Nói dứt lời, Thục Mây lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trường Phong, còn nhân tiện nhấn loa ngoài.
Anh Thư nhìn một loạt các hành động của Thục Mây, vừa bất ngờ vừa cảm thấy bất an.
Chuông đổ chưa được ba lần, Trường Phong đã nghe máy.
"Anh đây."
"Anh à, em có chuyện này muốn hỏi anh một chút."
Trường Phong đang ngồi làm việc ở phòng khách, trước mặt là máy tính đang mở và một loạt giấy tờ. Nghe thấy câu nói của Thục Mây, Trường Phong hơi mỉm cười, ngả lưng ra sau nói, "Ừ, em hỏi đi."
Thục Mây liếc mắt nhìn Anh Thư, tay cầm điện thoại cũng hướng về phía cô ta để cô ta nghe cho rõ.
"Chị Thư nói, bởi vì em giống chị ấy nên anh mới yêu em. Anh nói xem có đúng không?"
Anh Thư gần như không thể tin được, tái mặt trợn mắt nhìn cô.
Lúc cô ta quyết định nói ra những lời kia, thực ra là muốn gieo trong lòng Thục Mây một hạt giống hoài nghi, hy vọng có thể khiến mối quan hệ của hai người gặp chút trục trặc. Cô thật sự không hề ngờ tới, Thục Mây cứ như vậy hỏi thẳng Trường Phong, lại còn mở loa ngoài cho cô nghe.
Đồng dạng với Anh Thư, Trường Phong ở đầu dây bên kia khi nghe Thục Mây hỏi một câu như vậy, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm.
Anh tức giận vỗ bàn một cái, "Vớ vẩn! Trước khi quen em anh còn quen một người nữa đấy. Người này quen anh phần lớn là vì địa vị, tiền tài và gia thế của anh, trong khoảng thời gian một tuần bên nhau cô ta tiêu tiền của anh như nước. Ý Anh Thư là cô ta cũng giống như vậy đúng không?!"
"Anh nói xấu chị ấy làm gì? Bây giờ không phải anh nên dỗ dành em hơn sao?"
Mặc dù cô đã nghĩ Trường Phong sẽ nói lời ngọt ngào để dỗ cô, nhưng anh nói lời này cũng không sao, vẫn có thể thành công chọc tức người nào đó.
Trường Phong nghe cô nói vậy, càng nghĩ càng thấy không được, bèn lập tức đứng dậy, đóng máy tính, lấy áo khoác và chìa khóa rồi đi ra ngoài.
"Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em."
"Dạ?" Cuộc đối thoại đột ngột chuyển hướng khiến Thục Mây không phản ứng kịp, "Thôi không cần đâu, em tự về được mà."
"Em ngồi yên đó, anh đón em!"
Thấy anh trông có vẻ tức giận, Thục Mây liền báo địa chỉ hiện tại của mình.
"Anh biết rồi. Giờ em ngồi yên đó, hơn nửa tiếng nữa là anh đến."
Trường Phong ngồi vào trong xe, bật loa ngoài lên rồi để điện thoại sang một bên, lái thẳng đến chỗ cô đang ở.
Nhớ lại câu hỏi vừa nãy Thục Mây hỏi mình, Trường Phong càng nghĩ càng tức giận.
Anh đã nói rồi mà, giữa hai người một bạn gái cũ một bạn gái hiện tại thì có gì để nói với nhau chứ! Thục Mây vốn dễ cảm thấy bất an rồi, anh khó khăn lắm mới dỗ dành được cô, nay Anh Thư lại quăng cho một quả bom như thế!
Nhỡ đâu em ấy lại nghĩ nhiều, rồi lại tủi thân, rồi lại buồn bã, rồi lại...
"Sau này không cần gặp cô ta nữa!"
Câu này của anh, khiến một người trắng bệch cả mặt mày, một người lại lo sợ e dè. Thục Mây liếc nhìn sắc mặt đối phương, thấy hiệu quả cũng đủ rồi, hiện tại cũng không tiện để cô ta nghe tiếp nữa, Thục Mây liền tắt loa ngoài đi, áp điện thoại lên tai, cắn cắn môi hỏi nhỏ.
"Anh giận à?"
"Em nghĩ sao?"
"Em... em đâu biết đâu..."
Trường Phong im lặng một lúc, sau lại thở dài, dùng giọng điệu dịu dàng hơn vừa rồi, "Em không tin anh à?"
"Đâu có! Em tin anh mà!"
"Nếu tin anh sao lại còn hỏi anh câu đó?"
"Cái này..."
Thục Mây liếc nhìn Anh Thư một cái, cô sao có thể nói là vì chọc giận ai đó được cơ chứ!
