì ngừng lại, ngước lên nhìn tôi, nhíu mày rồi nói: "Trời ơi, Tiểu Chí! Cậu nên giảm cân đi! Cậu nhìn cậu xem, mặc bộ đồ này vào giống như con heo nái chứ không phải là nhân viên văn phòng được."
Con heo nái? Giận phừng phừng tôi bước đến trước mặt cậu ta: "A Mộc, khó coi lắm sao? Tớ cũng muốn giảm béo lắm, muốn gầy giống như cậu vậy. Nhưng phương pháp giảm cân lần trước cậu chỉ cho tớ khó quá, làm không được."
"Hả? Cậu cũng làm theo phương pháp tớ nói hả?"
"Có chứ! Cậu không phải nói là mỗi ngày sau khi ăn cơm tối được nửa chừng thì đứng dậy 3 tiếng đồng hồ sao? Tớ tập hết 3 ngày, sau đó không thể tập nỗi nữa..."
A Mộc tròn xoe mắt nhìn tôi: "Cái gì? Cậu thật ngốc như thế? Tớ nói là: mỗi ngày sau 3 giờ chiều không được ăn vặt, ăn cơm tối xong pải đứng nửa tiếng, không được ngồi thôi mà! Đầu óc đã chậm chạp thế, nào ngờ thính lực của cậu cũng kém nữa! Thật là hết thuốc chữa rồi!"
"Hả? Lúc đó cậu nói nhanh quá, tớ không nghe rõ mà..."
LỚP HỌC HONEY
Đã lâu rồi tôi không trực tiếp giảng bài cho các bạn, nhớ quá chừng.
Hôm nay, Tiểu Chí gia tăng thể tích cơ thể nhanh như thổi bong bóng, cho nên ngày nào cậu ấy cũng quấn lấy tôi, nhờ truyền thụ cho một ít bí quyết giảm béo.
Một cơ hội thế này sao có thể bỏ qua chứ?
Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho các bạn một ít kiến thức đơn giản về giảm béo.
Thực chất, giảm béo hoàn toàn không phải là vấn đề gì phức tạp lắm.
Kiến nghị của tôi là giúp các bạn hình thành thói quen sống khỏe mạnh thì tự nhiên một thân hình đẹp sẽ đến với bạn!
Hi hi, dưới đây là một số điều cần ghi nhó rất tốt cho giảm béo mà tôi sưu tầm được! Nhớ kỹ! Quan trọng nhất là cần phải: Kiên trì! Kiên trì! Kiên trì!
Mỗi ngày uống thêm một ly nước lọc.
Leo cầu thang bộ chứ không đi thang máy.
Ăn sáng mỗi ngày.
Mỗi ngày gia tăng vận động thêm 5 phút.
Ăn 6 bữa nhỏ một ngày, chứ không phải là 3 bữa lớn.
Ăn thức ăn tốt cho sức khỏe thay cho đồ ăn vặt.
Uống nước lọc thay cho nước ngọt.
Mỗi ngày tập vài động tác vươn người khoảng 3 đến 5 phút.
Tránh ăn đồ chiên rán.
Vận động để giảm áp lực tinh thần thay cho uống thuốc.
Ăn vừa phải, đừng ăn quá nhiều.
Ít ăn đường, mỗi ngày giảm thực đơn bớt đi 1000 calori.
Ngoài ra, thái độ nghiêm túc trong khi giảm béo cũng rất quan trọng, cách làm vừa rồi của bạn Dương Hạ Chí là rất không nghiêm túc.
Hi hi, hôm nay ăn cho đã đi nào! Ngày mai bắt đầu giảm béo! Hi hi...