Sự việc trên thế giới này quả thực kỳ lạ, Dương Hạ Chí tôi từ khi còn học mẫu giáo là một học sinh chẳng ra gì, không ngờ bây giờ lại trở thành người được tin cậy của khu cấp 2, mỗi lần tan học đều được mọi người vây lấy. May mà có A Mộc thông minh bên cạnh, nếu không chắc tôi bị đè chết mất. Tuy cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa biết được người quản lý có nghĩa là gì, nhưng hình như cũng có ích đấy chứ.
Còn 10 phút nữa là tan học, nhưng tôi và A Mộc đã sớm thu dọn sách vở. Chúng tôi nghĩ, khi chuông vừa reo lên sẽ là người chạy ra đầu tiên, như thế mới không bị đám nữ sinh vây lấy.
Thế là, tôi và A Mộc căng thẳng ngồi chờ tiếng chuông vang lên. Thầy giáo đáng kính của chúng tôi hôm nay không dạy trễ giờ, lúc ông vừa cho tan học, tôi và A Mộc nắm tay nhau chạy ào ra khỏi phòng học. Khi chúng tôi chạy đến sân thể dục, cả một sân thể dục to lớn chỉ có hai đứa chúng tôi. Ha ha! Xem ra quả thực chúng tôi là hai người đầu tiên chạy ra rồi! Tôi và A Mộc nhìn nhau, ôm bụng cười.
Đương lúc chúng tôi đang vui vẻ vô cùng, đột nhiên, trước mắt xuất hiện hai gương mặt quen thuộc. Một trong hai người đó là một nữ sinh cao 1,7 mét, cô ta chẳng phải Nhã Mỹ đó sao? Còn cô gái đi phía sau là người mà chúng tôi gặp ở tiệm kem hôm bữa. Lúc này, tôi và A Mộc không cười nổi nữa.
"Cô chính là Dương Hạ Chí?" Gương mặt chẳng chút biểu cảm, Nhã Mỹ hỏi tôi.
"Dạ vâng, chào chị!" Tôi ấp úng.
"Còn đây là ai?" Nhã Mỹ nhìn sang A Mộc hỏi.
"Chào chị! Em là bạn tốt kiêm người quản lý của Dương Hạ Chí, Mục Mộc." A Mộc này thật là vô duyên quá!
Lúc này, cô gái đứng phía sau nói: "Thế thì tốt, chúng tôi thuộc Ban thông tin trường, muốn phỏng vấn các cậu một chút."
"Phỏng vấn?..." Tôi và A Mộc không hẹn mà cùng đồng thanh kêu lên.
Không chờ chúng tôi kịp có phản ứng gì khác, từ phía sau nhảy ra một đống người lôi tôi và A Mộc vào phòng phỏng vấn của Ban thông tin.
Má ơi! Cái này giống như bắt người ta đi vậy. Chớp mắt hai cái máy chụp hình giống như hai khẩu pháo được dựng lên trước mặt chúng tôi, hai cô nữ sinh xấu xí tự cho mình là thợ trang điểm bận rộn lượn qua lượn lại, khiến chúng tôi không ngớt than van, còn bốn cái đèn chiếu cao cao kia như muốn nướng chín người ta vậy, tình cảnh thật là đáng sợ!
"Họ, họ làm cái gì thế?" Tôi bắt đầu hoảng lên, mắt đục ngầu hỏi A Mộc.
"Đồ ngốc! Đừng sợ, đây là phỏng vấn, chúng ta sắp trở thành người nổi tiếng của trường Úc Văn rồi!"
Hả? Người nổi tiếng? Tôi chẳng cần. Tôi chỉ muốn được sớm về nhà thôi, ở đây thật không quen.
Lúc ấy, hai cô gái hồi nãy ngồi vào hai bên cạnh chúng tôi. "Hai cô bé lớp nhỏ, thả lỏng một chút đi, đây không phải là truyền hình trực tiếp đâu, mà là ghi hình. Tôi là người chủ trì tiết mục phỏng vấn hôm nay, gọi tôi là chị Tiểu Ưu là được rồi."
"Chị Tiểu Ưu ơi! Mấy tiết mục phỏng vấn lúc trước không phải đều do chị Ngô Nhã Mỹ làm sao?" A Mộc nói chen vào.