Nghe ra được sự do dự của cô, Trường Phong liền cảm thấy không vui, "Rõ ràng là không tin anh!"
"Không có mà! Thật đó! Em tin anh mà! Chỉ tin anh thôi! Tin anh nhất ấy! Lúc nào cũng tin anh hết! Nếu như chỉ có thể tin tưởng một người duy nhất trên đời này thì em sẽ không do dự gì mà chọn anh!"
"Pfff..." Trường Phong phì cười, "Được rồi được rồi. Anh tin là em tin anh rồi."
Nghe thấy tiếng anh cười, Thục Mây liền bớt bối rối hơn hẳn, "Thế anh còn giận không?"
"Hết rồi," Trường Phong ngừng một chút, sau đó lại bất đắc dĩ mỉm cười, "Sao mà anh giận em được chứ..."
"Hihi, yêu anh lắm á! Vậy thôi em cúp máy nhé, anh lái xe cẩn thận đấy."
"Anh biết rồi, đợi anh."
Sau khi tạm biệt Trường Phong, Thục Mây cất điện thoại đi. Người ngồi đối diện cô lúc này đã không còn giữ được vẻ ôn hòa nhã nhặn như ban đầu được nữa. Cô ta tái xanh mặt mày trừng mắt nhìn Thục Mây, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận và ghen tuông.
Thục Mây nhìn cô ta, mất công cô còn tưởng cô ta làm người không đến nỗi nào, cả ngày hôm nay còn cùng nói cùng cười cùng ăn cùng đi dạo với cô ta!
Thục Mây mỉm cười, khoan thai uống một ngụm trà sữa rồi nói, "Em đã nói rồi, em không hiểu chuyện như chị nghĩ đâu."
Anh Thư nghiến răng nhìn Thục Mây, bỗng cô ta bật cười, không nói gì, cũng không bỏ đi.
Thục Mây nhíu mày nhìn cô ta, không biết vì sao cô ta lại phản ứng như vậy, nhưng thấy cô ta cũng không làm ra động tác gì, cô cũng mặc kệ.
Ngồi đợi gần nửa tiếng thì Trường Phong đến. Khi anh thấy Anh Thư vẫn còn ở đây, đôi lông mày thon dài nhíu lại. Anh Thư vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, khi Trường Phong bước vào cửa hàng cô liền nhận ra.
Đợi anh đến gần, Anh Thư liền mở miệng trước, "Cậu đến rồi à? Thật ngại quá, lúc nãy tớ chỉ nói đùa với Mây thôi, không ngờ em ấy lại tưởng thật rồi gọi điện hỏi cậu. Xin lỗi nhé! Cậu cũng biết tính tớ mà, sao có thể mặt dày không biết xấu hổ như cô bạn gái cũ kia của cậu được. Tớ với Mây nói chuyện hợp nhau lắm, đừng có cấm em ấy không được gặp tớ đó nhé!"
Thục Mây trợn mắt nhìn Anh Thư nói một lèo, dứt câu cô ta còn nháy nháy mắt rồi quay sang cô mỉm cười, như thể những điều cô ta vừa nói là sự thật vậy.
Thục Mây bồn chồn nhìn Trường Phong, thấy anh chau mày nhìn mình, ngay tức khắc cả người liền bứt rứt lo sợ.
Những câu vừa rồi là Trường Phong nói trực tiếp với cô, theo lý thì Anh Thư không thể nào biết được. Nhưng bây giờ cô ta lại nói ra như vậy, rõ ràng là đang muốn nói cho Trường Phong biết khi nãy cô đã bật loa ngoài khi nói chuyện với anh.
Quả nhiên, Trường Phong quay sang hỏi cô, "Lúc nãy em để loa ngoài sao?"
Thục Mây vội vàng đứng dậy, muốn kéo tay anh làm nũng nhưng lại không dám. Cô cắn cắn môi, không biết phải giải thích như thế nào.
Mới nãy vì quá tức giận nên cô mới làm như vậy, nhưng bây giờ bị anh phát hiện, cô không khỏi lo sợ anh sẽ vì hành động này của cô mà ghét bỏ cô. Anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ đoán được, cô gọi điện cho anh, để loa ngoài, lại còn hỏi câu đó, rõ ràng không phải là vì không tin anh mà là vì muốn lên mặt với Anh Thư.
Thục Mây dè dặt quan sát biểu cảm trên mặt anh, liệu anh có cho rằng cô quá tâm cơ, sẽ chán ghét cô không?
Nếu Trường Phong mà biết được suy nghĩ này của cô, khẳng định anh sẽ nhéo mũi cô rồi cười nhạo nói, em thế này mà cũng dám nói mình tâm cơ, em cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi đấy.
