Trên sân khấu, HảiNhi xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Cô gái trên sânkhấu rất xinh đẹp, mái tóc dài được thả ra sau lưng, từng lọn tóc xoănnhẹ nhàng, bồng bềnh. Hình ảnh đó thật khác lạ. Cộng thêm khuôn mặt được bàn tay khéo léo của cô bạn Tú Nhi nên phải mất một lúc sau những người quen mới nhận ra Hải Nhi trong sự ngỡ ngàng...
Cô bạn thậtlà xinh đẹp! Nhưng đôi mắt kia lại đượm một nỗi buồn khó tả. Và trùnghợp thay vẻ mặt đó lại rất hợp với bài hát kèm hoạt cảnh của 11b2. Hômnay lớp quyết định hát và dựng hoạt cảnh của bài hát “ gửi cho anh “ của ca sĩ Khởi My. Từng lời hát qua giọng ca của Hải Nhi làm những học tròdưới sân khấu kia như bị ám ảnh...
...” Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường đi hôm nào.
Gửi cho anh những ngày tháng đã từng bình yên.
Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên..
Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu.
Còn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào tay em cười.... “
Đoạn điệp khúc được lặp đi lặp lại dưới giọng ca khắc khoải và hoạtcảnh sinh động càng làm các thầy cô và học sinh thêm xúc động... Bài hát và hoạt cảnh diễn tả xuất sắc một mối tình học trò ngây thơ, trongsáng...
Ngay từ lúc Hải Nhi bước lên sân khấu thì Trình Phong như bị thôi miên, nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé đang biểu diễn ở trên sân khấu. Ở trên đó, người đang cất giọng hát ngọt ngào, biểu cảm đượmbuồn nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp lại chính là cô bạn bí thư đeo mắtkính, tết tóc quê mùa kia sao? Thật không thể tin được! Vì ngạc nhiênquá nên Trình Phong phớt lờ những tiếng kêu thảng thốt bên cạnh. Nhữngchàng trai A1 quá sửng sốt mà....
Màn biểu diễn vừa khép lại trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người cũng là lúc Trình Phong quay người bước đi...
Hải tính gọi lại nhưng Hiệp đã kịp thời ngăn cản:
- Kệ cậu ấy đi!
- Ơ, nhưng mà.... - Hải vẫn thắc mắc.
- Phong cần yên tĩnh! Cậu ý đang quá sốc.
- Chúng ta cũng thế mà. Không ngờ B2 ra chiêu này. Cô ta giấu mình hơi bị giỏi đấy...
Blap....blap...
Lại một tràng giang đại hải những lời kêu ca. Hiệp không nói gì, chỉ lặng nhìn theo bóng lưng của Trình Phong:
“ Phong! Không lẽ cậu...”
***********
Hải Nhi bước xuống sân khấu thì ngay lập tức bị bao vây bởi ' tập đoàn ' lớp B2 tra hỏi. Ai cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi của Hải Nhi, phảinói là quá bất ngờ. Nhưng đó lại là tín hiệu tốt. Những tiếng cười nóivui vẻ rộn ràng như xua đi không khí ảm đạm lúc trước... Hải Nhi lúc này cũng tạm gác lại nỗi buồn, cố gắng không làm chúng bạn phải lo lắng cho mình.
Khi hai Mc đọc to tên lớp 11b2 là lớp đoạt giải đặc biệt thì niềm vui như được vỡ òa... Những giọt nước mắt khi sự cố gắngđã được đền đáp xứng đáng.... Vì đoạt giải đặc biệt trong hội diễn vănnghệ nên kết quả chung cuộc lớp 11b2 xếp thứ nhất toàn trường... Hải Nhi đại diện lên lĩnh giải cho lớp trong niềm hân hoan vô cùng...
Trái ngược hoàn toàn không khí lớp A1 trở nên ngột ngạt. Vẫn như năm ngoái,A1 lại xếp sau B2 nhưng giờ phút này lớp trưởng Trình Phong lại biến đâu mất. Làm cả bọn cuống cuồng cả lên, cuối cùng Hiệp đành lên lĩnh giảithưởng....