"À, ha ha, lúc trước thì đúng, nhưng hôm nay giọng của trưởng ban Ngô Nhã Mỹ không được tốt, cho nên chị làm thay."
Hả? Tôi nhìn về phía Nhã Mỹ đúng bên cạnh, chị ấy cũng đang trừng mắt nhìn, ánh mắt ấy thật đáng sợ, tôi vội quay đầu lại.
Bắt đầu phỏng vấn.
"Chào mọi người, tôi là Mạc Tiểu Ưu, người chủ trì của Ban thông tin trường. Hoan nghênh mọi người đón xem tiết mục vàng Chuyện bất ngờ Trường học của Ban thông tin trường Úc Văn."
Ha ha, thật là vui quá, giọng của chị Tiểu Ưu sao đột nhiên lại thay đổi hẳn đi? Tôi nhịn không được bật lên tiếng cười. Chị Tiểu Ưu vẫn đứng, dùng mũi giày đá nhẹ tôi (ôi chao, chiêu này làm sao mà luyện được vậy? Thật là cao cường quá!), sau đó tiếp tục nói:
"Ngày mai, ở khu cấp 2 trường chúng ta sẽ diễn ra một sự kiện kỳ lạ, bạn Dương Hạ Chí đang học lớp 9 đột nhiên được mời vào Ban kịch nghệ cực kỳ nổi tiếng của trường Úc Văn. Đồng thời, theo manh mối của chúng tôi, người đích thân đi mời bạn Dương Hạ Chí tham gia Ban kịch nghệ chính là phó trưởng ban Nam Xuyên. Từ khi trường chúng ta thành lập đến nay, Ban kịch nghệ chỉ thu nhận những học sinh ưu tú của cấp 3, nhưng lần này có hành động tiếp nhận bạn Dương Hạ Chí, quả thật đáng kinh ngạc. Về việc này, người phụ trách Ban kịch nghệ vẫn chưa có lời giải đáp. Hôm nay, chúng ta vô cùng phấn khởi mời được người trong cuộc của sự kiện này là bạn Dương Hạ Chí và người bạn tốt kiêm luôn người quản lý cho bạn Dương Hạ Chí, bạn Mục Mộc. Hy vọng họ có thể giúp chúng ta giải đáp được phần nào sự bất ngờ này."
Chết rồi! Chị này thật là biết ăn nói! Cứ thao thao bất tuyệt. Tôi và A Mộc nghe mà đầu óc cứ như ngơ ngẩn. Lúc này, cô ấy đột nhiên quay lại phía chúng tôi: "Bạn Dương Hạ Chí, bạn Mục Mộc, chào các bạn. Hoan nghênh hai bạn đến với tiết mục Chuyện bất ngờ Trường học."
"Chào chị". Chúng tôi ngớ người chào lại. Chắc là vô duyên lắm nhỉ, vì tôi có cảm giác là gương mặt của mình lúc đó, cứ ngờ nghệch làm sao ấy.
"Bạn Dương Hạ Chí, xin hỏi bạn có quen biết với bạn Nam Xuyên của Ban kịch nghệ không?"
"Hả?" Vấn đề đầu tiên đã khiến tôi muốn ngất xỉu. Làm sao bây giờ? Làm sao mà trả lời được? Nếu mình nói quen, chị ấy nhất định sẽ hỏi tiếp là làm sao quen, tôi phải trả lời thế nào đây? Phù, thôi đi, nói thật cái là xong. Nghĩ đến, tôi gắng nở một nụ cười và trả lời: "Ha ha, chúng tôi, chúng tôi không quen biết."
"Ồ? Nhưng chúng tôi nghe người lấy tin tức của Ban thông tin bảo rằng là, bạn Nam Xuyên đột nhiên gọi thẳng tên của bạn, hơn nữa còn mau chóng nhận ra bạn, xem ra các bạn đã có quen biết mới đúng chứ!"
Tôi thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Cái người lấy tin đáng ghét của Ban thông tin này thật làm mình tức chết! Hắn ta nằm vùng à? Hay là gian tế? Thật đáng ghét! Thôi rồi, tôi phải làm sao đây?