"Em... lúc đó em bật nửa đầu... Sau khi anh bảo em không được gặp chị ta nữa thì em liền tắt đi..."
Hèn gì lúc đó anh cảm thấy âm thanh có chút thay đổi, anh còn tưởng mình nghĩ nhiều.
Thục Mây thấy anh không nói gì, cô hoảng sợ đến mức muốn khóc, vội vàng lay lay tay áo anh, "Anh, em xin lỗi mà... Sau này em sẽ không làm vậy nữa..."
Anh Thư đứng ở một bên, thấy hai người như vậy thì không khỏi đắc ý trong lòng.
Hừ, không ra tay được từ phía Thục Mây thì cô ra tay từ phía anh thôi!
Nhưng Anh Thư không đắc ý được lâu, vì sau đó Trường Phong đã đưa tay lên xoa đầu Thục Mây, dáng vẻ cực kỳ cưng chiều.
Anh cười cực kỳ nhu hòa, sủng nịnh nói. "Không cần phải xin lỗi, em làm tốt lắm! Sau này cứ tiếp tục phát huy. Anh đã nói rồi, không cần sợ gì cả, có anh ở đây chống lưng cho em."
Thục Mây mở to mắt nhìn anh, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt ướt nước hiện ra vô cùng rõ ràng. Thấy anh mỉm cười âu yếm nhìn mình, từ ánh mắt đến khóe môi đều dịu dàng mềm mại, không hề có chút gì là tức giận hay chán ghét, trái tim đang treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng hạ xuống.
Thục Mây nhoẻn môi nở nụ cười, Trường Phong nhìn nụ cười của cô làm sáng bừng cả khuôn mặt, khóe mắt cong cong còn vương nước mắt, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, đưa tay lau vệt nước mắt trên khóe mắt cô.
Lau nước mắt xong, anh lại tiện tay vuốt ve gò má của cô, sau đó lại hạ xuống nắm lấy bàn tay cô.
Anh Thư nhìn một màn trước mắt, chưa kịp hết bất ngờ thì lại thấy cực kỳ chói mắt khó chịu, thầm cắn chặt răng chịu đựng.
Đột nhiên Trường Phong quay sang nhìn cô ta, cô ta còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy nét mặt và ánh mắt của anh giảm nhiệt độ rõ rệt, cực kỳ băng lãnh và đầy vẻ chán ghét.
"Tôi cảnh cáo cô lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, tránh xa tôi và Mây ra."
Dứt lời, Trường Phong kéo Thục Mây rời khỏi quán trà sữa, để mặc Anh Thư sắc mặt tồi tệ ở phía sau.
Ra đến xe, vừa mới yên vị trên xe được vài giây, Thục Mây đã không nhịn được phát hỏa.
"Thật là tức chết em mà! Không ngờ trên đời này lại có người mặt dày như vậy! Chị ta đóng kịch với em nguyên một ngày đó! Hại em còn tưởng chị ta thế nào, nói nói cười cười với chị ta!"
"Ai biểu em còn đi gặp cô ta làm gì."
Thục Mây bĩu môi, "Chị ta rủ em những ba lần rồi, em không đi thì không yên được."
"Chặn đi."
Thục Mây nghe lời anh, lấy điện thoại ra chặn Anh Thư trên facebook.
"Nói chung cũng là do anh, mắt nhìn người sao lại kém thế chứ."
Trường Phong dở khóc dở cười, "Sao lại thành tại anh rồi?"
Thục Mây nhăn nhăn mũi, bắt đầu phân tích, "Còn không phải sao, mối tình đầu thì là người hai mặt, trước sau không thống nhất, khẩu phật tâm xà. Người thứ hai thì chỉ nhìn đến địa vị tiền tài, tiêu tiền như nước. Còn không biết người thứ ba người thứ tư như thế nào đâu."
Trường Phong bật cười, nếu không phải vì đang lái xe thì chắc chắn đã đưa tay nhéo má cô rồi, "Em là người thứ ba đó."
Khóe môi Thục Mây có chút cứng lại, vội vàng sửa lời, "Em là đặc biệt, sao có thể đánh đồng với hai người trước được."
"Hahaha, ừ, em là đặc biệt. Điều đó chứng tỏ ánh mắt của anh rất tốt, không phải sao?"
Thục Mây bị lời nói của anh chọc cho vui vẻ, nhưng vẫn mạnh miệng, "Đó là vì anh gặp được em nên ánh mắt mới tốt lên."
Trường Phong buồn cười, không chút ngập ngừng, "Đúng đúng, em nói gì cũng đúng."
Thấy anh hùa theo ý mình, Thục Mây vui vẻ cười tít mắt. Bao bực bội trước đó do Anh Thư gây ra cũng không dấu vết biến mất.