Hai lớp A1 và B2 được học chung một ca, với ' ai đó ' thì đây là việc hết sức đáng ăn mừng.Nhưng với đa số mọi người thì đó lại là khởi đầu của bao nỗi bấthạnh....
Một tháng sau ngày chuyển ca học. Đó là một buổi trưa như bao ngày bình thường khác, Hải Nhi từ nhà đến quán truyện rồi mớiđi đến trường. Ôi, bầu trời hôm nay thật trong xanh, bao la và thật bình yên! Trước cơn bão bao giờ cũng lặng yên như thế! Suốt quãng đường, mắt trái Hải Nhi cứ nháy liên tục. Chắc lại sắp có chuyện gì xảy ra rồi?Quả nhiên, vừa vào đến cửa lớp, liền bắt gặp ngay hình ảnh cô bạn Ánhvới đôi mắt lưng tròng, giọt ngắn, giọt dài,... Đứng sau lưng nàng Giang lớp trưởng mà khóc, mặt Giang cũng trầm lặng xuống, không còn vẻ đùacợt thường ngày. Hải Nhi biết ngay đã xảy ra chuyện lớn.Truyện kể rằng:
Một vài bạn trai lớp B2 đã có xích mích và đánh bị thươngmột người bên A1. Sẽ nguy hiểm biết bao khi tin này đến tai các quý thầy cô. Bị đình chỉ học như chơi. Là lớp phó Văn - Thể - Mỹ kiêm bí thư,Hải Nhi được sự ủy thác của ' ngài ' lớp trưởng đi giải quyết vụ này.Học sinh hai lớp vốn có hiềm khích sẵn với nhau, một bên trong mắt thầycô là học trò cưng, con ngoan, trò giỏi - Một bên là lớp có ' thành tích ' quậy phá hạng nhất toàn trường.
- Hải Nhi yêu qúy, Giangbiết Nhi là người rất tài giỏi mà, đi giải quyết giúp tớ vụ này đi.Nhiệm vụ của bí thư là ' đối ngoại ' không phải sao? Nếu không xử lý dứt điểm thì nguy cơ mấy tên lớp mình sẽ ra hội đồng kỷ luật như chơi! -Giang ỉ ôi năn nỉ.
- Nhưng bằng cách nào?
- Họ rađiều kiện bắt ta phải tuân theo, nếu không họ sẽ đưa việc này ra ánhsáng, mà trong mắt mọi người không cần biết ai đúng, ai sai, chúng taluôn là kẻ xấu. Bọn họ còn bắt giữ một người của ta...
- Cái gì? Giữ người của ta, ai...? - Hải Nhi ngạc nhiên, ngắt lời của Giang, cô không ngờ A1 lại chơi bỉ ổi như thế!
- Người đó là....
***********
- Không được! Cậu không được liều mình đi vào nơi đó được Hải Nhi! - Hạnh hét tóang lên sau khi nghe Hải Nhi nói việc mình sẽ sang bên A1 thươnglượng.
- Nói nhỏ chút, mà có sao đâu? Bọn họ không ăn thịt được tớ đâu mà sợ. Với lại đó là trách nhiệm của tớ.
- Nhưng Nhi phải biết... - Thảo Nam xen vào: - A1 nhìn bề ngoài ngoanngoãn vậy thôi chứ thực ra họ rất nguy hiểm, Nhi biết không hả? Lúctrước tìm hiểu về Trình Phong, chúng ta chẳng phải đã rõ bộ mặt thật của họ rồi sao? Chính vì lẽ đó nên lúc đầu bọn tớ mới phản đối việc Nhithích Trình Phong. Nam và Hạnh chỉ lo cho Nhi thôi.
- Không sao, họ không dám làm gì mình đâu!
- Sao Nhi chắc chắn thế hả?
- Vì đại diện là tớ, là con gái với lại còn mang đến cho họ những điều có lợi để trao đổi nên chắc họ không đối xử tệ với tớ đâu.- Điều kiệngì? - Cả hai thắc mắc.
- À, hội diễn mùa thu chào mừng ngày20.11 năm nay lớp ta không tham gia các hoạt động thể thao, võ thuật,chỉ tham gia hội diễn văn nghệ thôi.
- Cái gì? Thế chẳng phảilớp ta sẽ rất thiệt hại sao? Thế mạnh của ta là thể thao chứ đâu phảivăn nghệ! - Thảo Nam hét ầm lên vì ngạc nhiên.
- Ừ, đành vậy, với lại lần này Giang muốn tớ nhân cơ hội xóa bỏ hiềm khích giữa hai lớp.
Nghe Hải Nhi giải thích, Hạnh và Thảo Nam cũng thấy nhẹ lòng, nhưng vẫn không khỏi than vãn, thở dài.
- Biết làm sao được, khi lần này phía ta có lỗi trước, mà người cầm đầu là người thương của Nam đó!
- Bảo Quân ư? - Hạnh ngạc nhiên.
- Phải!
- Đó là lý do cả ngày hôm qua cậu ấy lặn mất tăm, lẽ nào? Đã bị người bên A1... - Lòng Thảo Nam bỗng nhiên rối bời, lo lắng cho cậu bạn trai yêuqúy. - Đúng,đó cũng là lý do Nhi phải mạo hiểm để đi.
- Tớ đi cùng cậu!
- Hả? - Hải Nhi sửng sốt,không tin vào tai mình nữa.
- Nam sẽ đi cùng với Nhi! - Như sợ Hải Nhi chưa nghe rõ, Thảo Nam bèn nhắc lại: - Phải cho tên Bảo Quân một trận mới được.