"Chị Tiểu Ưu, Tiểu Chí do quá căng thẳng nên nói nhầm, thực ra chúng em và anh Nam Xuyên có quen biết. Bởi vì vào hôm tổ chức thi đấu bóng rổ, chúng tôi có nhặt được chiếc điện thoại di động của anh Nam Xuyên, sau đó đem điện thoại trả lại và làm quen với anh ấy, em còn nhớ lúc anh Nam Xuyên còn khen em và bạn Dương Hạ Chí không tham của rơi nữa. Chính là như thế đó."
Oa. A Mộc giỏi quá! Tôi thật sự yêu cậu quá! Lợi hại quá! Nói dối cứ y như thật vậy! Cao cường quá, dù họ có tin hay không, vấn đề này coi như được vượt qua. Phù... Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra...
Chị Tiểu Ưu khinh thường nhìn tôi rồi nói: "Bạn Tiểu Chí, Ban kịch nghệ trước giờ chỉ tiếp nhận những học sinh có thành tích xuất sắc thôi, nhưng theo điều tra của chúng tôi, kết quả thi học kỳ một năm lớp 8 của bạn xếp hàng thứ nhất từ dưới đếm ngược lên, thành tích của học kỳ sau xếp thứ 9 từ dưới lên; sang năm lớp 9, kết quả thi học kỳ một lại tiếp tục xếp hạng chót. Tôi nói không sai chứ?"
Á, không phải chứ? Sao họ có thể điều tra được thành tích học tập của mình nhanh như thế được chứ? Thật là... Tôi đã rất cố gắng để nâng cao thành tích, nhưng sao tôi không thể kềm được cơn buồn ngủ của mình? Tôi quả thực đã cố gắng rồi! Tôi...
"Tiểu Chí trước giờ vẫn rất cố gắng, chủ nhật nào cũng chủ động sang nhà tôi để học thêm! Học thêm chút đỉnh ấy mà! Tôi là lớp phó học tập mà! Tôi nghĩ chúng ta không nên chỉ xem xét thành tích bề ngoài của một cá nhân, điều quan trọng là sự nỗ lực đằng sau những thành tích ấy. Có người bẩm sinh trí tuệ không cao, giống như bạn Tiểu Chí của tôi đây, chỉ số thông minh của cậu ấy thấp đến độ không thể thấp hơn được nữa, nhưng chỉ cần cậu ấy luôn cố gắng thì cũng đáng để cho chúng ta tôi trọng! Cho nên, chúng ta không nên vì cảm thấy thành tích học tập của bạn ấy thấp kém mà cho rằng bạn ấy không có tư cách gia nhập Ban kịch nghệ!" A Mộc nói một cách quyết liệt, những người làm việc tại hiện trường bỗng nhiên vỗ tay cổ vũ một cách nhiệt tình như xuất phát từ nội tâm của họ.
Nhưng mà, Nhã Mỹ chỉ gầm mặt xuống "hừ hừ" hay tiếng, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
A Mộc thân yêu của tôi ơi! Cậu quả thực là người đáng yêu nhất trên thế gian này! Dương Hạ Chí tôi có thể kết bạn với một người bạn như thế quả là hạnh phúc lắm lắm! Tuy cậu nói là trí tuệ của tôi thấp kém, nhưng lần này tôi không hề giận tí nào, vì tôi biết rằng cậu không có ý hạ thấp tôi. Tôi quả thật yêu cậu đến chết đi được! Cậu thật là tuyệt vời!
Chị Tiểu Ưu trầm ngâm một hồi lâu mà chẳng nói được lời nào. Tôi biết, chị ấy giận đến độ muốn đuổi chúng tôi ra khỏi chỗ này ngay. Ha ha!
"Bạn Tiểu Chí, còn một vấn đề nữa khiến cho mọi người rất quan tâm. Bạn có quen biết với trưởng Ban kịch nghệ Đằng Nguyên Dạ hay không?"
Nghe đến Nguyên Dạ, tôi bất giác lạnh cả người, những cũng vẫn quyết tâm tiếp tục bịa chuyện: "Không, không quen."
"Nhưng có tin nói rằng, bạn đã từng đeo đuổi Nguyên Dạ. Đúng không?"
Tôi đứng phắt dậy: "Hả? Ai nói bậy thế? Tin nhảm nhí! Đúng là tin nhảm nhí!"