***********
Trên sân thượng:
Trình Phong vẫn đứng lặng im ở đó, tay nắm khẽ lan can, mắt nhìn đăm chiêuxuống dưới sân trường kia. Giờ phút này, lửa trại đã được đốt lên, những tiếng ca hát reo hò của mọi người vang vọng khắp ngôi trường Lý ThườngKiệt này. Làn gió lạnh đầu thu làm cho tâm tình của Trình Phong chợtbình tĩnh lại. Anh chàng cũng không hiểu tại sao, cái giây phút thấy côbạn Hải Nhi kia vừa hát, vừa khóc trên sân khấu đã làm tâm trạng mìnhtrở nên khó chịu. Nó làm cho anh không thể đứng tại chỗ được nữa mà phải đi lên sân thượng này hóng gió. Cảm giác như là đang trốn tránh một cái gì đó....
Cuối cùng thì rốt cuộc A1 vẫn thua lớp B2 kia.Nhưng lần này Trình Phong lại không cảm thấy cay cú như mọi lần. Bởi dùsao anh cũng đã cố hết sức để giúp lớp rồi. Dù cho là đã dùng thủ đoạnvà nó đã làm tổn thương người con gái đó... Thôi thì có lẽ cái số của A1 trong các hoạt động đều phải xếp thứ hai sau B2. Dù không muốn thừanhận nhưng cũng phảicông nhận một sự thật là lớp B2 quá lợi hại. Bọnhọ thật là đoàn kết.Có lẽ đây sẽ là lần cuối Trình Phong còn được đứng ở trên sân thượng này nhìn xuống cuộc sống học sinh muôn màu phía dưới. Sang tuần anh sẽ phải theo gia đình vào trong Kiên Giang, công ty nhàanh chuyển trụ sở chính vào trong đó. Có lẽ tiếc nuối lớn nhất khi học ở đây là anh đã vô tình gây tổn thương cho cô gái đó. Với bọn anh thì đóchỉ là trò trả giũa vô thưởng, vô phạt, nhưng có lẽ nó đã làm tổn thương cô ta??? Nếu có thể, trước khi đi, anh muốn gửi một lời xin lỗi đến Hải Nhi...
************
- Đại ca!
- Đã điều tra ra chưa?- Hải 'cồ' vừa phì phèo điếu thuốc, vừa hỏi tên đàn em. Lại một cuộc làm ăn lỗ vốn nữa, lần này các huynh đệ giờ vẫn cònđang nằm trên giường rên rỉ. Không hiểu xui xẻo thế nào mà hai lần ratay đều gặp phải cô nàng sát tinh kia, đã thế còn kèm theo một ngườicũng lợi hại không kém nữa chứ? Thật là xui xẻo mà. Hôm nay Hải 'cồ'cùng tên đàn em tạm gọi là ' lành lặn ' đã trà trộn vào trường Lý Thường Kiệt này. Với mục đích gì ư? Hỏi thừa! Tất nhiên là trả thù rồi! Nhưngkhông phải là hai sát tinh kia, mà là Trình Phong! Cái tên đã trực tiếptìm đến bọn chúng. Không dám tìm hai cô gái đáng sợ kia, thế thì đànhtrút giận lên tên đầu sỏ đã gián tiếp làm các anh em bị thương vậy.
- Hắn ta đã đi lên sân thượng rồi ạ! - Tên đàn em nhẹ nhàng bẩm báo.
- Được rồi, đi thôi!
- Đi đâu ạ? - Tên đàn em ngây ngốc hỏi, kế tiếp trên đầu bị giáng cho một cú đánh đau điếng.
- Đồ ngu, đi trả thù chứ đi đâu nữa, mau dẫn đường lên sân thượng mau! - Hải ' cồ' tức giận vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi lấy mũigiầy di nát: phải cho tên nhóc kia một bài học!Nói rồi hai tên liềnné tránh tìm đường lên sân thượng. Học sinh và thầy cô giáo lúc này đềutập trung ở chỗ lửa trại nên cũng không ai để tâm đến hai bóng ngườiđang lén lút xuyên qua các dãy lớp, lên cầu thang đi lên sân thượng....