- Cậu không nên đi! - Hải Nhi lên tiếng ngăn cản.
- Nhi đi được cớ sao tớ lại không? Ý tớ đã quyết!
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì hết, bọn tớ sẽ đi cùng cậu! - Hạnh lúc này mới lên tiếng: - Thế nhé, quyết định như vậy đi!
- Trời.i..i....i..! - Hải Nhi chỉ còn nước ôm đầu, kêu trời..
**********
Xung đột giữa hai lớp xảy ra là điều khó tránh khỏi. Người gây sự lạilà bạn trai của Thảo Nam nên Hải Nhi với tư cách là lớp phó Văn - Thể -Mỹ kiêm bí thư phải sang A1 để 'đàm phán' cùng với hai ' bà tám' kềbên.
Dù đã biết trước rồi nhưng khi đến, đối mặt với lớp trưởng A1: Đoàn Trình Phong, việc đó làm Hải Nhi cảm thấy run rẩy. Lần đầutiên được nhìn Phong gần như thế, mới đầu Hải Nhi cứ ngây ra nhìn, thiếu điều chảy nước miếng ra thôi! Thảo Nam phải cấu khẽ vào tay một cái mới làm Hải Nhi bừng tỉnh, nhớ ra mục đích chính của mình là gì, chứ khôngphải đến để ' ngắm zai '.
Lấy lại bình tĩnh, lúc này Hải Nhimới nhận ra ba người đang bị vây quanh là mười mấy tên con trai, tên nào tên đấy đều rất to, cao và đa số là rất đẹp trai! E hèm! Tỉnh lại đi! - Hải Nhi khẽ tự nhủ và lấy giọng trình bày mục đích của mình, rõ ràng,rành mạch không bỏ sót từ nào. Nói xong đoạn ngừng lại xem phản ứng củahọ.
......Im lặng!.....
“ Cô ta là người mà B2 cửtới?” - Trình Phong trầm ngâm, tự đánh giá người con gái trước mặt: - Ở B2 có người như thế này ư? Ăn mặc giản dị, đeo cặp kính to đùng và tóctết đuôi sam? Con người này có thể tồn tại trong cái tập thể lớp quậyphá kia ư? Cô ta trông quá hiền lành! - Biết bao câu hỏi cứ dồn dậptrong đầu, bất giác Trình Phong buột miệng hỏi:
- Xin lỗi, tôi đang được tiếp chuyện với nhân vật nào của B2 đây?Câu hỏi nghe có vẻmỉa mai, nhưng Hải Nhi lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Trình Phong hỏicô? Nghĩ đến đó mặt Hải Nhi liền đỏ bừng lên. Trình Phong lấy làm ngạcnhiên trước sự việc này.
- Tớ... Tớ là Hải Nhi lớp phó Văn -Thể - Mỹ kiêm bí thư của B2...Ấp úng mãi, cuối cùng Hải Nhi mới thốtra được một câu. Hạnh và Thảo Nam khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: ' Hải Nhi docao hứng quá đây mà'.
- Lớp trưởng của B2 có việc bận nên tớ đi thay, cậu... cậu... bọn tớ nhất trí với điều kiện của A1 các cậu,vậy...có thể thả người và quên đi việc sẽ báo cáo lên thầy cô không? - Hải Nhi dù đã có chút lòng riêng xen vào, nhưng vẫn chưa quên mục đíchchính hôm nay.
- Người thì có thể thả! - Nói đến đây bỗngtrong đầu Trình Phong lóe lên một ý nghĩ: Muốn hóa giải ân oán giữa hai lớp một cách dễ dàng thế thôi sao? Đừng có mơ? Phải tìm cách làm cho B2 ' thân bại danh liệt ', không còn ngóc nổi đầu lên ở Lý Thường Kiệt này nữa. Nhưng phải làm sao đây? - Nghĩ đến đây, tự dưng Trình Phong đưamắt sang Hải Nhi, một ý tưởng hình thành luôn trong đầu: À, có cáchrồi, lấy người đứng thứ hai của B2 ra làm trò chơi, sẽ thú vị lắmđây?... Ha.... Ha....ha... Trình Phong tự cảm thấy hài lòng trước âmmưu vừa lóe lên trong đầu mình:
- Nhưng còn việc có đem chuyện này lên thầy cô hay không thì còn phải để bọn tôi xem lại đã!
- Ơ, nhưng mà...?!?... - Hải Nhi sửng sốt trước tình huống phát sinhngoài ý muốn này: Chẳng phải chúng tớ đã nghe theo lời các cậu chỉ tham gia hội diễn văn nghệ rồi sao?...
- 7h30p tối thứ bảy này ởquán Tara sẽ có câu trả lời. Đến hay không tùy cô bạn! - Trình Phongngắn luôn lời của Hải Nhi: Hẹn gặp lại sau ' phó bí ' B2. Thôi muộnrồi, bọn tôi cũng phải về. Chào!
- Nói rồi cả bọn lục đục khoác ba lô đi về.
- Ơ, thế còn người của lớp tôi đâu? - Thảo Nam thấy không đả động gì tới Bảo Quân nên sốt sắng hỏi.
- Yên tâm, tí ra cổng trường thì cậu ta đã đợi sẵn mấy cô rồi! - Mộtcậu bạn với dáng người thấp bé, đứng bên cạnh Trình Phong lên tiếng. Mãi về sau Hải Nhi mới nhớ ra cậu ta là Hiệp, bí thư của A1....