Trời ơi! Có còn công lý gì không? Tôi nhìn thấy mặt cái tên "mù đường" đó cũng chỉ có hai, ba ngày thôi mà. Tôi theo đuổi hắn ta hồi nào? Cái gương mặt hung tợn đó tôi ghét còn không hết nữa là... Ai mà thèm đeo đuổi hắn ta chứ? Thật đáng ghét! Chẳng thể ngờ Dương Hạ Chí mình lại bị dính vào mấy cái tin nhảm nhí này! Thật là tức chết đi được!
Oa! Lần này A Mộc quả thực đã đứng lên ngay để minh oan cho tôi một cách mạnh mẽ: "Tôi có thể chứng minh Tiểu Chí trước giờ chưa từng đeo đuổi Nguyên Dạ. Hơn nữa, tôi có thể bảo đảm chắn chắn rằng Tiểu Chí trước giờ chưa từng đeo đuổi ai, chưa từng yêu đương bao giờ. Cho nên, các anh đẹp trai xem tiết mục này nếu thích Tiểu Chí thì có thể lập tức liên hệ với tôi theo địa chỉ..."
Tôi muốn xỉu. A Mộc định biến tiết mục này thành Tìm bạn bốn phương trên truyền hình à? Nhưng, chẳng qua cậu ấy dũng cảm đứng ra để thanh minh cho tôi, tôi cũng nên cảm ơn cậu ấy từ tận đáy lòng.
"Câu hỏi cuối cùng là..."
Nghe đến mấy từ câu hỏi cuối cùng, tôi thở ra một hơi dài thườn thượt.
"Câu hỏi cuối cùng cũng là vấn đề mà toàn trường chúng ta đều quan tâm, một Tiểu Chí không có mặt nào tốt quả thực sẽ tham gia Ban kịch nghệ hay không?"
"Tôi..."
Tôi chưa kịp, A Mộc đã giành nói: "Tiểu Chí nhất định tham gia! Tiểu Chí của chúng ta nhất định sẽ khiến các bạn có cái nhìn khác! Cho dù đó là những người hoài nghi cậu ấy hay là ủng hộ cậu ấy. Tóm lại, chỉ cần có người quản lý A Mộc tôi bên cạnh, tôi nhất định ủng hộ hết mình cho Tiểu Chí trở thành một thành viên xuất sắc nhất của Ban kịch nghệ!"
"Bốp bốp bốp..." Những người làm việc tại đấy lại bất giác nổi lên một tràng pháo tay dữ dội. Lúc ấy, tôi nhìn thấy một nụ cười kỳ quái hiện lên trên gương mặt cứng đờ của Nhã Mỹ đang đứng bên cái máy chụp hình, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh run.
"Các bạn học sinh, cảm ơn bạn Dương Hạ Chí và bạn Mục Mộc đã tham dự cuộc phỏng vấn này của chúng tôi. Trước mắt, tại sao bạn Dương Hạ Chí được nhận vào Ban kịch nghệ vẫn là một bí mật. Rốt cuộc là bạn Dương Hạ Chí có quan hệ thần bí gì với các thành viên trong Ban kịch nghệ? Hay đó là một sự vướng mắc về lợi ích nào đó? Chúng tôi không cần nói cũng biết. Nhưng từ một góc độ khác, việc một học sinh cấp 2 với thành tích học tập cuối năm xếp hạng chót như thế gia nhập vào Ban kịch nghệ cũng đủ chứng tỏ một Ban kịch nghệ phong độ thuở nào đang trên đà xuống dốc. Cảm ơn các bạn đã đón xem Chuyện bất ngờ Trường học hôm nay. Xin chào tạm biệt!"
Nghe mấy câu nói cuối cùng của chị Tiểu Ưu mà tôi mụ mẫm cả người, chị ấy nói cái gì là "Ban kịch nghệ đang đi trên con đường dốc" chứ? Buồn quá! Sao tôi lại trở thành "con đường xuống dốc" chứ? Thật chẳng biết tôi gây thù chuốc oán với ai, một Ban kịch nghệ thôi cũng đủ phiền quá rồi, bây giờ lại thêm Ban thông tin trường nữa. Buồn quá...