Cạch...!
Tiếng mở cửa làm đứt dòng suy nghĩ miên man của Trình Phong. Theo phảnxạ quay đầu lại nhìn xem ai muộn rồi không tham gia đốt lửa trại mà cònlên trên này. Nhưng vừa quay lại thì hai bóng người bỗng lao vụt về phía Trình Phong. Không kịp phản ứng gì thì Trình Phong đã nhận một cú đấmnhư trời giáng vào mặt. Cũng may mà anh phản ứng nhanh, nhưng một bên má cũng đã sưng lên rồi. Lùi lại đằng sau mấy bước, lúc này đây TrìnhPhong mới nhận ra người đến là Hải ' cồ ', tên đi cùng có lẽ là đàn emcủa hắn. Trấn tĩnh lại Trình Phong hắng giọng:
- Anh làm cái trò quỷ gì đấy Hải ' cồ '? Sao lại đánh tôi?
- Làm gì à? - Hải ' cồ ' hằm hè: Tất nhiên là trả thù rồi.
- Anh bị điên à? Tôi với anh có thù oán gì?
- Tại bọn mày mà các anh em của tao giờ vẫn đang nằm rên rỉ trên giườngkia kìa? - Hải 'cồ' tức giận rồi ra lệnh cho tên đi cùng: Lên! Trả thùcho các anh em.Nói rồi hai tên lại lao vào đánh Trình Phong. Mặc dùphản ứng thuộc dạng nhanh nhưng làm sao Trình Phong có thể chống lại hai tên lưu manh thứ thiệt đang nổi giận chứ? Thế là anh chàng bị đánh mộtcách thê thảm...
Đang lúc hai tên Hải ' cồ ' đánh hăng thì một giọng nói từ phía cửa lên xuống truyền đến:
- Dừng tay! Các anh là ai? Sao ra tay với học sinh trường tôi?......
Sau khi lên nhậngiảithì Hải Nhi bèn giao tất cả phần thưởng cho Giang. Cô bạn cũngkhông tham gia đốt lửa trại mà một mình đi lên sân thượng. Lúc này HảiNhi cần yên tĩnh một mình. Nào ngờ đâu chưa lên đến nơi thì đã nghetiếng ẩu đả.
' Có người đánh nhau?'
Thấy thếbước chân càng nhanh hơn xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy có haingười con trai lạ đang đánh một học sinh nam của trường. Đừng hỏi tạisao Hải Nhi lại biết là người lạ? Bởi vì tất cả học sinh đều phải mặcđồng phục...
....
Hải ' cồ ' đang đánh hăng thì chợt nghe giọng nói có phần quen thuộc. Quay lại nhìn thì hết hồn hếtvía vì nhận ra đó chính là cô gái hôm nọ ở công viên. Hốt hoảng trongchốc lát nhưng Hải đã nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay vì nghĩ: ' Mình có hai người? Không nhân cơ hội này thì đợi lúc nào?'
Thế là bèn ra hiệu cho tên đàn em bỏ qua Trình Phong đang bị đánh nằm trên mặt đất, tiến về phía Hải Nhi...
' Chúng muốn đánh mình? ' - Lúc này Hải Nhi cũng nhận ra Hải ' cồ', thôi thì thù mới hận cũ tính toán luôn một thế đi.
Thế là một trận chiến đã nổ ra... Và kết thúc câu chuyện luôn là nữnhân vật chính của chúng ta chiến thắng. Hải ' cồ' thất bại thảm hại, ba lần thì đều thê thảm cả ba. Có lẽphải từ bỏ ' nghề' này mất thôi! Đóchính là suy nghĩ giờ phút này của Hải 'cồ'. Hai tên dìu dắt nhau, lénlút lẻn ra khỏi trường...
- Bạn có sao... - Cúi người xuống nâng nam sinh dậy, chữ ' không' còn chưa ra khỏi miệng thì HảiNhisửng sốt nhận rangười bị đánh lại chính là Trình Phong...Khẽgồng người đứng dậy, chưa kịp nói lời cảm ơn thì ngẩng mặt lên nhìnkhuôn mặt ngạc nhiên của Hải Nhi, Trình Phong cũng không ngờ là cô bạnbí thư B2 vừa hát dưới kia.
- Khụ..ụ.. Khụ... Là cậu à?...
********
Hai bóng người cứ đứng im lặng trên sân thượng. Lúc này Trình Phong đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày, chỉ khác là trên mặt giờ đây có thêm vàivết bầm tím. Nhưng vẫn không ảnh hưởng tí nào đến vẻ đẹp trai thườngngày cả.
- Thật xin lỗi!
Trong khoảng không yên ắng, một giọng nói ngập ngừng vang lên.
- Tôi không cố ý làm tổn thương cô bạn... Xin hãy tha thứ cho tôi...
Hải Nhi ngạc nhiên nhìn Trình Phong, cô bạn không ngờ là Phong sẽ nóinhững lời đó. Dù biết đó là sự thật nhưng nó làm trái tim Hải Nhi đaunhói. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay đang run run nắm vàolan can trên sân thượng. Không có lời nói nào có thể diễn tả được tâmtrạng của Hải Nhi lúc này... Như biết là Hải Nhi đang khóc, Trình Phongim lặng một lúc, rồi như quyết tâm, anh chàng liền tỏ ra như không biếtmà tiếp tục nói:
- Tôi sắp chuyển trường rồi, tôi đã rất hối hận bởi đã làm tổn thương đến cô bạn. Thực lòng rất xin lỗi.
Trong đầu vang vọng giọng nói xin lỗi của Trình Phong, muốn cất lời nói mộtcâu “ thực ra không sao đâu “. Nhưng lạithốt không lên lời, đôi mắtnhòe lệ, cổ họng khẳn đặc không thể phát ra âm thanh. Chỉ có thể im lặng rơi nước mắt...
Nhìn bóng lưng run rẩy của Hải Nhi, tự nhiên trái tim Trình Phong nhói lên. Nhưng cậu quyết định lờ nó đi, tay giơlên gỡ sợi dây chuyền bạc luôn đeo trên cổ ra, nhẹ nhàng đặt vào tay Hải Nhi.
- Không ngờ trước khi ra đi còn có thể gặp và nói lời xin lỗi với cô bạn. Về sau trên đường đời còn gặp lại...
Nói đến đây, không đợi Hải Nhi phản ứng lại, Trình Phong bèn quay đầuđi xuống luôn. “ Nếu có duyên thì sẽ không buông tay cô bạn.”Chỉ lànhững lời này anh không nói ra mà giữ ở trong lòng, như một lời thề!
.....Ngước mắt nhìn bóng lưng ngày càng xa,mãi khi khuất sau cánh cửa chỗ lối xuống, Hải Nhi mới thu hồi tầm nhìn. Lặng lẽ nhìn sợi dâychuyền mặt chữ P trên tay, nước mắt lại lăn dài trên mi, mặn chát.
“ Trình Phong! Cậu thật là độc ác! Thà cậu cứ giữ thái độ im lặng rờiđi để tôi căm ghét cậu. Cậu thế này bảo tôi phải hận cậu sao đây?... Đểlại cho tôi sợi dây này để nhắc nhở tôi sao?... Ha..ha...ha... Trênđường đời sẽ còn gặp lại sao? Gặp lại rồi thế nào chứ?...
Khẽ đưa sợi dây chuyền đeo lên cổ, Hải Nhi cười to mà nước mắt cứ tuôn rơi....
“ Tạm biệt nhé mối tình đầu của tôi... Tôi sẽ thử dùng bảy năm để quêncậu... Lần sau gặp lại tôi sẽ không dễ dàng buông tay như thế nàyđâu...! “
Cài cúc áo cổ lại, che khuất sợi dây chuyền, HảiNhi đưa tay lên lau nước mắt. Mất một lúc để điều chỉnh lại tâm trạng... Quay đầu đi xuống dưới trường... Tạm biệt!
Hết phần 1